Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 25: Chương 25




– Mặt sau cánh của bướm chớp có hoa văn được gọi là “mắt giả”. Đây là một loại “màu sắc tố”, tức là màu sắc do bản thân bướm sở hữu.

– Mặt trước cánh là màu xanh chói lọi, mặt sau thì mô phỏng hình đôi mắt màu nâu sẫm. Khi chúng vỗ cánh, hai màu sắc này luân phiên chớp lóa, khiến kẻ săn mồi bị hoa mắt chóng mặt.

– Đợi đã! Tôi nhớ có một video quay cảnh bướm lam chớp lớn bay ngoài tự nhiên!

– (Không đáng sợ lắm đâu. Cực kỳ đẹp, giống như tiên cảnh vậy. Anh có thể mở ra xem thử nhé~)

– Link: xxxxx

Vinh Phong bấm mở video có tựa đề “Đây là tiên cảnh trong mơ của tôi”.

Ngay khi video bắt đầu, trong khung hình xuất hiện hai con bướm xanh đậm khổng lồ. Khác với tưởng tượng của anh, hoặc nói đúng hơn, khác với hình ảnh trong game “Khu Rừng Nhàn Nhã”.

Cánh của Bướm lam chớp lớn… rất lớn!

Trong video, khi xòe cánh ra, cánh của nó gần bằng hai bàn tay của một người đàn ông trưởng thành. Một con bướm to bằng hai bàn tay đậu trên một khúc gỗ mục nâu xỉn, chậm rãi vẫy nhẹ cánh.

Mặt trên, hay nói cách khác là phần “trên” của bướm, là màu xanh thẳm như bầu trời đêm đại dương. Mặt dưới hướng xuống đất lại là màu nâu sẫm giống hệt gỗ mục.

Vinh Phong lập tức hiểu lý do tại sao mặt dưới của cánh bướm lại như vậy. Nhìn không khác gì một con thú ẩn mình trong đám gỗ mục và cỏ dại! Nhìn như rắn hoặc con thú gì đó, nói chung vừa nhìn đã thấy không dễ chọc. Nhưng khi bướm lam chớp cụp cánh, khép chặt hai mặt có họa tiết mắt giả lại, nó lại trở nên ảo mộng.

Đó là vẻ đẹp kỳ ảo chỉ tồn tại trong giấc mơ hoặc trí tưởng tượng. Thế nhưng nó thực sự tồn tại, hơn nữa còn là sinh vật sống.

Vinh Phong không khỏi nín thở chăm chú nhìn.

Khi người quay phim đến gần, con bướm lam chớp bị kinh động. Đôi cánh mỏng lấp lánh ánh xanh khẽ rung lên, nhẹ nhàng bay khỏi khúc gỗ mục, thảnh thơi trôi nổi giữa không trung.

…Rồi một đống “mắt” đột ngột ập vào ống kính.

“Á á á á…”

Một giây trước Vinh Phong còn đang cảm thán tại sao trên đời lại có loài bướm đẹp đến thế, giây sau đã bị đám mắt giả nâu sẫm dày đặc đó dọa cho hồn phi phách tán. Đã thế, biên độ vỗ cánh của bướm cực kỳ rộng, nên Vinh Phong ở bên ngoài màn hình cứ liên tục bị quyến rũ rồi bị dọa cho hồn vía lên mây, không khác gì đi tàu lượn siêu tốc.

Hay đấy, liệu pháp phơi nhiễm. Rất hiệu quả!

Mãnh nam đẫm lệ – Vinh Phong dũng cảm xem hết video.

Thực ra chỉ khi thu cánh lại, bướm lam chớp lớn mới để lộ những “mắt giả” nâu sẫm kia. Khi nó cụp chặt hai cánh và hoàn toàn “đứng thẳng”, trông như một đống mắt nâu sẫm chất chồng lên nhau.

#Không thu cánh chúng ta vẫn là bạn tốt

Tóm lại, nhìn từ mặt trước và mặt sau, loài bướm này y như hai loài sinh vật khác nhau, khiến người ta không thể ngờ được mặt còn lại của nó sẽ trông như vậy.

Thực ra, nếu bỏ qua cảm giác rợn người mà những mắt giả kia mang lại, hiện tượng này thật sự vô cùng kỳ diệu. Vinh Phong một lần nữa hiểu vì sao Tần Song Tinh lại yêu thích những loài sinh vật này.

Vẻ đẹp kỳ ảo của tự nhiên, được thể hiện trọn vẹn trong từng chi tiết nhỏ bé. Nếu không tận mắt chứng kiến, ai có thể tưởng tượng được mặt kia của đôi cánh bướm lấp lánh rực rỡ lại là một đống “con mắt” kinh dị chứ?

Đẹp thì đẹp thật, nhưng sợ cũng sợ thật.

Vinh Phong kiên trì xem hết video, rồi nằm vật ra giường.

Đến giờ tắt đèn.

Sau khi tắt đèn, cả khu ký túc xá chìm vào bóng tối.

Vinh Phong ở phòng đôi, vốn có một người bạn cùng phòng, nhưng dạo gần đây người ta đã kết hôn. Lính cứu hỏa có chế độ thay ca, lúc trực bắt buộc phải ở lại đội, không trực thì nguyên tắc là nên lưu trú tại đội. Trước đây đội cứu hỏa quản lý theo chế độ quân sự hóa, giờ đã chuyển sang bán quân sự hóa, nên vừa giữ được kỷ luật nghiêm ngặt, vừa có thêm vài cải cách nhân văn.

Ví dụ như lính cứu hỏa đã kết hôn, khi không trực có thể về nhà ở. Rất nhân văn.

Dù sao cũng không thể để vợ chồng son mới cưới phải sống xa nhau quanh năm.

Vậy nên, phòng đôi của Vinh Phong lúc này biến thành phòng đơn. Bạn cùng phòng đã về nhà tận hưởng cuộc sống tân hôn rồi.

Sau khi tắt đèn, Vinh Phong nằm một mình trên giường ký túc. Anh nhắm mắt, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được. Trong đầu toàn là hình ảnh con bướm xanh lấp lánh vỗ cánh chớp chớp.

Ảo thật, đúng là tiên cảnh.

Vinh Phong nghĩ ngợi một lát, rồi mò lấy điện thoại, mở game “Khu Rừng Nhàn Nhã”.

Nhân vật nhỏ vừa mới đến đảo bắt đầu cuộc sống, lúc này trong nhà trống trơn, chỉ có một chiếc giường gỗ nhỏ và một chiếc đèn dầu do hàng xóm động vật tặng.

Trong game cũng là ban đêm. Nhân vật nhỏ đang ngủ trong căn nhà gỗ.

Vinh Phong chạm vào màn hình, nhân vật nhỏ dụi mắt ngồi dậy, lắc đầu như cún con để tỉnh ngủ, rồi rời khỏi căn nhà gỗ.

Cửa hàng của dân buôn sẽ đóng cửa lúc 11 giờ đêm. Vinh Phong liếc nhìn đồng hồ, vội điều khiển nhân vật chạy đến cửa hàng, dùng toàn bộ 300 đồng vàng trên người mua ba gói hạt giống hoa.

Đắt quá, một gói hạt giống tận 100 đồng vàng, mà một gói chỉ trồng được đúng một bông hoa!

Ánh trăng sáng vằng vặc. Trong game, mặt trăng cũng treo lơ lửng tỏa sáng giữa bầu trời. Vinh Phong điều khiển nhân vật nhỏ cầm cuốc, đào ba cái hố trước cửa nhà, gieo hạt giống, rồi bổ sung bình tưới nước, lần lượt tưới từng hố một.

Trên mặt đất để lại ba ụ đất nhỏ ướt sũng. Đến ngày mai, chúng sẽ mọc thành ba cây mầm nhỏ. Vài ngày nữa sẽ nở thành những bông hoa xinh đẹp, thu hút đủ loại côn trùng.

Có lẽ sẽ có bướm lam chớp lớn, cũng có thể không.

Sau khi gieo xong hoa, Vinh Phong cho nhân vật nhỏ trở lại căn nhà gỗ, tắt đèn đi ngủ.

Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, nhân vật nhỏ ngoan ngoãn nằm trên giường, hai bàn tay bé xíu kéo chăn lên đắp cho mình, hắm mắt lại, khóe miệng mỉm cười, mang theo vẻ hạnh phúc bình yên chìm vào giấc ngủ.

Vinh Phong đặt điện thoại xuống, cũng kéo chăn lên.

Đồ đạc nội thất gì đó tính sau, trước tiên trồng hoa đã. Anh nhắm mắt lại, vừa mơ màng nghĩ ngợi, vừa dần dần chìm vào giấc ngủ.

……

Kỳ thi cuối kỳ kết thúc.

Tần Sương Tinh năm nay đã lên năm ba, môn chuyên ngành rất nhiều. Để đảm bảo được xét tuyển nghiên cứu sinh, cậu buộc phải giữ vững thành tích xuất sắc trong các môn chuyên ngành năm nay.

Lần duy nhất điểm số của Tần Sương Tinh tuột dốc thảm hại, là sau sự việc xảy ra hồi cấp ba. Thời gian đó tâm trạng cậu sa sút, điểm số cũng lao dốc. May mà sau cùng cậu cố gắng hết sức, miễn cưỡng kéo điểm số lên, thi đỗ được vào trường đại học Nghi Giang mà mình yêu thích, ngành học mà mình mong ước.

Cuộc sống dường như quay về quỹ đạo, vấn đề duy nhấtlà chứng sợ xã hội.

Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, kỳ nghỉ hè bắt đầu. Bạn cùng lớp của Tần Sương Tinh, có người thậm chí kéo theo vali hành lý đến dự thi môn cuối cùng. Vừa nộp bài xong là lao thẳng ra ga tàu, bắt đầu kỳ nghỉ hè cuối cùng vô lo vô nghĩ của đời sinh viên.

Thật ra cũng không hoàn toàn vô lo. Nhiều người đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai. Người thì tìm việc, người thì ôn luyện để thi nghiên cứu sinh. Cảm giác như chỉ cần kỳ nghỉ hè này qua đi, mọi người sẽ thực sự bước vào giai đoạn trở thành người trưởng thành, người của xã hội.

Tần Sương Tinh cũng vậy.

Cậu vẫn chưa trả lời Tống Tranh. Vì thế khi môn thi cuối cùng kết thúc, trong khi các bạn khác hào hứng bàn nhau đi chơi hè, Tần Sương Tinh lại lặng lẽ rời khỏi phòng thi, đi tìm Tống Tranh ở tòa nhà thí nghiệm.

“Đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Tống Tranh nhận được tin nhắn, đẩy cửa bước ra từ trong phòng thí nghiệm.

Anh ta mặc áo blouse trắng tinh không dính một hạt bụi, sạch sẽ như vừa lấy từ máy giặt, nút áo cài cẩn thận đến tận nút trên cùng. Bên trong áo blouse là sơ mi đen, cũng cài kín cổ nghiêm chỉnh.

“Anh Tống… em, em nghĩ kỹ rồi.”

Tần Sương Tinh hơi căng thẳng, cúi đầu. Cậu lấy hết can đảm, đưa túi giấy cà phê trong tay lên.

Tống Tranh hơi bất ngờ, nhíu mày nhìn túi giấy cà phê trong tay cậu, hỏi: “Cái này là?”

“Đây là cà phê americano đá, không đường.”

Tần Sương Tinh hít sâu mấy lần, bên trong khẩu trang nóng bức và ẩm ướt. Cậu cố gắng giữ hơi thở ổn định, nén sự hoảng loạn, nói: “Cảm ơn anh đã cho em cơ hội này. Em muốn theo sư huynh vào nhóm bắt đầu từ kỳ nghỉ hè. Phiền… phiền anh chỉ bảo.”

“Ừ.” Tống Tranh đáp lời, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua túi giấy cà phê trong tay cậu. 

Tống Tranh nhận lấy ly cà phê, thái độ công việc rõ ràng: “Không cần khách sáo. Để cậu vào phòng thí nghiệm cũng là ý của thầy Chu. Khi nào rảnh thì báo trước với tôi là được.”

“V-vâng ạ!” Tim Tần Sương Tinh đập thình thịch, vẫn cúi thấp đầu, không dám nhìn vào mắt Tống Tranh.

Tống Tranh im lặng đứng đó hai giây, hỏi: “Còn chuyện gì khác không?”

Tần Sương Tinh: “À, dạ, không, không có ạ…”

Tống Tranh đưa tay xoa xoa ấn đường, kiên nhẫn nhắc: “Vậy thì cậu có thể đi.”

“Dạ, dạ.” Tần Sương Tinh vội vàng luống cuống, cách khẩu trang cũng có thể thấy hai má đỏ bừng, vành tai cũng bắt đầu ửng đỏ, căng thẳng muốn chết.

Tống Tranh nhíu mày, nhìn theo bóng lưng hấp tấp biến mất ở lối cầu thang.

Liệu cậu có thể sinh hoạt bình thường không? Anh ta rất hoài nghi. Nhưng quả thực cậu đã tiến bộ rất nhiều. Tuy vẫn còn lúng túng, nhưng so với mấy ngày trước đã khá hơn hẳn.

Tống Tranh cụp mắt xuống, dừng mắt trên ly americano đá trong tay. Anh ta mím môi, lại nhíu mày.

Lúc này vừa hay có một đàn em đi ngang qua. Thấy đàn anh Tống đứng trước cửa phòng thí nghiệm với vẻ mặt khó ở, cậu đàn em tưởng là có sự cố thí nghiệm, sợ run vội vàng tăng tốc.

“Khoan đã.” Tống Tranh gọi cậu ta lại.

“Dạ, đàn anh Tống…” Cậu đàn em như muốn nổ đầu, quay người lại với vẻ mặt thấp thỏm.

“Cậu có uống americano đá không?” Tống Tranh không biểu cảm, đưa túi cà phê ra, “Không đường.”

“Hả?”

Cậu đàn em không thể tin nổi. Người được mệnh danh là “Tống Kim Châm” vậy mà hôm nay lại đưa cà phê cho người khác?!

Tống Tranh lạnh nhạt nói, “Có người cho tôi. Tôi không uống, cậu uống không? Uống thì cầm lấy.”

“Ơ, dạ, được ạ!” Cậu đàn em không dám trái lời, vội vàng nhận lấy.

Tống Tranh xoay người đẩy cửa vào phòng thí nghiệm, lông mày vẫn còn hơi nhíu lại.

Americano đá? Tại sao mọi người cứ mặc định rằng anh ta uống americano đá không đường? Anh ta không uống không nổi, vừa đắng vừa chua, khó uống chết đi được!

Làm nghiên cứu khoa học thì nhất định phải thức đêm + americano đá hay sao? Chẳng lẽ Tống Tranh anh không xứng được uống một ly sữa nóng ngọt ngào?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.