Vinh Phong cảm thấy hình tượng người đàn ông trưởng thành, đẹp trai, đáng tin cậy của mình sắp không giữ nổi nữa rồi. Cơ mặt trên trán co rút đau đớn, anh cố gắng khống chế biểu cảm, nhịn rồi lại nhịn. Nhưng… không được, không nhịn nổi!
“Tôi có thể… chỉ ăn…”
Cổ họng Vinh Phong khô khốc, cảm giác như âm thanh kẹt lại ở yết hầu, tắc nghẽn nghiêm trọng: “…hai con… được không?”
Tần Sương Tinh: “?”
Cậu sững người một chút, mất một lúc mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn đĩa ba con ốc nâu còn dư. Một đĩa có năm con, bình thường mỗi người ăn hai hoặc ba con. Nhưng xem ra anh chưa thể chấp nhận được.
Tần Sương Tinh ảo não trong lòng. Quả nhiên vẫn quá nóng vội, vừa gặp đã cho người ta ăn ốc sên. Mặc dù ốc sên là loài thân mềm, không phải “côn trùng”, nhưng sự sợ hãi của Vinh Phong quá rõ ràng.
Người có thể ăn ốc đồng chưa chắc chấp nhận nổi ốc sên.
Tần Sương Tinh muộn màng ý thức được điều này, và rất ân hận. Có lẽ cậu đã dọa sợ Vinh Phong.
“Ba con còn lại để em ăn.” Cậu cúi đầu nói nhỏ, nhanh tay gắp hết ba con còn lại vào đĩa mình.
Vinh Phong nhìn cậu, ánh mắt như tóe lửa, nóng rừng rực.
Nhưng khi Tần Sương Tinh định cầm nĩa nhanh chóng ăn hết chỗ ốc sên để nhân viên phục vụ thu dọn, Vinh Phong vươn tay, ấn tay cậu xuống.
“Lần này sao không phổ cập khoa học?” Vinh Phong hỏi.
Tần Sương Tinh sững người: “Dạ?”
Khóe môi Vinh Phong cong lên thành một nụ cười nhạt, nhìn cậu: “Trước đây mỗi khi cậu đề cập đến loài nào, câu đầu tiên chẳng phải luôn là bộ gì họ gì à. Lần này sao lại không có?”
“Anh sợ mà…”
Tần Sương Tinh càng nói càng nhỏ, đột nhiên cậu chú ý đến tay Vinh Phong đang đặt trên mu bàn tay mình.
Hơi nóng, hơi nặng. Cái nóng từ mu bàn tay lan lên cánh tay, ngứa ngáy bò vào tim cậu.
Lông mi Tần Sương Tinh khẽ run, cố ép xuống cảm giác ngứa ngáy kỳ quặc trong lòng. Cậu mất tự nhiên rụt tay về, lí nhí nói: “Hay, hay là… mình đổi chủ đề?”
Vinh Phong há miệng, muốn an ủi cậu là không sao đâu, nhưng lời đến miệng lại xoay một vòng, bỗng nảy sinh vài ý xấu, một vài ý nghĩ không nên có.
Vinh Phong nhìn cậu, bất giác li.ếm răng hàm trong, cười một tiếng.
“Đúng là có hơi bị dọa.”
“Ưm…”
Quả nhiên, Tần Sương Tinh nghe vậy lại càng áy náy, cúi đầu thấp hơn nữa, hận không thể chui xuống gầm bàn.
“Vậy, xin…”
Trước khi Tần Sương Tinh nói hoàn chỉnh câu “xin lỗi”, Vinh Phong gõ nhẹ một cái lên mặt bàn trước mặt cậu.
“Nhưng mà xem như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, đúng không?”
“Hả?”
Tần Sương Tinh ngơ ngác ngẩng đầu lên, không cẩn thận va phải ánh mắt anh. Cậu hoảng loạn, vội cúi đầu, lí nhí: “Ừm, ừm… coi như hoàn thành rồi…”
Vinh Phong: “Vậy thì tranh thủ lúc còn nóng, làm nhiệm vụ tiếp theo đi.”
Anh mỉm cười: “Để tôi ngồi cạnh cậu, cậu tiếp tục kể về ốc sên nhé?”
Tần Sương Tinh: “!”
Cậu kinh ngạc trừng to mắt, theo bản năng lại ngẩng đầu, rồi bị ánh mắt chân thành của Vinh Phong đâm thẳng vào, không kịp tránh.
“Sao nào?”
Vinh Phong nghiêm túc, “Đến đi, tiếp tục tổn thương lẫn nhau nào.”
Tổn thương lẫn nhau… Hình như nghe cũng đúng…
Tần Sương Tinh tưởng tượng cảnh Vinh Phong ngồi cạnh mình, cả người không khỏi co rúm lại.
Nhanh vậy đã bắt đầu lần mạo hiểm tiếp theo sao? Cũng không hẳn là không được. Ừm, đúng là ngồi cách bàn không tiện cho anh xem hình ảnh minh họa…
Tần Sương Tinh bất an li.ếm môi, cổ họng khô khốc phát ngứa. Cậu cuống quýt với lấy cốc trà, uống một ngụm. Nước chanh ấm làm dịu cảm giác ngứa ngáy trong cổ rất hiệu quả.
Tần Sương Tinh hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí.
“Đ-được.”
Ngoan quá, ngoan như cừu non bị dỗ một cái là đi theo sói xám luôn.
Vinh Phong nhìn cậu nhích sang bên ghế sofa, nhường chỗ cho mình. Dáng vẻ ngoan ngoãn ấy khiến Vinh Phong thoáng dâng lên cảm giác tội lỗi.
Mình đúng là đồ cầm thú.
Vẻ mặt Vinh Phong vẫn ung dung như thường, thành thạo kiểm soát cục diện. Nhưng trong lòng đã mắng bản thân cả vạn lần.
Tuy là thế, anh vẫn đứng dậy, ngồi sang bên cạnh Tần Sương Tinh.
Đệm ghế hơi lõm xuống. Anh không đụng đến cậu, thậm chí không chạm vạt áo, vậy mà Tần Sương Tinh như bị điện giật, cả người run lên, hoảng loạn né sang bên.
Mức độ này vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu rồi.
Ánh mắt Vinh Phong tối lại, lặng lẽ dịch ra xa thêm một chút. Anh sợ làm lố quá, bé trai sông nhút nhát sẽ ngất luôn tại chỗ.
“Rồi, tiếp tục nào.”
Vinh Phong nói, “Tôi sẵn sàng rồi.”
“Ừm, ừm.”
Tần Sương Tinh hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, mở album ảnh.
“Loài ốc sên này có tên khoa học là Achatina reticulata, một phân loài thuộc ngành động vật thân mềm – lớp chân bụng – họ Achatinidae – loài Achatina.”
Nói đến kiến thức chuyên môn, trạng thái của Tần Sương Tinh tự nhiên hơn nhiều, hơi thở cũng trở nên bình ổn.
“Hoặc có thể anh sẽ quen với cái tên khác của nó hơn… ốc sên châu Phi.”
“Ừ.” Vinh Phong gật đầu, “Hình như nghe rồi. Là loài xâm lấn à?”
Tần Sương Tinh: “Đúng, là loài xâm lấn. Nhưng cái chúng ta ăn bây giờ là loại được nuôi nhân tạo.”
Vinh Phong thắc mắc: “Đã là loài xâm lấn, sao còn nuôi nó làm gì? Không phải nên, ờ, ăn đến tuyệt chủng luôn sao?”
Ba loạt câu hỏi kinh điển của người Hoa: Ăn được không? Ngon không? Nấu thế nào?
Năm xưa tôm hùm đất cũng là loài xâm lấn, giờ được nuôi công nghiệp để phục vụ nhu cầu ăn uống. Đúng là sức mạnh của quốc gia yêu ăn uống!
“Bởi vì tác hại xâm lấn chủ yếu là khi nó sống ngoài tự nhiên. Ngoài hoang dã, nó sinh sôi rất nhanh, ảnh hưởng đến hệ sinh thái bản địa. Nhưng mà ốc sên hoang dã không ăn được.”
Tần Sương Tinh cười nói: “Vì nó không sạch sẽ.”
Vinh Phong liếc cậu một cái, rất nhanh dời ánh mắt đi. Hình như đây là lần đầu tiên cậu cười trong ngày hôm nay, giọng nói cũng tự nhiên hơn.
Quả nhiên phải nói chuyện về côn trùng mới được.
Lòng dạ Vinh Phong bỗng thấy chua xót, bi ai nghĩ: theo đuổi cậu ấy không dễ dàng tí nào, trong lòng cậu ấy chỉ toàn là côn trùng!
“Tiếp đi.” Vinh Phong đau khổ nói.
Tần Sương Tinh không để ý đến sự thay đổi nhỏ trong giọng điệu của anh. Một khi vào trạng thái, cậu sẽ thao thao bất tuyệt, giọng nói nhỏ nhẹ trôi chảy, từng câu chữ vang lên giòn tan như tiếng nhai rau sống.
“Ốc sên ngoài tự nhiên nếu ăn trực tiếp có thể gây lao phổi. Hơn nữa trong cơ thể ốc sên có thể chứa ký sinh trùng…”
Nói đến đây, Tần Sương Tinh bỗng khựng lại, mắt hạ xuống nhìn đĩa ốc sên đút lò kiểu Pháp trước mặt, chuyển giọng trấn an: “Nhưng anh đừng lo, ốc sên trong các nhà hàng đàng hoàng như thế này đều là loại nuôi nhân tạo. Rất sạch sẽ, không có ký sinh trùng.”
“Ốc sên bạch ngọc là một phân loài do quốc gia mình lai tạo. Khác với ốc sên mã não mây nâu hoang dã, đây là một phân loài bạch biến. Tuy vỏ vẫn màu nâu, nhưng cơ thể đã chuyển thành màu thuần trắng, nhìn không có cảm giác bẩn thỉu… Ặc, anh xem hình được không?”
Tần Sương Tinh nâng mắt, cẩn thận dò hỏi.
Vinh Phong cười: “Được.”
Ăn còn ăn rồi, sợ gì coi hình?!
Thế là Tần Sương Tinh rút điện thoại ra, cúi đầu bấm vài cái, hơi ngại ngùng đưa sang: “Đây là con bạch ngọc em từng nuôi…”
Vinh Phong: “!”
Anh không ngờ ốc sên cũng có thể nuôi làm thú cưng! Nhưng mà, thú cưng thì chắc là không đến nỗi quá kinh dị…
Vinh Phong lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía màn hình điện thoại của Tần Sương Tinh. Trên màn hình là một con ốc sên trắng toát nằm trong hộp nuôi. Nói nghiêm túc thì không hẳn trắng toàn thân, chỉ có phần thân mềm là trắng, chiếc vỏ sau lưng vẫn là màu nâu, giống hệt như vỏ ốc trong đĩa ăn.
Vinh Phong bỗng nhiên cảnh giác, hỏi: “Vậy mấy con ốc ta ăn thường ngày, như ốc nhồi hay ốc dồn thịt thì sao?”
“À, chúng là ốc đồng.”
Tần Sương Tinh lại nhoẻn cười: “Mấy loại ốc nhỏ xào mắm, xào sả ớt bình thường ấy, là thuộc ngành thân mềm – lớp chân bụng – họ ốc nhồi – chi ốc nhồi vuông, tên khoa học là Bellamya quadrata. Còn loại ốc to dùng để nhồi thịt thì thường là ốc nhồi tròn Trung Hoa, cũng nằm trong họ ốc nhồi, nhưng là chi ốc nhồi tròn.”
“Ồ ồ.”
Nghe toàn ốc với ốc, Vinh Phong bắt đầu thấy choáng. Nhưng ít ra đã xác nhận được một điều: Ốc nhồi với ốc nước ngọt là ốc thật, không phải ốc sên.
Vinh Phong thở phào một hơi.
“Có vài nơi nhầm ốc bươu vàng thành ốc nhồi tròn…”
Tần Sương Tinh nói đến đây, đột ngột dừng lại.
Vinh Phong: “Hả?”
Tần Sương Tinh cười cười: “Hay là nói tiếp về ốc sên đi.”
Vinh Phong không gặng hỏi, gật đầu: “Ừ.”
Tần Sương Tinh lại lướt vài tấm hình. Đều là ảnh do cậu tự chụp, là những con ốc sên bạch ngọc do chính tay cậu nuôi. Trong đó có một tấm là cảnh ốc sên nằm trên lòng bàn tay. Con ốc ấy rất to, trông như đang nâng một cái vỏ sò.
Tần Sương Tinh nói: “Bạch ngọc nuôi tốt có thể dài đến mười phân. Loại nuôi nhân tạo thường sau nửa năm là có thể ăn. Sống ngoài tự nhiên thì tuổi thọ sẽ lâu hơn, tầm 5-6 năm.”
Nhìn hình, ốc sên bạch ngọc quả thật rất hợp để nuôi làm thú cưng, không kéo nhớt loang lổ như người ta hay tưởng tượng. Con ốc trong hình trắng như tuyết không tì vết, mềm mụp trắng trẻo, hai cái râu dài trên đầu cũng mềm mềm trắng trẻo. Nhìn nó như một miếng thịt trắng, rất sạch, không có gì đáng sợ, thậm chí có hơi ngố ngố?
Vinh Phong không nhịn được mà liếc nhìn Tần Sương Tinh, cảm thấy con ốc sên bạch ngọc ngốc ngốc mềm mềm giống chủ nhân của nó. Cũng là kiểu trắng trẻo mềm mại, dễ bị bắt nạt.
“Nó dễ nuôi lắm, cho ăn lá rau là được, ăn cực kỳ ít. Từ lúc sinh ra đến khi được 5-6 tháng tuổi, tốn chưa đến một ký thức ăn. Ừm… dễ nuôi lắm. Lớn nhanh, sống dai.”
Tần Sương Tinh nâng cổ tay, giơ điện thoại lên ngang tầm mắt anh, tay còn lại vuốt nhẹ màn hình, chuyển ảnh.
Cổ tay cậu như đôi râu nhỏ mềm mại, gầy gò mảnh khảnh, xương cổ tay nhô cao tinh xảo, rất hợp ngậm trong miệng mà nghịch. Ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ, là kiểu ngoan ngoãn cắt tỉa gọn gàng định kỳ.
Ánh mắt Vinh Phong lướt qua cổ tay cậu, mắt hơi trầm xuống, rất khắc chế dời đi.
“Vậy cậu…” Vinh Phong định tiện miệng nói gì đó, đổi chủ đề. Chưa kịp nói xong thì thấy Tần Sương Tinh vuốt tay một cái.
Màn hình chuyển ảnh, hiện ra một con ốc sên màu sắc sặc sỡ. Khác với con bạch ngọc trắng tinh lúc nãy, lần này là một con cực kỳ đẹp có râu màu xanh lá.
Cũng không hẳn là xanh lá, hai chiếc râu của nó vừa to vừa tròn, màu sắc sặc sỡ, từng vòng một vòng màu xanh, giống như trang sức dạng lò xo, rất đẹp.
“Con này là gì vậy?”
Vinh Phong lập tức hứng thú, khen: “Cặp râu bảy sắc cầu vồng kiểu Mary Sue này nhìn xịn đấy.”
Nhưng chưa kịp nhìn kỹ, Tần Sương Tinh bỗng dưng trợn to mắt, luống cuống bấm tắt màn hình. Điện thoại lập tức tối om.
“Ủa, cái đó không phải…”
Vinh Phong khó hiểu nhìn cậu.
Chỉ thấy Tần Sương Tinh bối rối hốt hoảng, biểu cảm không giống bị nhìn thấy ốc sên, mà như là bị người ta xem trúng… ảnh nude, là loại ảnh có tư thế hết sức khiếp nhã.
Vinh Phong hơi nhướn mày, vô thức hồi tưởng lại.
Có thấy gì đâu, ốc sên thôi mà. Bối cảnh là ngoài trời, chẳng có gì kỳ quái. Đã ăn rồi, có gì mà không được nhìn?
Vẻ mặt Vinh Phong viết rõ hai chữ tò mò.
Thế nhưng, dù đối mặt với Vinh Phong trong trạng thái cực kỳ có hứng thú tìm hiểu về ốc sên, Tần Sương Tinh không thể tiếp tục phổ cập nữa.
Đây là vì tốt cho anh!
Tần Sương Tinh đau đớn rên rỉ, đồng thời tự trách bản thân vì sở thích kỳ quái.
Sao cậu quên chưa xóa đi chứ! Tấm hình ốc sên ký sinh sán lá gan… sao cậu lại quên chưa xóa!
Hu hu hu, bị nhìn thấy rồi, sở thích dị hợm không thể cho ai biết suýt nữa bị lộ rồi aaaaa!