Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 26: Chương 26




Chuyện thực tập trong nhóm nghiên cứu vào kỳ nghỉ hè cơ bản đã được xác định. Thời gian chính thức vào nhóm là ba ngày sau.

Bên kia, Tần Sương Tinh cũng bắt đầu công việc làm thêm của mình: Đóng vai thú bông.

Phải cảm khái rằng, nhiệm vụ này thực sự được thiết kế quá xuất sắc. Bộ đồ mascot bò sữa vừa vững chãi đáng yêu, lại vừa mang đến cho Tần Sương Tinh cảm giác an toàn cực kỳ lớn. Mỗi lần mặc bộ đồ này, cậu đều có ảo giác rằng mình thực sự đang đóng vai một chú bò.

#Bò thì làm sao mà sợ xã hội được chứ!

#Bò chỉ cần cùng các bạn nhỏ kêu “moo moo” là sẽ được yêu thích!

Khụ khụ.

Tóm lại, với tâm trạng hơi ngốc nghếch như vậy, Tần Sương Tinh rất thích công việc này. Vì vậy vào ngày đầu tiên kỳ nghỉ hè, cậu đúng hẹn đến Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần, nhận bộ đồ mascot bò sữa từ tay bác sĩ Đàm.

Sau khi bắt đầu thực tập ở nhóm nghiên cứu, cậu sẽ không còn nhiều thời gian dài rảnh rỗi để đến đây. Tần Sương Tinh xin lỗi bác sĩ Đàm, nhưng bác sĩ chỉ khoát tay bảo không sao, dù sao cậu vẫn còn đang học, đương nhiên phải ưu tiên việc học trước. Hơn nữa lãnh đạo bên họ cũng thấy không cần thiết ngày nào cũng cho mascot xuất hiện; làm hoạt động bất ngờ sẽ khiến các bạn nhỏ có cảm giác thú vị mới lạ.

“À, vậy thì thật tốt quá…” Tần Sương Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu cậu còn lo sau này bận học không đến được sẽ rất áy náy.

“Hahaha, học hành là quan trọng nhất.” Đàm Hưng Hàng cười tít mắt dặn dò: “Thời tiết ngày càng nóng, đừng quá gắng sức. Công việc là của bệnh viện, nhưng cơ thể là của mình, nóng quá thì không đáng đâu.”

Hơn nữa nếu cậu xảy ra chuyện, Vinh Phong sẽ tìm hắn tính sổ.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ uống nhiều nước!” Tần Sương Tinh cảm động nói, bỗng nảy ra ý: “Đúng rồi, bác sĩ Đàm có muốn uống trà sữa không?”

Kể từ sau lần “thử thách mua trà sữa” thành công, Tần Sương Tinh rất thích mua đồ uống cho mọi người xung quanh. Hôm qua mua cà phê cho đàn anh Tống cũng vậy. Cậu như vừa học được kỹ năng mới, ngày nào cũng muốn mang ra luyện tập một lần.

Vậy nên, ba giờ chiều, trời nắng như đổ lửa.

Vinh Phong đang chen chúc với đồng đội toàn thân ướt đẫm mồ hôi trên xe cứu hỏa, thì điện thoại “tinh” một tiếng, có tin nhắn mới.

Họ vừa mới đi chữa cháy về. Thời tiết càng ngày càng nóng, trời hanh vật khô, đã bước vào mùa cao điểm dễ cháy nổ. May mà vụ cháy hôm nay không nghiêm trọng lắm, chỉ mất hơn hai tiếng là hoàn toàn khống chế được, không có thương vong.

Xe lính cứu hỏa nói cười vui vẻ, trêu chọc lẫn nhau.

“Vinh Phong! Dạo này mày nữ tính quá nha!” Có người thò cổ ra cười hì hì, “Trồng hoa nuôi bướm các kiểu?”

“Mày biết cái gì.” Vinh Phong hừ một tiếng. “Đối mặt với mấy thứ này cần dũng khí cực kỳ lớn!”

“Trồng hoa nuôi bướm mà cần dũng khí gì chứ, hahaha!” Các đồng đội cười ầm lên.

Vinh Phong mặc kệ bọn họ. Họ không hiểu! Đây mới là trò chơi mà đàn ông đích thực nên chơi!

Vinh Phong quay lại chú ý đến điện thoại, mở thông báo ra. Thấy người gửi tin nhắn, Vinh Phong bĩu môi.

Là Đàm Hưng Hàng.

Trong khung chat, Đàm Hưng Hàng gửi một tấm ảnh trà sữa.

– Đàm Hưng Hàng: Trà sữa nè!

– Đàm Hưng Hàng: Là bạn nhỏ ông giới thiệu mời tôi uống đó!

Vinh Phong: “…”

Vinh Phong hơi khó chịu, nhíu mày trả lời:

– Bạn nhỏ người ta làm cả ngày chỉ được mấy chục tệ, ông còn mặt mũi để người ta mời trà sữa. Ông còn là người không vậy??

– Đàm Hưng Hàng: Ấy, đây là bạn nhỏ người ta muốn bày tỏ lòng biết ơn mà! Bạn nhỏ này tính tình cực kỳ tốt, thật đấy. Rất biết ơn, rất lễ phép!

– Đàm Hưng Hàng: Rất đáng yêu.

 Vinh Phong: Chuẩn.

Thản nhiên thay mặt Tần Sương Tinh nhận lời khen.

– Đàm Hưng Hàng: Còn nữa, bạn nhỏ kể là hôm qua đã dồn hết can đảm để tặng đồ uống cho… cái người kia ấy, cái người lạnh lùng khó gần ở trường… Tên gì nhỉ?

– Vinh Phong: Tống.

– Đàm Hưng Hàng: À đúng đúng, “Tống kim châm”. Hahaha, cái biệt danh này sinh động quá, vừa nghe đã hình dung ra được người thế nào rồi.

Vinh Phong: “…”

Gân xanh trên trán anh giần giật.

Tống kim châm?

Anh từng nghe Tần Sương Tinh nhắc qua, trường cậu có một đàn anh họ Tống, sau này cậu sẽ thực tập trong nhóm của đàn anh đó. Tần Sương Tinh lo lắng sẽ phát tác chứng sợ xã hội trước mặt đàn anh, làm ảnh hưởng đến thí nghiệm, nên hy vọng được tăng độ khó huấn luyện.

Nhưng kim châm? Anh chưa từng nghe cậu gọi vậy bao giờ. Khi nhắc đến đàn anh, Tần Sương Tinh luôn ngoan ngoãn gọi là “Đàn anh Tống”.

Đàm Hưng Hàng bình thường không phải làm việc à? Suốt ngày tám chuyện, ngay cả biệt danh của đàn anh người ta cũng nghe ngóng ra được.

Vinh Phong bĩu môi, hờ hững đáp:

– Nói tiếp đi. Đàn anh kia thế nào?

– Đàm Hưng Hàng: Bạn nhỏ nói hôm qua đã đi báo đàn anh rồi, xác định sẽ thực tập ở nhóm nghiên cứu. Để cảm ơn, cậu ấy đã mua cho đàn anh một cốc americano đá.

– Đàm Hưng Hàng: Bạn nhỏ nói, đàn anh Tống kim châm hình như rất bất ngờ, tưởng rằng sẽ bị từ chối, ai ngờ đàn anh nhận lấy. Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đàn anh không ghét mình lắm.

Vinh Phong: “!!!”

Sao lại thế này! Sao ai cũng có đồ uống! Ngay cả “đàn anh đáng sợ trong truyền thuyết” cũng có americano! Chỉ có anh không có gì hết!!!

Vinh Phong không khỏi buồn bực. Ngay sau đó, anh chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.

Anh và Tần Sương Tinh hình như… đã biến thành bạn mạng mất rồi.

Đúng là bọn họ đã từng gặp mặt ngoài đời, nhưng chỉ mới gặp đúng một lần đó. Từ lần tái ngộ ấy đến giờ đã hơn nửa tháng, họ vẫn chưa có cơ hội gặp lại…

Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan đến chứng sợ xã hội của Tần Sương Tinh. Vinh Phong vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng trong phòng cấp cứu, Tần Sương Tinh căng thẳng đến mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ cần lướt nhìn anh một cái thôi đã hoảng sợ đến nín thở.

Cơ mà suốt nửa tháng qua làm bạn mạng, họ đã thân thiết hơn nhiều. Vinh Phong cảm nhận được Tần Sương Tinh dần dần trò chuyện với anh hoạt bát hơn, chắc không đến nỗi gặp mặt liền ngất xỉu đâu.

Cho nên nguyên nhân chủ yếu là… không có thời gian.

Vinh Phong chưa lập gia đình, không giống bạn cùng phòng tối nào cũng có thể về nhà với vợ. Anh thuộc dạng trừ ngày nghỉ lễ ra, ngày thường đều phải ở doanh trại trực ban phòng hờ. Muốn ra khỏi căn cứ bắt buộc phải xin phép đội trưởng, xin nghỉ cần lý do chính đáng.

Nếu lý do là “hẹn hò” thì cũng coi như hợp lệ.

Nhưng vấn đề là bây giờ họ chưa yêu đương gì hết, chỉ là “thành viên nhóm hỗ trợ lẫn nhau”!

Tần Sương Tinh không có ý đó với anh, trong đầu cậu toàn là côn trùng. Nói chuyện với anh chỉ xoay quanh chủ đề côn trùng hoặc mấy kinh nghiệm rèn luyện vượt chứng sợ xã hội. Thành ra ngay cả biệt danh “Tống kim châm”, anh phải nghe từ miệng Đàm Hưng Hàng mới biết…

Vinh Phong càng nghĩ càng buồn bực.

Đã vậy thì chỉ có thể… chiều theo sở thích của cậu ấy.

Tần Sương Tinh thích nói chuyện về côn trùng, anh cũng cố gắng trò chuyện nhiều hơn về côn trùng vậy. Dù có hơi đau khổ, nhưng ít nhất có chủ đề để nói chuyện… Vinh Phong cắn răng, hạ quyết tâm. Anh nghiêm túc cầm điện thoại, tiếp tục trồng hoa bắt bướm trong trò chơi.

Chiếc xe cứu hỏa chở nhóm lính cứu hỏa trẻ tuổi nhiệt huyết, ổn định lăn bánh trên đường phố. Vì vừa mới dập xong đám cháy, xe cứu hỏa không bật còi hú. Nhưng dù vậy, người đi đường vẫn vô thức ngẩng đầu nhìn khi xe chạy qua.

Một bé trai khoảng 3-4 tuổi chỉ vào chiếc xe đỏ chót, reo lên: “Woa! Xe cứu hỏa!”

Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng vì hưng phấn, cậu bé lay lay tay mẹ, lớn tiếng gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, xe cứu hỏa kìa!”

Người mẹ trẻ cười tủm tỉm, một tay xách giỏ một tay nắm tay con, dỗ dành: “Đúng rồi, đó là xe cứu hỏa. Con nói cho mẹ nghe xem, xe cứu hỏa dùng để làm gì nào?”

Đứa bé đáp bằng giọng non nớt: “Là để cứu hỏa!”

Người mẹ lại hỏi: “Vì sao phải cứu hỏa nhỉ?”

Đứa bé lanh lảnh: “Vì cháy nhà rất nguy hiểm! Các chú lính cứu hỏa rất vĩ đại”

Nghe thấy đoạn đối thoại ấy, lính cứu hỏa trên xe đều cười ha hả, nhoài người ra ngoài cửa sổ vẫy tay chào: “Không phải chú! Gọi là anh!”

Cậu bé không ngờ mấy “chú” trên xe lại đáp lời mình, đôi mắt lập tức mở to kinh ngạc, ngoan ngoãn hét lớn: “Các anh lính cứu hỏa!”

“Ừa, ngoan lắm! Thế các anh lính cứu hỏa có đẹp trai không!”

“Đẹp trai ạ!”

“Thế xe cứu hỏa có ngầu không!”

“Ngầu ạ!”

“Ha ha ha, cậu bé ngoan quá, dễ thương ghê! Lần sau nhờ mẹ dắt em tới đội phòng cháy chơi nhé, anh cho ngồi thử xe cứu hỏa!”

“Woa! Cảm ơn các anh!”

Cậu bé nhảy cẫng lên, kích động níu lấy tay mẹ, ríu rít mẹ ơi mẹ nghe không, các anh lính cứu hỏa mời con lên xe cứu hỏa chơi đó. Người mẹ trẻ cũng nhoẻn miệng cười, lịch sự ngẩng đầu, lịch sự chào hỏi đám lính cứu hỏa.

Trong mắt người dân, lính cứu hỏa mãi mãi là biểu tượng của an toàn và đáng tin cậy.

Đám chiến sĩ hò hét xong ngồi trở về ghế, cười nói trong xe. Tài xế nghe thấy bọn họ ồn ào phía sau cũng buồn cười không chịu nổi, vô thức giảm bớt tốc độ.

Trong tiếng cười đùa ầm ĩ, chiếc xe cứu hỏa từ từ rẽ qua một góc phố.

Vinh Phong vừa ôm điện thoại trồng hoa bắt bướm, vừa âm thầm phê bình: ai mới là trẻ con, còn dụ dỗ trẻ con khen mình đẹp trai!

Đúng lúc này Vinh Phong ngẩng đầu lên, khoé mắt bất chợt thấy một toà nhà quen thuộc.

Hử?

Vinh Phong giật mình. Đó chẳng phải là Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần sao? Là nơi Tần Sương Tinh đang làm thêm, mặc đồ thú bông đóng vai chú bò sữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.