Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 37: Chương 37




Địa điểm hẹn ăn cơm ở trong một trung tâm thương mại. Là một chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh, hương vị khá ngon, giá cả phù hợp. Nơi này cách khu đại học một khoảng không xa không gần, đủ để không phải lo lắng chạm mặt bạn học…

Tần Sương Tinh không sợ bị người ta nhìn thấy mình mời Vinh Phong ăn tối. Chủ yếu là… cậu thường hay đến quán này, cậu không muốn bị người khác nhìn thấy mình.

Sợ xã hội mà.

Dù không mắc chứng sợ xã hội, rất nhiều người cũng không thích tình cờ gặp người quen trong cuộc sống riêng tư. Trong trường đại học, nếu không phải bạn cùng phòng thì bạn cùng lớp thường chỉ quen sơ sơ, chủ yếu gặp nhau trong giờ học. Nếu bất chợt chạm mặt bên ngoài, đôi khi sẽ thấy ngại ngùng.

Còn một tình huống tệ hơn nữa: bạn thấy họ, nhưng họ không thấy bạn.

Đối với bệnh nhân mắc chứng sợ xã hội nặng như Tần Sương Tinh, tình huống đó đúng là ác mộng cấp địa ngục. Không chào thì thấy mình lạnh lùng. Chào rồi… lỡ người ta không thấy mình, hoặc cố tình làm ngơ không muốn chào thì sao?

Quá là xấu hổ luôn!

Chỉ nghĩ thôi mà mười ngón chân của Tần Sương Tinh đã muốn moi đất.

Vì vậy, nhà hàng cách trường khá xa này trở thành nơi cậu hay ghé đến, cũng là một trong số ít những quán cậu cảm thấy quen thuộc.

Tất nhiên, sự “quen thuộc” này là một chiều từ phía cậu. Cậu chưa từng chủ động bắt chuyện với nhân viên, tất cả giao tiếp đều giới hạn ở một câu “cảm ơn” khi họ bưng món lên. Khi rời đi thì giơ giao diện thanh toán trong điện thoại cho thu ngân xem, ra hiệu rằng “tôi đã trả tiền rồi”.

Tần Sương Tinh có thói quen đến sớm. Cậu mời người ta đi ăn, tất nhiên không thể đến trễ được.

Về việc hẹn gặp ai đó, tiềm thức của cậu luôn có chút bất an mơ hồ. Sợ xe đạp nổ lốp, sợ kẹt xe trên đường, sợ quán hôm nay bất ngờ đóng cửa… Tóm lại đi sớm là tốt nhất, nếu có chuyện bất ngờ thì vẫn còn thời gian xoay xở.

Thế nên vào lúc một tiếng nữa mới tới năm rưỡi, Tần Sương Tinh đã đến trước trung tâm thương mại, ngẩng đầu nhìn lên, rồi rơi vào trầm tư.

Đi dạo trong trung tâm thương mại là không thể. Đối với bệnh nhân sợ xã hội nặng, chỉ cần đi ngang cửa hàng, bị nhân viên mời gọi “vào xem thử đi”, cậu cũng sẽ căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.

Nhanh chân đi qua thì bất lịch sự, gượng gạo bước vào mà chẳng mua gì thì càng tệ hơn.

Khổ lắm.

Với người sợ xã giao, chỉ cần ra ngoài là chỗ nào cũng thành bãi mìn.

Tần Sương Tinh quyết định đứng đợi ở ngoài.

Trung tâm thương mại này vào cuối tuần rất đông. Nhưng hôm nay là ngày thường, không quá chen chúc, dễ kiếm chỗ đậu xe. Không biết Vinh Phong đến bằng ô tô hay đi xe đạp giống cậu?

Tần Sương Tinh tò mò nghĩ ngợi.

Trước cửa trung tâm thương mại có một đài phun nước, hướng thẳng ra đại lộ. Tần Sương Tinh cẩn thận đội kín khẩu trang và mũ, ngồi quay lưng lại đài phun nước, cúi đầu nghịch điện thoại.

Thỉnh thoảng có người đi ngang, Tần Sương Tinh không ngẩng đầu, cũng không để ý có ai đang nhìn mình không. Khẩu trang, mũ, điện thoại, chúng như một lớp khiên bảo vệ, tạo cảm giác “tôi đang bận”, tránh tiếp xúc ánh mắt với người khác.

Rất tuyệt vời.

Nhưng mà ngồi chơi điện thoại cúi đầu lâu lại phát sinh một vấn đề: Mỏi cổ.

Tần Sương Tinh đổi vài tư thế vẫn thấy không thoải mái, không nhịn được mà đứng dậy, xoay vai một chút. Vừa quay người lại bỗng nhìn thấy một bóng người cao lớn.

“!!!”

Tần Sương Tinh lắp bắp kinh hãi, căng thẳng đến mức lập tức trốn ra sau đài phun nước.

Là… là anh ấy sao?

Tim Tần Sương Tinh đập dồn dập, không hiểu mình trốn cái gì, cứ thấy hoảng loạn lạ thường, không dám bước ra khỏi chỗ ẩn nấp. Cậu rón rén, vươn cổ nhìn trộm từ sau đài phun nước.

Là Vinh Phong thật.

Ánh hoàng hôn dần buông xuống. Vinh Phong mặc đồ thường, đang bước qua vạch kẻ đường từ bên kia. Anh hơi nghiêng đầu, để ý xe đang rẽ phải phía sau. Ánh mắt bình tĩnh, dáng người thẳng tắp.

Có vài người sinh ra đã thu hút ánh nhìn. Rõ ràng chỉ bước qua đường như bao người khác, vậy mà Vinh Phong lại nổi bật cực kỳ. Hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu xuống như ánh vàng nóng chảy, phủ lên người đàn ông cao ráo anh tuấn. Khiến người ta có ảo giác nếu đối diện với ánh mắt ấy, trái tim mình sẽ bị thiêu cháy.

Tần Sương Tinh nhìn anh đi qua đường, từng bước đến gần, không nhịn được “vèo” một cái, co người rút sâu vào sau đài phun nước.

Đẹp, đẹp trai quá. 

Anh ấy tùy tiện băng qua đường, vậy mà y như đang quay một bộ ảnh thời trang. Xe cộ tấp nập, cao ốc san sát xung quanh đều hóa thành phông nền cho anh. Bóng dáng anh như được hàng loạt ánh đèn sân khấu chiếu rọi.

Anh sáng bừng lên giữa đám đông.

Tần Sương Tinh nhắm mắt lại, nhưng bóng hình cao lớn ấy như khắc trên võng mạc, khiến tim cậu đập rộn ràng.

Tần Sương Tinh không khỏi ảo não. Trốn cái gì chứ? Rõ ràng là mình chủ động mời người ta ăn cơm, trốn cái gì mà trốn?!

Người ta có câu “Con dâu xấu cũng phải ra mắt nhà chồng”… Ặc.

Mặt Tần Sương Tinh đỏ bừng, tự giác cắt đứt câu nói trong đầu mình.

Cậu quay lưng với đài phun nước, cũng quay lưng về phía Vinh Phong đang tiến tới, muộn màng nhận ra mình đã bỏ lỡ thời điểm xuất hiện tốt nhất…

Vinh Phong đã đến gần đài phun nước. Nếu bây giờ cậu bước ra, chẳng phải sẽ đụng mặt anh ngay lập tức sao?!

Tần Sương Tinh căng thẳng nuốt nước bọt liên tục.

Tiếng nước chảy róc rách sau lưng, một giọng nói trầm thấp quyến rũ bỗng xuyên qua tiếng nước vang lên:

“Tôi đến rồi.”

Tần Sương Tinh: “!”

Bị… bị phát hiện rồi?!

Tim Tần Sương Tinh siết chặt, suýt nữa nhảy dựng lên.

Cùng lúc đó, điện thoại rung lên. Cậu theo phản xạ cúi đầu, thấy Vinh Phong gửi tới một tin nhắn thoại.

Ồ, ồ… Hóa ra là gửi tin nhắn thoại.

Ngón tay Tần Sương Tinh run rẩy, căn bản không dám bấm nghe.

Vinh Phong đứng ngay sau lưng cậu, chỉ cách một cái đài phun nước, gần đến mức không thể gần hơn. Chứng sợ xã giao “chỉ với riêng Vinh Phong” của Tần Sương Tinh lại bắt đầu phát tác. 

Tim đập dồn dập, mặt đỏ bừng như lửa đốt, đầu óc choáng váng, tay chân tê rần, cảm giác giây tiếp theo sẽ ngất xỉu đến nơi…

Huhu, sao lại như vậy chứ…

Tần Sương Tinh căng thẳng l.iếm môi, cảm thấy cổ họng khô khốc, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Không được, phải bình tĩnh… bình tĩnh nào…

Cậu liều mạng hít sâu. Thôi kệ, dù sao cũng phải gặp nhau, còn phải cùng nhau ăn cơm!

Tần Sương Tinh liên tục hít thở sâu, không ngừng tự cổ vũ bản thân. Cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm, đứng dậy định đi chào hỏi Vinh Phong.

Ai ngờ phát hiện Vinh Phong không còn đứng sau đài phun nước nữa.

Ủa?

Tần Sương Tinh ngơ ngác nhìn quanh, rất nhanh nhìn thấy bóng người cao lớn đang đi về phía trung tâm thương mại. Nhưng hướng anh đi không phải là cửa chính trung tâm, mà là thùng rác ở cửa ra vào.

Vinh Phong xách một ly trà sữa đã uống hết, đến cạnh thùng rác, tiện tay ném vào, sau đó mới quay người bước vào trung tâm thương mại.

Tần Sương Tinh sững sờ.

Lúc nãy đến hình như anh đâu có cầm gì trong tay? Cốc trà sữa đó từ đâu ra, lại còn là cốc rỗng…

Tần Sương Tinh quay đầu, liếc nhìn đài phun nước sau lưng mình, chợt hiểu ra.

Đó là rác người khác để lại. Người ta uống xong, lười đi vài mét, nên tiện tay vứt ngay bên cạnh đài phun nước.

Tần Sương Tinh nhìn thùng rác ngoài cửa trung tâm thương mại, lại nhìn bóng lưng cao lớn có vẻ hơi hờ hững của Vinh Phong.

Anh ấy tốt thật.

Tần Sương Tinh không nhịn được cong môi, rồi cắm đầu chạy vào trung tâm thương mại.

A a a tiêu rồi tiêu rồi! Vinh Phong đến trước mất! Không thể để anh ấy đợi! Mau chạy đường tắt lên trước!

……

Hên là Tần Sương Tinh khá quen thuộc với trung tâm này. Cũng hên là Vinh Phong đi bằng thang máy đến nhà hàng tầng năm, mà giờ này thang máy đang đông.

Tần Sương Tinh chạy một mạch theo cầu thang cuốn, thở hồng hộc. Cuối cùng cũng đến cửa nhà hàng trước khi Vinh Phong bước ra khỏi thang máy.

“Xin chào. Hai, hai người.”

Tần Sương Tinh thở hổn hển, cuống quýt giơ tay làm động tác số “2” với nhân viên phục vụ.

“Vâng, mời bên này.”

Nhân viên dẫn cậu đến chỗ ngồi, đưa cho cậu một ly nước.

“Cảm, cảm ơn…”

Tần Sương Tinh thở d.ốc không ngừng, hai má đỏ bừng. Tim đập thình thịch, cậu cố điều chỉnh hơi thở, không muốn Vinh Phong phát hiện cậu vừa mới chạy như điên lên đây.

Đúng rồi, vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh ấy!

Tần Sương Tinh chợt nhớ ra, vội lấy điện thoại. Không ngờ sau khi vận động mạnh, ngón tay hơi run. Cậu run tay một cái, điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay, rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn tan.

Tần Sương Tinh vội cúi xuống nhặt, vừa với tay tới thì trong tầm mắt chợt xuất hiện một bàn tay khác.

Là bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, to rộng rắn rỏi. Ống tay áo xắn lên, để lộ cẳng tay cơ bắp đẹp đẽ, cân đối không phô trương. Xương cổ tay rõ nét, nổi vài đường gân xanh.

Chỉ là một động tác cúi người nhặt đồ đơn giản, lại vô tình toát ra vẻ đẹp nam tính nồng đậm, kèm theo một thứ… điềm tĩnh, tự tin, tràn ngập quyến rũ…

Cảm giác chinh phục.

Tần Sương Tinh nín thở. Từ nơi sâu trong ký ức, một xúc cảm nào đó ùa vào đầu. 

Hôm đó, chính đôi tay này đã vòng qua dưới đầu gối cậu, ôm lấy đầu gối và bờ vai cậu, bế cậu lên ôm vào ngực.

“Điện thoại không bị hỏng chứ?”

Bàn tay gợi cảm nhặt điện thoại của cậu lên, đưa đến trước mặt.

“!!!”

Tần Sương Tinh lúc này mới hoàn hồn.

Cậu thế mà ngẩn người nhìn tay của Vinh Phong! Còn, còn nghĩ đến mấy thứ linh tinh!

A a a!

Tần Sương Tinh đỏ bừng mặt. Ỷ có khẩu trang và mũ lưỡi trai che chắn, cậu ra sức điều chỉnh hơi thở, sợ rằng cái đầu đỏ lửa sẽ bốc khói trắng.

“Không, không sao… Anh, đến sớm, thật đấy.”

Như mạng bị lag, Tần Sương Tinh trả lời một cách cứng ngắc, ngắt ngứ. Đồng thời không nhịn được kéo mũ lưỡi trai đen của mình thấp hơn, không muốn để Vinh Phong thấy gương mặt nóng đỏ của mình.

“Chiều nay vừa khéo được nghỉ.”

Giọng Vinh Phong mang theo ý cười. Anh kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện cậu, bàn tay lơ đãng đặt lên mặt bàn, các ngón tay gõ nhè nhẹ.

Tần Sương Tinh bất giác bị hút mắt nhìn. Ngón tay thon dài, đốt tay rõ ràng, trông rất có lực. Thật, thật quyến rũ…

A a a a! Mình đang nghĩ cái gì vậy! Tay thì có gì mà quyến rũ! Chỉ là tay thôi mà a a a!

Tần Sương Tinh lập tức thu ánh nhìn về, hận không thể ấn cả cái mũ lưỡi trai che kín mặt luôn.

“Cảm ơn.”

Vinh Phong nghiêng đầu, nói cảm ơn với nhân viên vừa mang trà đến, sau đó quay đầu hỏi cậu, “Cậu đợi lâu chưa?”

“Không, không lâu.” Tần Sương Tinh cố nén run rẩy trong giọng nói. Cổ họng mềm mảnh dường như không chịu nổi mà run lên khe khẽ.

Cậu xấu hổ kinh khủng. 

May mà, may mà có khẩu trang với mũ lưỡi trai… Lần thứ mười nghìn Tần Sương Tinh thấy mừng: May mà có khẩu trang và mũ lưỡi trai!

Giống như lúc ngủ không thò tay ra ngoài chăn thì sẽ tuyệt đối an toàn, chỉ cần đeo khẩu trang mũ lưỡi trai, cậu cũng sẽ tuyệt đối an toàn.

Tần Sương Tinh yên tâm nghĩ vậy.

Ai ngờ giây tiếp theo, giọng nói thắc mắc của Vinh Phong truyền đến.

“Bên ngoài nóng thế này.”

Vinh Phong hơi nghiêng người, nhìn cậu dưới mũ lưỡi trai: “Cậu có muốn tháo khẩu trang ra không?”

Tần Sương Tinh: “…”

Xong đời rồi, cậu nhận ra mình đã quên mất một chuyện.

Cậu mời Vinh Phong đi ăn cơm, ăn, cơm! Không thể nào đeo khẩu trang suốt được a a a a a a!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.