Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 38: Chương 38




Tần Sương Tinh hơi cúi đầu, chiếc mũ lưỡi trai màu đen che kín gương mặt cậu, làm người ta không nhìn rõ biểu cảm.

Vinh Phong sợ dọa đến cậu nên thẳng người dậy, thu lại cái nhìn thăm dò.

“Hay là, coi bữa ăn này như một lần khiên chiến thử thách?”

Vinh Phong ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Thử thách bản thân xem sao?”

Tần Sương Tinh sững ra một chút, ngạc nhiên ngẩng mắt nhìn lên.

Đó là một đôi mắt đen trắng trong veo như suối nguồn, như được nuôi lớn bằng thứ nước tinh khiết nhất, óng ánh phản chiếu ánh sáng đất trời. Hàng mi dài mảnh khẽ run lên, khiến người ta liên tưởng đến cánh bướm cánh ve, loại cánh mong manh dễ rách.

Vinh Phong nhìn chằm chằm vào cậu.

Tần Sương Tinh chạm vào ánh mắt anh như chim sợ cành cong, vội vàng cụp mắt xuống.

“Được ạ…”

Cậu cúi đầu nói.

Ánh mắt Vinh Phong trầm xuống.

Mũ lưỡi trai và khẩu trang có thể che khuất khuôn mặt cậu, nhưng không thể giấu đi vành tai đỏ ửng. Thậm chí vì cúi đầu, đôi tai mềm mại càng hiện rõ hơn, như cánh hoa sen trắng hồng e lệ, trên chóp nhuộm chút sắc đỏ.

Ngoan quá, thật sự rất ngoan. Cảm giác như anh nói gì, Tần Sương Tinh cũng sẽ nghe theo.

Nhỡ anh là người xấu thì sao? Nếu anh đưa ra vài yêu cầu quá đáng một chút, cậu cũng sẽ đồng ý sao?

Vinh Phong thu ánh mắt lại, kiềm chế cảm xúc cuộn trào trong lòng. Anh quét mã QR trên bàn, cùng Tần Sương Tinh gọi món.

Nhà hàng này chuyên phục vụ món Tây đơn giản. Vinh Phong ăn cơm căn-tin từ nhỏ, rất ít khi ăn đồ Tây. 

Giá cả ở đây không đắt, dù sao bữa này là Tần Sương Tinh mời. Cậu có làm thêm, nhưng tiền lương ở trung tâm sức khỏe tâm thần ít ỏi, gọi vài bữa đồ ăn ngoài là gần hết.

Vinh Phong là người đã đi làm, cũng không muốn cậu tốn kém quá. Mức giá ở đây khá ổn.

Anh vuốt màn hình, thấy một dòng thông báo hiện lên: người dùng cùng bàn đã gọi một phần salad khoai tây và một phần khoai tây chiên.

Vinh Phong chợt hỏi: “Cậu thích ăn khoai tây à?”

Tần Sương Tinh giật mình, mãi mới phản ứng lại: “Vâng. Khoai tây nghiền và khoai chiên đều là khoai tây…”

Cậu hoảng loạn, vội vàng bấm hủy món.

Vinh Phong thấy con số “2” trong giỏ hàng biến thành “1”. Tần Sương Tinh đã bỏ phần khoai tây chiên. Nhưng nghĩ một lúc, cậu lại cảm thấy kỳ kỳ.

Cậu ngượng ngùng ngẩng đầu lên, rồi lại xấu hổ né tránh ánh mắt anh: “Anh, anh thích ăn cái nào hơn? Khoai nghiền hay khoai chiên?”

“Cái nào cũng được.” Vinh Phong mỉm cười.

Biết cậu sợ tiếp xúc ánh mắt, anh cố kìm nén ham muốn xấu xa trong lòng, tiếp tục lướt màn hình chọn món.

Tìm được rồi.

Anh âm thầm thêm lại phần khoai chiên mà cậu vừa xóa, cười nói: “Khoai nghiền hay khoai chiên tôi đều thích, cứ gọi đi. Tôi ăn khỏe, đảm bảo không thừa.”

“À, vâng…”

Tần Sương Tinh gật đầu, ngơ ngác rụt rè như học sinh cấp ba nhút nhát. Thế nhưng…

Ngón tay Vinh Phong khựng lại trên màn hình, trong lòng bỗng dâng lên nỗi xót xa mơ hồ.

Thời cấp ba, Tần Sương Tinh không như thế này.

Ánh mắt anh nhìn vào màn hình điện thoại, nhưng tâm trí vô thức phiêu về quá khứ. Vài lần gặp gỡ ngắn ngủi, nên anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ tái ngộ.

Hồi đó, cậu không như thế này. Tần Sương Tinh thời niên thiếu hoạt bát, nhiệt tình như một mặt trời nhỏ, vui vẻ tỏa sáng khắp nơi. Sao bây giờ lại thành thế này, rụt rè dè dặt, sợ tiếp xúc với người khác đến vậy.

Vinh Phong thấy chua xót. Anh mím môi định nói gì đó, thì Tần Sương Tinh bỗng “a…” lên một tiếng.

“Sao vậy?” Vinh Phong giật thót, ngẩng đầu lên.

“Ờ… cái đó.”

Tần Sương Tinh như nhớ ra điều gì, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn anh đầy lưỡng lự và mong chờ, thoáng chạm mắt rồi như con thỏ nhỏ co chân bỏ chạy mất.

Vinh Phong kiên nhẫn chờ đợi.

Tần Sương Tinh chớp mắt vài cái, hít sâu một hơi, sau đó làm hành động khiến Vinh Phong bất ngờ.

Cậu tháo khẩu trang và mũ ra.

“…” Vinh Phong ngẩn người.

Lần trước trong xe cứu thương và ở bệnh viện, anh không nhìn kỹ mặt cậu. Lúc đó anh nghĩ là một thiếu niên lạ mặt ngất xỉu cần giúp đỡ, nên không có suy nghĩ gì khác. Nhìn khuôn mặt ấy, nhiều lắm chỉ thấy “trắng trẻo sạch sẽ”, không mảy may tà niệm.

Nhưng bây giờ, đã biết cậu là người năm xưa, Vinh Phong không khỏi so sánh cậu với ký ức.

Trong ký ức, gương mặt Tần Sương Tinh hơi tròn, bầu bĩnh dễ thương như quả vải mới bóc, trắng nõn mềm mịn, khiến người ta muốn chọc thử một cái, hoặc quá đáng hơn chút, cắn nhẹ một miếng.

Còn người trước mặt gầy hơn, cằm nhọn hơn, đường nét xương hàm cũng rõ ràng hơn. Hai má vẫn trắng mịn nhưng không còn phúng phính, như chỉ còn một lớp da mỏng manh phủ lên khung xương thanh tú.

Cậu gầy đi rất nhiều. Mắt cậu to hơn, đen trắng rõ ràng, long lanh như có nước. Nhưng không còn linh động như thời cấp ba, chỉ thấy bối rối hoảng loạn. Mỗi lần vô tình đối mắt với người khác, cậu đều vội vàng né tránh, khiến người ta có cảm giác giọt nước long lanh kia sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Tại sao lại như vậy? Tại sao lại thành như vậy?

Cổ họng Vinh Phong nghẹn ứ, điều định nói ra không thể thốt thành lời.

Tần Sương Tinh căng thẳng cắn nhẹ môi, má hơi phồng lên, cực kỳ khó khăn khẽ khàng nói ra một câu: “Tôi, tôi tháo khẩu trang rồi… Thế có tính là… hoàn thành nhiệm vụ không?”

Vinh Phong sững người vài giây, theo phản xạ đáp: “Tính.”

Trong lòng mơ hồ có dự cảm bất ổn.

Quả nhiên, Tần Sương Tinh hít một hơi sâu, rồi nói: “Vậy, nhiệm vụ tiếp theo của anh… em có thể, có thể sắp xếp cho anh… được không?”

Vinh Phong: “…”

Nhiệm vụ tiếp theo của anh, nhiệm vụ vượt qua nỗi sợ côn trùng ấy, ở đây? Ngay bây giờ á?

Vinh Phong tức khắc chồn bồn không yên.

Từ lúc gặp nhau tới giờ, anh luôn cố gắng duy trì hình tượng một người đàn ông trưởng thành, chín chắn, đáng tin và đẹp trai… Cho đến giây phút này, hoàn toàn sụp đổ!

Cứu mạng!! Chẳng lẽ chỗ này có côn trùng?! Nhà hàng này vệ sinh kém đến mức có côn trùng lẩn trốn ở đâu đó hả?! Không không không, không thể nào… đây là trung tâm thương mại lớn cơ mà. Lẽ nào đặc sản của nhà hàng này liên quan tới côn trùng?!

Không, thể, nào!

Vinh Phong mặt mày tái mét, ngón tay run rẩy lướt màn hình.

Cổ họng khô khốc, anh khó khăn hỏi: “Cậu muốn… làm gì?”

Cậu định bắt anh làm gì?!

“À…”

Tần Sương Tinh nhận ra anh đang căng thẳng, thế là cậu còn căng thẳng hơn, cuống quýt xua tay: “Anh đừng, đừng sợ. Không bắt anh ăn côn trùng đâu, đừng lo…”

Ồ, không ăn côn trùng hả, thế thì được.

Vinh Phong thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chưa kịp thở xong, đã nghe Tần Sương Tinh dịu dàng nói: “Là ăn ốc sên. Ốc sên không phải côn trùng, ốc sên là động vật thân mềm.”

Vinh Phong: “!!!”

……

Ốc sên đút lò kiểu Pháp.

Vinh Phong không hay ăn đồ Tây đã từng nghe đến món ăn nổi tiếng này.

Đã là món nổi tiếng thì chắc… không đến nỗi kinh khủng lắm, không thì sao nổi tiếng được.

Vinh Phong kinh hãi nhìn gương mặt dịu dàng của Tần Sương Tinh. Đôi mắt vẫn trong trẻo xinh đẹp, dáng vẻ vẫn ngượng ngùng đáng yêu… Sao cậu có thể dùng vẻ mặt dịu dàng thế kia để nói ra mấy câu kinh hoàng như vậy hả!!!

Tuy ốc sên không phải côn trùng, là động vật thân mềm… nhưng là ốc sên đấy!

Mãnh nam Vinh Phong rưng rưng nước mắt.

Nhưng mà Tần Sương Tinh đã vượt qua chướng ngại tâm lý, gỡ khẩu trang trước mặt anh rồi. Anh, một thằng đàn ông trưởng thành, sao có thể sợ được! 

Anh, không, sợ!

Vì vậy, tráng sĩ chặt cổ tay Vinh Phong, trầm giọng nói: “Được! Ăn!”

Tần Sương Tinh cười một cái, vui vẻ bấm gọi món.

Món ăn lần lượt được dọn lên bàn. Salad khoai tây nghiền, khoai tây chiên, cánh gà, súp bò Hungary và súp kem nấm… Đều là những món Tây khá bình thường và dễ ăn.

Vinh Phong thấp thỏm chờ đợi. Tần Sương Tinh hơi đỏ mặt, cúi đầu im lặng ăn, không nói nhiều.

Cuối cùng, món ăn định mệnh cũng được đưa lên.

“Cẩn thận nóng tay ạ.”

Nhân viên phục vụ ân cần dặn dò, cúi người đặt một đĩa bốc mùi bơ thơm ngào ngạt giữa hai người.

Vinh Phong hít sâu, tập trung nhìn kỹ, có phần ngạc nhiên.

Ốc đồng?

Trên đĩa là mấy vỏ cứng hình tròn tròn, chẳng phải là ốc đồng quen thuộc sao! 

Không phải kiểu ốc sên trườn bò đầy đường sau mưa trong tưởng tượng. Vinh Phong nhìn năm con “ốc đồng nhồi thịt” trên đĩa, hơi ngạc nhiên.

Món “ốc sên đút lò kiểu Pháp” này, ngoài việc nướng bơ, nhìn qua chẳng khác gì món ốc nhồi trong căn-tin. Trông… có vẻ ổn?

Lông mày Vinh Phong nhướn lên, lòng cảm động dữ dội. Quả nhiên Tần Sương Tinh vẫn là người dịu dàng, không ra đòn chí mạng ngay từ đầu!

“Ừm, anh thử đi?” Tần Sương Tinh ngẩng lên nhìn anh một cái, ánh mắt lướt qua rất nhanh: “Nghe nói món này được cải biên rồi… Ừm, không dùng giống phổ biến ở Pháp…”

Ồ, cải biên. Hiểu rồi.

Xem ra người Pháp thật sự ăn ốc sên, nhưng vì người trong nước không quen ăn nên đổi thành ốc đồng. Có điều gọi là “ốc đồng đút lò” nghe không sang lắm, nên vẫn giữ tên cũ…

Hợp lý!

“Ừ.” Vinh Phong đáp, nghiêm túc gắp một con “ốc” bỏ vào đĩa mình. Sau đó anh dùng dĩa nhỏ xiên lấy phần thịt bên trong.

Món “ốc sên đút lò kiểu Pháp” này có mùi thơm phức… Vinh Phong hơi yên lòng, cảm thấy mùi vị này mình chấp nhận được, thử thách này xem ra không quá khó.

Anh xiên miếng thịt ốc nhỏ, cho vào miệng nhai, mùi bơ nóng hổi lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, thịt ốc mềm, dai, trơn mượt. Cũng được phết, ngon bất ngờ.

Ực, Vinh Phong nuốt xuống.

“Con ốc này khá là…”

Vinh Phong đang định bình luận thì thấy Tần Sương Tinh cũng gắp một con ốc bỏ vào đĩa. Cậu không vội ăn, mà kẹp vỏ lên quan sát.

“Ốc sên bạch ngọc này to ghê.” Tần Sương Tinh nói: “Trước đây em từng nuôi nhưng không có con nào lớn thế này.”

Khoan?! Bạch ngọc gì cơ?! Cái gì cơ?!

“Đây thật sự là ốc sên?!”

Choang! Tấm màn ảo tưởng tươi đẹp về mấy cái vỏ nâu kia lập tức sụp đổ.

Anh không dám tin, thất thanh kêu lên: “Cái này là ốc sên thật, không phải ốc đồng?!”

“Vâng, là ốc sến.”

Tần Sương Tinh thắc mắc nhìn anh. Cậu cúi đầu, xiên một miếng thịt ốc cho vào miệng, nhỏ giọng nói: “Món ăn tên là ‘ốc sên đút lò kiểu Pháp’ mà…”

Rắc.

Vinh Phong cảm thấy bản thân cũng vỡ vụn theo. Từ miệng, đến cổ họng, rồi thẳng đến bụng, tất cả đều tan vỡ.

Anh khó nhọc nuốt nước bọt, cảm thấy dư vị mềm mềm mằn mặn trong miệng không còn là bơ nữa, mà là chất nhầy trơn tuột của ốc sên…

“Không phải… ốc đồng thật à?”

Mãnh nam Vinh Phong ầm ập nước mắt.

“Chính xác là ốc sên bạch ngọc.”

Tần Sương Tinh nhìn lại cái vỏ màu nâu, chắc chắn đáp. Sau đó chợt nhớ ra điều gì, cậu dịu dàng bổ sung một câu: “Đừng sợ, là loại ốc sên nuôi nhân tạo. Sạch sẽ, không có ký sinh trùng đâu.”

Ký, sinh, trùng! Ốc sên mà cũng có ký sinh trùng?!?!!

Vinh Phong vỡ nát, rồi vỡ nát lần nữa.

Anh bỗng thấy Tần Sương Tinh cực kỳ đáng sợ. Sao cậu có thể dùng vẻ mặt dịu dàng để nói ra những lời kinh dị như vậy chứ!!!

Đáng sợ hơn là cậu vừa nói vừa thản nhiên ăn tiếp ốc sên!!!

Là ốc sên đấy!!!

Trời ơi cứu tôi!!!

Là ốc sên thật đấy!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.