Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 36: Chương 36




Tần Sương Tinh cầm điện thoại, ngón tay vừa ấn nút gửi tin vẫn còn khẽ run.

Cậu sợ hãi bất an, đôi mắt đen sâu thẳm phủ một lớp hơi nước. Ánh mắt cậu dán chặt vào màn hình điện thoại, nhìn chằm chằm câu vừa gửi đi: “Tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm, được không?”

Một câu nói vô cùng đơn giản phổ thông, nhìn qua chẳng có gì vấn đề gì. Chắc là không sao đâu nhỉ?

Thực ra Tần Sương Tinh đã suy đi tính lại câu này mấy chục lần. Trước khi gửi lời mời đơn giản này, cậu đã viết ra ít nhất 17-18 phiên bản khác nhau.

Cậu không khỏi thầm cảm thán: may mà là gửi qua WeChat. Nếu nói trực tiếp ngoài đời, cậu chắc chắn sẽ ấp úng cà lăm, mãi không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Vinh Phong sẽ đồng ý chứ? Chắc… chắc là sẽ đồng ý, dù sao cũng lấy cớ là “cảm ơn”.

Cũng không hẳn là lấy cớ, cậu thật sự rất biết ơn Vinh Phong.

Tần Sương Tinh nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, tim đập thình thịch, nhớ lại nội dung bác sĩ Đàm đã nói với cậu ban sáng.

Khi biết được nỗi lo của cậu, bác sĩ Đàm bật cười sang sảng, bảo cậu đừng sốt ruột.

Cậu đã tiến bộ rất nhiều. Trước kia sợ xã hội đến mức gần như không dám ra khỏi nhà, không dám đến bất cứ nơi nào ngoài lớp học. Bây giờ cậu đã có thể mặc đồ mascot, chơi đùa cả ngày với đám trẻ con xa lạ.

Cậu thực sự đã tiến bộ rất nhiều.

Tuy nhiên, chứng bệnh này không thể khỏi trong một sớm một chiều, đôi lúc bị tái phát là chuyện bình thường. Huống hồ, việc cậu cảm thấy căng thẳng khi tiếp xúc với người khác, chưa chắc là lỗi của cậu.

Có người bẩm sinh khí tràng rất mạnh, khiến người khác bị áp lực khi đối mặt. Cũng có người vì thân phận địa vị của họ, khiến người ta phải nghiêm túc dè chừng, ví dụ như lãnh đạo, người lớn tuổi hơn…

Tần Sương Tinh cảm thấy bác sĩ hiểu nhầm ý của mình, vội vàng sửa đúng: “Anh ấy không phải người lớn tuổi.”

Vinh Phong chỉ lớn hơn cậu ba tuổi, chắc không thể gọi là “người lớn”. Anh giống một người anh trai hơn.

Nghĩ vậy, mặt Tần Sương Tinh hơi đỏ.

Đàm Hưng Hàng hiểu ý, gật gù: “À, người cùng thế hệ thì càng dễ.”

Cùng thế hệ thì tìm cách thu hẹp khoảng cách thôi. Tìm đề tài chung, rủ nhau ra ngoài chơi gì đó, càng quen thân sẽ càng đỡ ngại.

Đề tài chung…

Tần Sương Tinh lại bắt đầu rầu rĩ.

Cậu ngẫm nghĩ, hình như thứ cậu có thể nói với Vinh Phong chỉ có côn trùng… và tiến độ nhiệm vụ trị liệu của mình. Mấy cái này có được coi là “đề tài chung” không nhỉ? Báo cáo công việc của nhóm giúp đỡ lẫn nhau?

Thế là Tần Sương Tinh nói: “Hiện tại tôi với anh ấy… cơ bản chỉ nói chuyện liên quan đến công việc.”

“À à, hiểu rồi.”

Bác sĩ Đàm nheo mắt cười: “Hai người đang làm dự án chung mà.”

Tần Sương Tinh cứ thấy sai sai, nhưng nghĩ lại thì từ “dự án hợp tác” hình như là do cậu tự nói ra? Cùng nhau thực hiện thử thách cũng coi như là dự án hợp tác.

Vì thế cậu gật đầu.

Bác sĩ Đàm hỏi: “Cậu sợ mình nhút nhát lề mề, ảnh hưởng đến tiến độ, khiến người ta thấy phiền đúng không?”

Tần Sương Tinh gật đầu lia lịa.

“Nhưng mà đã được chọn vào nhóm này, nghĩa là cậu có giá trị. Bạn cậu đâu thể nào tùy tiện vớ đại ai trên đường rồi bắt hợp tác với mình đúng không?”

Tần Sương Tinh: “…”

Chết rồi, hình như Vinh Phong vô tình gặp cậu ở… không phải trên đường, mà là trong chợ! Còn đúng là tùy tiện vớ đại luôn!

Nghĩ thế, Tần Sương Tinh càng thêm u sầu.

Đàm Hưng Hàng gãi đầu: “Ờ, nói chung là đừng tự ti quá. Dự án của các cậu mới bắt đầu nhỉ? Cậu là người mới, nên người ta sẽ không giao cho cậu những việc quá khó đâu. Chắc chắn đều là những việc cậu có thể làm được.”

Tần Sương Tinh: “Ừm…”

Vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Cơ mà bác sĩ nói có phần đúng. Các nhiệm vụ do Vinh Phong giao đều rất đơn giản. Tuy có tính khiêu chiến, nhưng chỉ cần cố gắng là làm được.

Tần Sương Tinh chậm chạp gật đầu, vô cùng uể oải: “Tôi cảm thấy… anh ấy tốt với tôi như vậy, nhưng tôi không giúp được gì cho anh ấy. Cảm giác giống như… anh ấy luôn đơn phương giúp tôi.”

“Vậy thì mời anh ấy ăn một bữa đi.” Bác sĩ Đàm cười tủm tỉm.

Tần Sương Tinh ngẩng phắt đầu lên.

“Con người là động vật xã hội. Giúp đỡ người khác hay được người khác giúp là chuyện hết sức bình thường. Không ai có thể hoàn toàn sống mà không dựa vào ai cả.”

Bác sĩ Đàm cười hiền từ.

“Cho nên nếu nhận được sự giúp đỡ, đừng lo lắng vì bản thân không trả lại được tương xứng. Trong các mối quan hệ xã hội, rất ít khi có cái gì thật sự ‘tương xứng’. Cậu chỉ cần ghi nhớ lòng tốt của người ta, chân thành bày tỏ lòng biết ơn. Sau đó, khi người ta cần cậu, hãy chủ động bước đến bên họ. Như vậy là đủ rồi.”

“Không cần vội vã trả hết nợ ân tình. Vội gì chứ? Sau này thiếu gì cơ hội.”

“Anh giúp tôi, tôi giúp anh, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, có qua có lại… thì mối quan hệ mới có thể duy trì lâu dài. Cứ từ từ thôi, đừng gấp.”

Tần Sương Tinh ngước mắt, ngẩn ngơ nhìn hắn.

Bác sĩ Đàm mặc áo blouse trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, nở nụ cười hiền từ bao dung, toàn thân tỏa sáng mạ viền vàng, rực rỡ lấp lánh y như thánh mẫu.

À không, thánh phụ!

Tần Sương Tinh cảm thấy tâm hồn được khai sáng, nước mắt lưng tròng.

Hơn nửa ngày cậu mới nhận ra, ờ, hình như là do ngược sáng.

Sau lưng bác sĩ có cửa sổ, nắng giữa trưa rọi thẳng vào, nên thật sự được bao quanh bởi ánh sáng vàng rực.

“Khụ.”

Tần Sương Tinh vì bản thân tưởng tượng quá lố, xấu hổ không để đâu cho hết.

Dù sao đi nữa, lời khuyên của bác sĩ Đàm đã hóa giải mớ suy nghĩ rối bời của cậu. Cậu biết mình nên làm gì rồi!

“Cảm ơn bác sĩ Đàm!”

Trước khi đi, Tần Sương Tinh cúi đầu thật sâu, chân thành cảm ơn.

“Vài hôm nữa tôi sẽ mời bác sĩ ăn cơm.”

“Không tệ, không tệ.” Bác sĩ Đàm vui mừng. “Học nhanh đấy!”

……

Tóm lại là như vậy.

Sau khi trò chuyện với bác sĩ Đàm, Tần Sương Tinh bừng tỉnh khỏi cơn mê. Về đến nhà, cậu lập tức bắt tay vào tìm kiếm các địa điểm ăn uống ngon.

Cậu hầu như chưa bao giờ ăn ngoài một mình. Bình thường nếu có đi ăn cũng chỉ theo cha mẹ, hoặc dự tiệc họ hàng. Toàn là kiểu nhà hàng đặt bàn lớn, gọi món cả đống người cùng ăn. Hiển nhiên không thể mời Vinh Phong đến quán ăn kiểu đó được.

Vậy nên đi đâu đây?

Tần Sương Tinh lục lọi nửa ngày, cuối cùng cũng chọn được một chỗ.

Sau đó trái tim cậu lại bắt đầu đập loạn. Tin nhắn được soạn xong bị xóa, viết lại, rồi xoá. Cứ như thế lặp đi lặp lại rất lâu, cho đến khi Tần Sương Tinh đột nhiên nhận ra, nếu lúc này Vinh Phong tình cờ mở khung chat ra, rất có thể sẽ thấy dòng chữ “đang nhập…” liên tục hiện lên từ phía cậu.

Thế thì xấu hổ quá!

Tần Sương Tinh vội vàng dừng tay, tim càng đập dữ dội hơn.

Huhu, sao cảm thấy bệnh sợ xã hội ngày càng nặng hơn vậy, lại còn là kiểu sợ xã hội ‘chỉ dành riêng cho Vinh Phong’!

Sao lại thế này aaaaa!

Giống như khi đối mặt với học trưởng Tống Tranh, chỉ cần nghĩ đến thôi là đã căng thẳng, mặt đỏ tim đập, câu từ chuẩn bị sẵn trong lòng bỗng trở nên cà lăm, nói không thành lời.

Nhưng Vinh Phong hoàn toàn khác với đàn anh Tống mà! Vinh Phong cực kỳ tốt, không chút kiểu cách, nói chuyện với anh rất vui.

Vì sao vẫn thấy hồi hộp…

Tần Sương Tinh hoảng loạn khó nói thành lời. Cậu không kiềm được mà tưởng tượng cảnh mình và Vinh Phong ngồi ăn cơm chung, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Rõ ràng chỉ là một cảnh rất bình thường, vậy mà khiến cậu hoảng điên.

“Hu…”

Tần Sương Tinh khổ sở ôm mặt.

Cứu mạng! Mới chỉ tưởng tượng thôi đã thấy triệu chứng sợ xã hội phát tác cấp tính! Đến lúc gặp mặt không biết sẽ thành thế nào!

Nhưng mà, cậu muốn gặp, muốn nghiêm túc cảm ơn người ta.

Tần Sương Tinh hít sâu một hơi. Ghi nhớ lời dạy của bác sĩ Đàm, cậu hạ quyết tâm, nghiêm túc ấn nút gửi.

Vinh Phong sẽ đồng ý chứ? Chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ…

Tần Sương Tinh thấp thỏm chờ đợi.

……

“Tiểu đội hai! Lên!”

Lửa cháy hừng hực. Kết cấu bê tông cốt thép của tòa nhà bị thiêu đốt đến mức bốc mùi khét lạ lùng. Đồ nhựa tan chảy như sáp, khói đen cuồn cuộn.

Ba lính cứu hỏa mặc đồ chuyên dụng nặng nề, vác vòi rồng xông vào biển lửa.

Đây là một kho chứa đồ chơi nhựa. May mắn chỉ là kho đồ chơi nhựa, không phải kho hóa chất, nếu không sẽ nguy hiểm hơn nhiều. Dù vậy, nhựa vốn là vật dễ cháy, thế lửa tại hiện trường rất lớn.

Theo lý thì yêu cầu phòng cháy chỗ này phải cao hơn những nơi khác, nhưng chỉ cần là con người thì sẽ có sơ suất, cũng khó tránh được thiên tai, tai nạn.

Không ai biết ngọn lửa này bắt nguồn từ đâu. Dĩ nhiên hiện tại điều đó không quan trọng, quan trọng là cứu người!

Theo thông tin có được, ít nhất có hai nhân viên kho bị mắc kẹt trong đám cháy. Vị trí không rõ, tình trạng không rõ, chỉ biết rằng rất có thể họ đang ở khu vực sâu nhất trong kho…

“Chú ý nguồn cung cấp oxy!” Giọng đồng đội vang lên trong bộ đàm, “Nhựa cháy ra khí độc! Gây tổn thương não không thể phục hồi! Tuyệt đối đừng tháo mặt nạ trong đám cháy!”

“Rõ… Á!”

Một đồng đội vừa ấn nút trả lời, chợt liếc thấy Vinh Phong nhíu mày. Giây tiếp theo, anh nhào tới.

“Cẩn thận!”

Vinh Phong dùng sức đẩy hắn ta, hai người cùng ngã sang một bên. Gần như cùng lúc đó, vị trí họ vừa đứng bùng lên một luồng lửa dữ dội.

“Khụ.” Vinh Phong rên một tiếng.

“Không sao chứ!” Đồng đội hoảng hốt, vội kiểm tra thương tích.

“Không sao. May mà có đồ bảo hộ.”

Vinh Phong cười nhẹ, động tác dứt khoát đứng dậy, thuận tay kéo đồng đội lên cùng.

May mắn chỉ là một thùng chứa nguyên liệu cỡ nhỏ bị nổ do sức nóng. Loại nguyên liệu đó không dễ cháy nổ, chỉ là bị đốt nóng đến giãn nở, nổ tung do áp lực bên trong tăng cao.

Vinh Phong kịp thời nhận ra thùng đó sắp nổ nên lập tức lao tới, kéo đồng đội ngã xuống đất, giảm thiểu tối đa thương tích. Bản thân anh bị va chạm nhẹ ở lưng.

Vẫn ổn.

Vinh Phong lại ho một tiếng. Đồng đội vẫn lo lắng nhìn anh, chưa kịp hỏi thì anh khoát tay: “Không sao. Tiếp tục. Nhanh lên!”

Câu ngắn gọn gấp gáp. Dù tình huống căng thẳng khẩn cấp, anh vẫn bình tĩnh kiên định. Trong biển lửa không được phép do dự, từng giây từng phút đều có thể là một mạng người. Không chỉ là mạng người dân, còn có của đồng đội, và của chính mình.

“Rõ! Lên!”

Đồng đội nghiến răng, quay đầu, tiếp tục lao về phía ngọn lửa cháy rực.

“Cẩn thận cháy nổ!”

“Phát hiện người mắc kẹt! Đã ngất xỉu! Tiểu Trịnh cõng ra ngoài!”

“Anh Tung! Anh bị thương rồi! Anh ra trước đi!”

“Giữ chặt vòi nước! Làm mát tường chịu lực! Cẩn thận sụp đổ!”

“Cẩn thận… Không sao! Đi trước đi!”

……

Vài tiếng sau, ngọn lửa cuối cùng cũng được khống chế.

Lửa tắt, trời cũng dần sáng.

Vinh Phong thở hổn hển, mệt rã rời. Anh và các anh em quay về xe cứu hỏa, còn chưa kịp vặn nắp chai nước, mấy chàng trai trẻ khỏe đã chạy đi đứng dưới vòi sen dã chiến, ngửa đầu hứng lấy dòng nước lạnh từ xe phun xuống.

Thân thể nóng rẫy như vẫn còn cháy âm ỉ, từng người một cởi bỏ đồ bảo hộ, để lộ cơ thể cường tráng. Không ai là không bị thương, hoặc là vết trầy vết va đập bầm tím mới, hoặc là những vết thâm cũ, vết sẹo khâu từ ca mổ… những dấu tích vĩnh viễn như huy chương quân công, khắc sâu lên da thịt.

Lặng lẽ mà đầy vinh quang.

Vinh Phong nhắm mắt, để mặc dòng nước lạnh xối lên mặt, lên ngực, xua đi hơi nóng toàn thân.

Trời đã sáng. Dưới làn sáng nhàn nhạt se lạnh đầu ngày, anh ngước lên nhìn đám mây nơi chân trời xa tít, được ánh mặt trời đầu tiên nhuộm sắc vàng ấm áp, từng sợi từng sợi như bông kéo tơi.

Bông cũng là chất dễ cháy, khi cháy có mùi giống giấy đốt.

Đám cháy ở kho cảng này đến nhanh, dập cũng nhanh. May là ở cảng sát biển, nguồn nước dồi dào, mặt bằng rộng, xe cứu hỏa tiếp cận không gặp cản trở. Người phụ trách hiện trường cũng rất có trách nhiệm, không sợ sệt trốn tránh, tham gia điều phối và ra sức hỗ trợ cả đêm. Nhờ thế giảm được thiệt hại về người và của.

Phóng viên đã đến. Người dân vây xem suốt đêm phần lớn cũng đã mệt, dần dần giải tán, chỉ còn phóng viên cầm mic, rất chuyên nghiệp mà kiên trì bám trụ, có vẻ đang hỏi đội trưởng có thể vào trong phỏng vấn lính cứu hỏa không.

Vinh Phong đứng ở xa, thấy đội trưởng phất tay, khẩu hình như đang nói: “Họ mệt lắm rồi, để sau đi.”

Vinh Phong bỗng thấy ấm áp cảm kích.

Các chiến hữu bên cạnh lần lượt tắm xong, dòng nước lạnh từ vòi sen khiến họ như sống lại. Tuy vậy, cả đêm chiến đấu với lửa đã rút cạn sức lực của họ. Mọi người lên xe liền gục xuống, ngáy vang hết đợt này đến đợt khác, như thuỷ triều nổi gió, hoặc đàn ngựa hoang trên thảo nguyên.

Vinh Phong mệt mỏi rã rời, theo thói quen với tay lấy điện thoại.

Không biết từ lúc nào, anh hình thành một thói quen mới. Trước đây mỗi lần làm nhiệm vụ, Vinh Phong chưa từng mang theo điện thoại. Ngay cả lúc huấn luyện ở căn cứ, anh cũng không thích đem theo. Dù sao nếu đội có việc, căn cứ cũng sẽ tìm được anh.

Những người khác… chẳng có ai thường xuyên liên lạc với anh. Ba mẹ mất từ hồi anh học cấp ba. Người bạn thân nhất là Đàm Hưng Hàng thì bận bịu, vừa phải đi làm vừa làm đề tài, vừa lâm sàng vừa nghiên cứu, khó mà gặp nhau, lâu lâu mới hẹn đi nhậu một lần.

Vậy mà chẳng biết từ ngày nào, Vinh Phong bắt đầu mang điện thoại bên mình, như thể con diều rốt cuộc cũng buộc được một sợi dây.

Lúc huấn luyện hay làm nhiệm vụ dĩ nhiên không rảnh để xem. Chỉ đến khi xong xuôi, anh mới nghĩ đến chuyện mở ra xem một chút.

Hôm nay cũng vậy. 

Trước khi vào đám cháy, anh để điện thoại trong xe cứu hỏa. Mãi đến lúc này, giữa tiếng ngáy rền vang của đồng đội, anh mới có thời gian, có khoảng trống để mở điện thoại ra nhìn một cái.

Quả nhiên có tin nhắn chưa đọc. 

Ánh mắt rơi xuống màn hình, khóe môi Vinh Phong khẽ nhếch, rồi chợt khựng lại, trái tim đấm mạnh vào lồng ng.ực.

“Tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm, được không?”

Tin nhắn gửi đến từ tám tiếng trước. Như một phong thư từ một hành tinh xa xôi du hành xuyên qua mấy năm ánh sáng, chậm chạp được đưa đến trước mắt anh.

Vinh Phong ngẩng đầu, nhìn ánh bình minh rạng rỡ nơi chân trời. Mặt trời đang lên, nhuộm ánh sáng ấm áp nhàn nhạt.

Đây có phải là phần thưởng không nhỉ?

Một ý nghĩ ngớ ngẩn chợt lướt qua lòng Vinh Phong.

Đây là phần thưởng cho việc anh đã dập lửa cứu người? Có phải là số phận đang mỉm cười, gật đầu với anh, cổ vũ rằng:

“Người tốt sẽ có báo đáp.”

“Làm tốt lắm!”

“Tiếp tục cố gắng nhé!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.