Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 24: Chương 24




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

May mà cái gọi là “bắt sâu” mà Tần Sương Tinh nói, không phải thật sự cầm vợt đi ra ngoài bắt sâu bọ.

Vinh Phong mở đường link cậu gửi, phát hiện đó là một trò chơi có tên là  “Khu Rừng Nhàn Nhã”. Nghe nói trò chơi này mô phỏng cuộc sống điền viên trong rừng. Phong cách đồ họa rất đáng yêu, nhân vật chính là đủ loại động vật nhỏ.

Vinh Phong xem qua đoạn trailer, rất nhanh đã hiểu dụng ý của Tần Sương Tinh. 

Trong game này có một lối chơi rất quan trọng, chính là bắt và sưu tầm côn trùng. Trailer có xuất hiện bọ ngựa, dế, và đủ loại bướm. Tất cả đều là hình vẽ hoạt hình, nhìn không hề đáng sợ chút nào. Ngay cả Vinh Phong sợ côn trùng nặng cũng dễ dàng chấp nhận được.

Độ khó thử thách không đáng sợ như tưởng tượng. May quá.

Vinh Phong thở phào nhẹ nhõm, không kìm được xúc động nghĩ: Tần Sương Tinh đúng là dịu dàng, không lập tức ném cho anh “thử thách siêu khủng bố”.

Chỉ có điều, trò chơi này xoay quanh cuộc sống thư thái trên hòn đảo riêng của mình. Tuy có chế độ chơi mạng, nhưng phải hoàn thành một loạt nhiệm vụ cá nhân trước. Ví dụ như chọn vị trí dựng nhà gỗ, trò chuyện với các NPC động vật khác nhau, chặt cây dọn cỏ, mua sắm đồ đạc cho nhà gỗ nhỏ…

Nói đơn giản là, hệ thống sẽ yêu cầu bạn làm quen với cuộc sống trên đảo trước, rồi mới mở khoá chế độ chơi mạng.

Thế nên hôm sau, giữa giờ huấn luyện.

Đồng đội: “Vinh Phong! Chơi bóng nào!”

Vinh Phong: “Thôi thôi, tao có chút việc.”

Giờ nghỉ trưa.

Đồng đội: “Vinh Phong! Vật tay không?”

Vinh Phong: “Thôi thôi, tao có chút việc.”

Tối, sau khi huấn luyện kết thúc.

Đồng đội: “Vinh Phong! Đi tắm không?”

Vinh Phong: “Thôi tao…  Ồ đi tắm à? Được được, tới đây tới đây.”

Đồng đội: “…”

Kỳ lạ thật đấy.

Trong phòng thay đồ, các chiến hữu đùa giỡn rôm rả, rốt cuộc không nhịn được xúm lại quanh Vinh Phong, tò mò rướn cổ nhìn.

“Mày chơi game gì cả ngày vậy?”

“Chà, nhìn cái đồ họa này… sao giống mấy game con gái tôi hay chơi thế!”

“Ha ha ha, đùa, con gái ông mới ba tuổi mà?”

“Không ngờ nha Vinh Phong! Bình thường trông như nam thần sắt thép, sau lưng lại thích chơi game con nít thế này!”

Các đồng đội nhìn thấy giao diện đáng yêu đầy hoa lá và thú nhỏ trong game, nhịn không được cười phá lên.

Vinh Phong chẳng buồn phản ứng, quay lưng lại tiếp tục chăm chỉ khai hoang hòn đảo nhỏ của mình.

“Mấy ông không hiểu.”

Vinh Phong hừ nhẹ: “Đây là rèn luyện ý chí!”

“HA HA HA HA!”

Đám đồng đội nghĩ anh mạnh miệng giảo biện, cười xòa rồi tản ra.

……

Cuộc sống hằng ngày của lính cứu hỏa rất vất vả, nhiệm vụ huấn luyện nặng nề, thỉnh thoảng còn phải đi làm nhiệm vụ cứu hộ. Không phải lúc nào cũng là chữa cháy.

Đúng như lời Tần Sương Tinh, họ thỉnh thoảng phải giải cứu mấy chú mèo leo lên cây rồi không xuống được, hoặc mấy đứa trẻ nhét đầu vào khe lan can không rút ra nổi. Những việc nhỏ nhặt như thế là một phần rất quan trọng trong công việc thường nhật của họ.

Nói thật, so với chữa cháy, ai cũng mong nhận được mấy cuộc gọi “vặt vãnh” như vậy hơn.

Với người chưa từng trải, có lẽ họ không thể tưởng tượng được sự tàn khốc của hỏa hoạn lớn đến mức nào. Thành ra nhiệm vụ “lặt vặt” thế này khá tốt.

Vì thế cả một ngày trôi qua, thời gian Vinh Phong cầm điện thoại chơi game thật sự không nhiều. Chủ yếu là tranh thủ giữa giờ huấn luyện, hoặc hi sinh giờ nghỉ trưa.

Cơ mà, game này chơi vui phết.

Ban đầu Vinh Phong tải game với tâm trạng “muốn chơi cùng cậu ấy”. Sau đó phát hiện chế độ chơi mạng bị khoá sau hàng loạt nhiệm vụ xây dựng, trong lòng có chút hụt hẫng. Nhưng rất nhanh, sự thú vị của trò chơi đã làm vơi đi cảm giác đó.

Nói thật, suy nghĩ ban đầu của Vinh Phong cũng chẳng khác đồng đội là bao… Game gì mà con nít dữ thần!

Tất cả NPC, kể cả nhân vật chính, đều là động vật nhỏ. Phong cách đồ hoạ cũng là hoạt hình tươi sáng vui nhộn, y như một chương trình hoạt hình thiếu nhi. Nhưng điều khiến anh bất ngờ là lời thoại của các NPC trong game không cố tỏ ra đáng yêu, cũng không dùng giọng điệu nói chuyện với trẻ con, càng không lạm dụng mấy từ kiểu “meo meo”, “gâu gâu” để thể hiện mình là động vật.

Vinh Phong cảm thấy động vật nhỏ trong game giống như hàng xóm thật sự vậy. Chúng đốt lửa trại chào đón anh đến đảo, tổ chức lễ chào mừng. Khi anh bước vào căn nhà trống trơn, chúng thân thiện tặng cho anh một cái gối, vài tấm gỗ và một tấm nệm, để ít ra đêm đầu tiên khỏi phải ngủ dưới sàn.

Ông chủ cửa hàng trên đảo là dân buôn gian xảo. Cùng một món hàng, để trên kệ là một giá, nhưng khi bạn đặt qua danh mục thì lại là giá khác.

Chặt chém ghê thật!

– Tần Sương Tinh: Tại vì còn bao gồm phí vận chuyển mà!

Vinh Phong vừa khai hoang hòn đảo nhỏ trong “Khu Rừng Nhàn Nhã”, vừa gửi tin nhắn thoại cho Tần Sương Tinh.

Vinh Phong: “Nhưng tôi nghèo quá, game này kiếm tiền kiểu gì vậy? Hệ thống bảo tôi trồng hoa, mà tôi mua bình tưới với phân bón xong là sạch túi rồi… hệ thống với tên buôn kia chắc cùng phe quá!”

 Tần Sương Tinh: Cười gian.jpg

– Tần Sương Tinh: Bắt sâu chứ sao.

Vinh Phong giật mình, giả vờ bình tĩnh: “Hả?”

 Tần Sương Tinh: Côn trùng bắt được có thể bán cho dân buôn, càng hiếm thì giá càng cao! Mỗi mùa còn có những loài khác nhau… À, anh có thể câu cá rồi bán, trồng hoa cũng bán được…

[Chỗ này lược bỏ 10 nghìn chữ hướng dẫn chơi game]

Vinh Phong đọc mà hoa cả mắt.

Bình thường anh không chơi game nhiều. Có chơi thì chỉ chơi mấy game bắn súng hoặc MOBA cùng đồng đội. Chứ thể loại mô phỏng nuôi trồng quản lý thế này, đối với anh là lĩnh vực mới hoàn toàn.

Hơn nữa trò này cũng khá là phong phú. Nhờ có sự chỉ dẫn của Tần Sương Tinh, Vinh Phong mới biết hóa ra vợt bắt côn trùng cũng phải mua ở cửa hàng. Mà cái vợt đó không dùng mãi được, dùng vài lần là hỏng!

Thôi được rồi. Trò chơi này có nhiều chi tiết chân thực đến bất ngờ…

“Ủa, con bướm này…” Vinh Phong hoàn toàn đắm chìm trong game, vô thức lẩm bẩm.

Trên màn hình, nhân vật nhỏ đang cúi người trồng hoa trước nhà gỗ. Hoa cũng là kiểu hoạt hình, nhưng mỗi giống lại có hình dáng khác nhau, cùng một giống sẽ có nhiều màu sắc đa dạng. Nếu để ý kỹ, những loài hoa trong game đều có thể đối chiếu được với ngoài đời. Rất chân thật.

Ngay cả thời gian trong game cũng đồng bộ với ngoài đời . Lúc này, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời đội cứu hoả. Còn trong game, bầu trời xanh của hòn đảo hoạt hình cũng có một mặt trăng tròn treo lơ lửng.

Có lẽ vì là ban đêm, nên mấy bông hoa thu hút một con bướm mà ban ngày Vinh Phong chưa thấy qua. Một con bướm lấp lánh, đôi cánh màu lam đậm. 

Ngoài đời cũng có loài bướm này sao?

Vinh Phong khá bất ngờ.

Anh vội chụp màn hình, gửi cho Tần Sương Tinh.

Tần Sương Tinh nhanh chóng trả lời: 

– Oa! Bướm lam chớp lớn!

Vinh Phong: “Bướm lam chớp… lớn?”

Anh cảm thấy cái tên này hơi khó đọc.

– Tần Sương Tinh: Đúng vậy. Trong game gọi là “bướm lam chớp lớn”, ngoài đời thật nó tên là Bướm xanh Morpho. Đây là một loài thuộc họ Bướm Giáp, bộ Cánh vảy.

– Tần Sương Tinh: Loài bướm thuộc chi này thường có cánh màu xanh rất lộng lẫy, cực kỳ đẹp luôn. À mà, tên khoa học “Morpho” bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp μορφή, chính là tên gọi của nữ thần tình yêu và sắc đẹp Aphrodite trong thần thoại Hy Lạp đó!

Vinh Phong: “…”

Nghe thú vị quá!

Suýt nữa anh đã buột miệng thốt lên. Nhưng đột nhiên lại cảm thấy phản ứng của mình như vậy quá thiếu chín chắn. Anh ho khẽ một tiếng, nhanh chóng khôi phục giọng trầm thấp gợi cảm của một người đàn ông trưởng thành, bình tĩnh nói: “Tiếp đi.”

 Tần Sương Tinh: Thật ra màu xanh ánh chớp trên cánh bướm không phải là màu thật của lớp vảy cánh, mà là một loại “màu cấu trúc”.

 Tần Sương Tinh: [hình ảnh]

 Tần Sương Tinh: Đây là hiện tượng vật lý. Bề mặt cánh của Bướm xanh Morpho có cấu trúc đặc biệt, ánh sáng chiếu vào sẽ không phản xạ như vật thể bình thường mà sẽ xảy ra hiện tượng giao thoa.

– Tần Sương Tinh: [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]

– Tần Sương Tinh: À phần vật lý có thể bỏ qua nha, hơi khô khan. Thật ra tôi cũng không rành lắm (mấy ảnh này vừa tìm trên mạng).

– Tần Sương Tinh: Quay lại chuyện bướm. Tóm lại, mặt ngoài cánh của loài bướm này, khi nhìn từ các góc độ khác nhau sẽ phản chiếu ánh sáng khác nhau, giống như đang phát sáng vậy. Nên mới gọi là “bướm chớp”.

Vinh Phong: “Ừ. Cứ nói đi. Để tôi bắt con bướm cái đã.”

Anh thuận miệng trả lời.

Không phải anh không hiểu mấy phần khoa học, cũng không phải vì không có hứng thú. Mà vì anh đang cố bắt bướm!

Chính xác, game “Khu Rừng Nhàn Nhã” khuyến khích việc bắt côn trùng. Như Tần Sương Tinh đã nói, sâu bọ bắt được không chỉ có thể bán lấy tiền mà còn có thể nuôi trong vườn côn trùng, hoặc dùng làm vật trang trí trong nhà.

Lúc này trên màn hình, nhân vật của Vinh Phong đang cầm vợt bắt bọ. Con bướm lam chớp lớn lộng lẫy vẫn chưa biết mình đã bị để mắt tới, đang thảnh thơi bay lượn trên luống hoa.

Vinh Phong điều khiển nhân vật chạy lại, nhắm vào con bướm lam chớp lớn, ấn nút bắt.

“A!”

Anh vô thức kêu lên.

Bướm bay mất rồi! Ngay khoảnh khắc anh bước vào luống hoa, con bướm xinh đẹp đã vỗ cánh bay đi. Anh vội vàng đuổi theo, vung vợt khắp nơi. Thế nhưng dù anh cố thế nào, vợt cũng luôn thiếu một chút mới tới được.

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn con bướm lam chớp lớn bay xa dần… xa dần… sang tận bên kia hồ.

Vinh Phong: “Bay mất rồi…”

– Vinh Phong: Giận dữ.jpg

 Tần Sương Tinh: Ái chà, tiếc ghê. Con bướm đó đắt lắm, nếu bán cho dân buôn gian xảo thì hhhhh

Vinh Phong: “…”

Càng giận hơn!

– Tần Sương Tinh: Anh bắt kiểu gì thế? Phải đi bộ lại gần mới bắt được, chạy tới là nó bay mất đấy.

Vinh Phong: “!! Tôi không biết, đi bộ kiểu gì?”

Vậy là Tần Sương Tinh cẩn thận hướng dẫn chi tiết cách bắt bướm trong game.

Vinh Phong bừng tỉnh, hóa ra bắt sâu không dễ tí nào!

Vinh Phong: “Hiểu rồi.”

– Vinh Phong: Siết nắm đấm.jpg

Vinh Phong: “Để tôi thử lại.”

– Tần Sương Tinh: Ừ ừ. Cố lên!

Vinh Phong điều khiển nhân vật đi một vòng quanh đảo nhỏ, nhưng không thấy con bướm lam chớp lớn đâu. Chỉ có vài con bướm vàng trắng thường thấy.

Lúc này anh mới hiểu vì sao bướm lam chớp lớn lại đắt đến thế. Vì nó hiếm, siêu hiếm! Khó khăn lắm mới gặp được một con, vậy mà để nó bay mất!

Anh thở dài, nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ tắt đèn.

Anh giật mình kinh ngạc. Trời ạ, chơi một lúc mà hết cả buổi tối luôn!

Ai mà ngờ được chứ. Một người đàn ông sắt thép khoái giao tiếp xã hội nặng như anh lại dành cả tối để đuổi theo một con bướm hoạt hình trong game!

“Khụ khụ.” Vinh Phong thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng, vội vàng thoát game để chứng minh mình không hề nghiện.

Quay lại nhìn khung chat, lúc này anh mới phát hiện Tần Sương Tinh đã nhắn chúc anh ngủ ngon, nói là mai 8 giờ sáng có lớp.

Vinh Phong: “…”

Anh vội vàng nhìn đồng hồ. Ồ may quá, tin nhắn chúc ngủ ngon của cậu mới gửi cách đây một phút. Có lẽ cậu chưa ngủ?

Vinh Phong: “Chúc ngủ ngon.”

Anh suy nghĩ một chút, lại gửi thêm một tin nhắn thoại: “Game rất vui, cảm ơn đã giới thiệu nhé.”

Khung chat nhấp nháy “Đang nhập…”, Tần Sương Tinh nhanh chóng trả lời:

– He he.

Một nụ cười có phần ngốc nghếch.

Vinh Phong nhìn hai chữ đó, tâm trạng cũng vui vẻ theo.

Vinh Phong nhìn kia hai chữ, tâm tình cũng đi theo biến hảo. Anh thở phào một hơi, khóe miệng khẽ cong lên.

Ngủ ngon.

Anh lặng lẽ nói thêm một câu trong lòng, gửi đến người ở đầu kia màn hình.

……

Tuy nhiên khi nằm xuống chuẩn bị ngủ, anh bỗng nhớ ra lúc nãy mải bắt bướm, hình như Tần Sương Tinh có nhắn nhiều tin, mà anh chưa xem?

Thế là Vinh Phong nằm ngay ngắn trên giường, cầm điện thoại, mở khung trò chuyện. Ngón tay anh lướt nhanh trên màn hình, kéo về đoạn đầu cuộc trò chuyện tối nay, rồi từ từ đọc từng tin nhắn một.

– Quay lại chuyện bướm. Mặt ngoài của cánh bướm Morpho có màu xanh ánh sáng vì “màu cấu trúc”, thay đổi theo góc nhìn. Nhưng cánh bướm chớp không chỉ có “màu cấu trúc”, mà còn có “màu sắc tố” nữa. Màu sắc tố là màu thật của vật chất, như ta thường thấy. “Màu sắc tố” nằm ở mặt trong cánh bướm. 

– Cảnh báo hình ảnh! Cảnh báo hình ảnh!

– Tiếp theo là ảnh mặt trong cánh bướm! Có thể gây khó chịu!

Không kịp rồi. Vì khung chat là dọc, nên khi thấy dòng cảnh báo đó, hình ảnh phía dưới đã cùng lúc hiện ra.

Một loạt nhãn cầu tròn xoe ập thẳng vào mắt anh…

Vinh Phong: “???”

Anh trừng mắt, hét ầm lên, suýt nữa ném luôn điện thoại.

Cứu mạng! Cái gì vậy! Không phải bướm à! Sao toàn là mắt thế này?!

Tại sao là MẮT!!!

Vinh Phong ngồi thẳng dậy trên giường đơn ký túc xá, sợ đến toát mồ hôi, thở d.ốc liên hồi, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại. Anh hít sâu vài cái, lấy hết dũng khí, nhìn lại bức ảnh lần nữa.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, Vinh Phong vẫn bị dọa một chút.

Chúng giống y mắt thật, xếp thành hàng trên cánh bướm, tròn vo to nhỏ lẫn lộn.

Vinh Phong: “…”

Sắp xỉu luôn rồi.

Anh nhanh chóng vuốt màn hình, kéo xuống dưới để thoát khỏi nó, thấy được tin nhắn quan tâm của Tần Sương Tinh:

– Bị dọa rồi à?

– Vậy anh bắt bướm trước đi. Bướm lam chớp lớn hiếm lắm.

– Anh cứ bắt đi, còn tôi kể tiếp.

– (Mặc dù ảnh phía trên có hơi… nặng đô, nhưng nghĩ kỹ thì cũng nên cho anh thử thách một chút rồi! Chính anh nói muốn từ từ vượt qua giới hạn bản thân mà!)

– (Vậy nên tôi không thu hồi ảnh đâu! Tôi tin anh! Anh làm được!)

Vinh Phong: “…”

Mãnh nam rưng rưng.

Không! Cậu đánh giá cao tôi rồi! Tôi không thể!

Vinh Phong hít sâu. rồi lại hít sâu. Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh tiếp tục đọc các tin nhắn mà mình đã bỏ lỡ.

——————

Lời tác giả:

Game lấy cảm hứng từ Animal Crossing

Đàn ông sắt thép cũng phải đuổi bướm! Đây mới là game dành cho đàn ông đích thực éc éc…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.