Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 42: Chương 42




Sáng sớm, 5 giờ.

Mùa hè trời sáng rất sớm. Mới 5 giờ, bầu trời đã vén màn đêm. Mặt trời lặn lẽ mọc lên nơi chân trời xa xăm, như thể vẫn chưa tỉnh ngủ, ánh nắng rọi xuống không gay gắt, lười nhác chiếu lên bầu trời, chiếu xuống mặt đất.

Tần Sương Tinh đeo ba lô leo núi đứng trước cổng trường, ngón tay vô thức nắm chặt quai đeo ba lô, hơi căng thẳng.

Đi khảo sát dã ngoại cùng Tống Tranh…

Khảo sát dã ngoại là một trong những cách quan trọng để nghiên cứu côn trùng. Thông qua khảo sát thực địa, thu thập và làm tiêu bản côn trùng, có thể hiểu rõ hơn về những sinh vật kỳ diệu này. 

Ngoài giá trị học thuật, khảo sát dã ngoại cũng rất thú vị.

Tần Sương Tinh từ hồi học trung học đã thường đến công viên, đồi núi nhỏ vân vân, ngồi xổm quan sát côn trùng. Có điều mấy năm nay, thành phố Nghi Giang phát triển rất nhanh. Cây xanh khá nhiều, nhưng số lượng côn trùng lại giảm mạnh. Không rõ là do ô nhiễm môi trường hay phun thuốc trừ sâu.

Tóm lại, khi đàn anh Tống mời cậu tham gia chuyến khảo sát lần này, phản ứng đầu tiên của Tần Sương Tinh là vui mừng, sau đó là căng thẳng kéo dài đến tận bây giờ.

Lý do rất đơn giản. Lần này họ đi khảo sát trên núi, phải mang theo lều trại, thức ăn, ở lại trong núi suốt bốn ngày.

Bốn ngày! Ở chung với đàn anh Tống bốn ngày!

Tần Sương Tinh chỉ nghĩ đến thôi là đã hoảng.

Mấy ngày nay, cậu đã cảm nhận rõ cái gọi là… ừm, thái độ học thuật nghiêm túc của Tống Tranh.

Nói sao nhỉ.

Tần Sương Tinh dần nhận ra, Tống Tranh là người nghiêm với bản thân và khoan dung với người khác. Yêu cầu của anh ta với người khác rất rất rất thấp. Bởi vì anh ta cực kỳ ác với bản thân.

Với các đàn em theo mình, Tống Tranh yêu cầu mỗi ngày muộn nhất là 7 giờ 30 phải có mặt ở tòa nhà thí nghiệm, tham gia họp sáng. Trong buổi họp sáng nửa tiếng không được mang bữa sáng vào. Có nghĩa là mọi người ít nhất phải dậy từ 6 giờ, 7 giờ rời ký túc xá ra căn tin ăn sáng, nếu không sẽ muộn.

Với một sinh viên không ở ký túc xá như Tần Sương Tinh, tốn thời gian đi đường hơn, tất nhiên phải dậy sớm hơn nữa.

Rất nhiều người vì thế mà than trời kêu đất. Làm ơn đấy, họ là nghiên cứu sinh rồi, không còn lớp sáng 8 giờ, tại sao vẫn phải dậy sớm! Hơn nữa làm thí nghiệm đâu phải cứ dậy sớm là có kết quả sớm… nhiều lúc cần phải kiên nhẫn.

Thế mà có mấy lần Tần Sương Tinh vô tình bắt gặp Tống Tranh bước ra từ tòa giảng dạy lúc hơn 5 giờ sáng. 

Anh ta thường xuyên thức trắng trong phòng thí nghiệm. Dù có thức khuya đến mấy, sáng hôm sau 7 giờ 30 vẫn xuất hiện đúng giờ ở tòa nhà thí nghiệm, ăn mặc chỉnh tề, thần sắc nghiêm túc, mặt mày sạch sẽ vừa rửa bằng nước lạnh. 

Không ai nhìn ra anh ta vừa thức trắng đêm. Ngay cả quầng thâm dưới mắt cũng bị mọi người nhìn quen đến mức không để ý nữa.

Vì thế Tần Sương Tinh cảm thấy, việc Tống Tranh tuổi còn trẻ đã có nhiều bài luận văn như vậy là có lý do. Lấy mạng ra đổi cả đấy!

Ở bên cạnh người như vậy, sẽ bất giác bị ảnh hưởng, học tập theo anh ta. Cũng rất dễ cảm thấy tự ti.

Tần Sương Tinh chính là kiểu thứ hai. Cậu thường cảm thấy mình là một đống bùn nhão, lãng phí thời gian của Tống Tranh. Thay vì dành thời gian dẫn dắt cậu, chẳng thà về ký túc xá ngủ còn tốt hơn, ít nhất là tốt cho sức khỏe.

Nghĩ tới đây, Tần Sương Tinh lại thở dài.

Phía sau bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng quen thuộc: “Chào buổi sáng.”

Tần Sương Tinh giật nảy, quay phắt lại: “Đàn anh Tống!”

Sau từng ấy ngày tiếp xúc, câu duy nhất mà Tần Sương Tinh có thể nói trôi chảy trước mặt Tống Tranh là ba chữ này.

“Ch-chào buổi sáng.” Cậu cố gắng nói cho rõ ràng.

“Ừ.” Tống Tranh đã quen với việc cậu run rẩy ba lần mới nói hết một câu, không để tâm, chỉ gật đầu rồi bảo: “Đồ mang đủ chưa? Nghĩ lại một lần nữa xem có thiếu cái gì không.”

“Vâng vâng…”

Tần Sương Tinh nghe câu này là bắt đầu hoảng, lập tức ngồi xổm xuống, mở khóa ba lô kiểm tra đồ.

Chuyến khảo sát dã ngoại bốn ngày lần này, ngoài lều, đồ ăn, nước uống và các vật dụng sinh hoạt, quan trọng là phải mang theo rất nhiều thiết bị. Ví dụ như ống nghiệm thu thập côn trùng, đèn thủy ngân dụ côn trùng ban đêm…

Tống Tranh đã liệt kê một danh sách thiết bị, chia đều theo trọng lượng và thể tích, chia cho hai người. Không ai nhiều hơn, không ai ít hơn, rất đúng với tính cách công bằng công chính của Tống Tranh.

Anh ta không lấy thân phận đàn anh để yêu cầu đàn em vác nặng hơn.

Lúc này Tần Sương Tinh ngồi xổm dưới đất, mở ba lô ra, đối chiếu từng mục với danh sách mà Tống Tranh gửi. Tống Tranh không thúc giục, không nói gì, chỉ yên lặng đứng nhìn.

Khóe mắt anh ta bỗng thấy một vệt đỏ chói lọi.

Tống Tranh nghiêng đầu, đưa tay kéo vai Tần Sương Tinh: “Cẩn thận, có xe.”

“Dạ dạ.” Tần Sương Tinh hoàn hồn, chưa kịp đứng dậy đã cảm nhận được hơi nóng từ động cơ xe đang tiến đến gần.

Chiếc xe dừng lại trước mặt họ.

“Anh Tống? Hai người muốn đi…”

Giọng kéo dài, trêu chọc ngả ngớn. Người đàn ông ngồi trên ghế lái chiếc xe thể thao mui trần, nhướng mày lười nhác: “… Khảo sát dã ngoại à?”

“Ừ.” Tống Tranh nhàn nhạt đáp.

“Đàn, đàn anh Lục.”

Tần Sương Tinh ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn chiếc xe mui trần màu đỏ chói của Lục Vanh, không kiềm được nghĩ thầm một câu bất kính: Lòe loẹt quá!

Xe thể thao màu đỏ tươi, lại còn là mui trần… chiếc xe này mà chạy trong trường, đảm bảo bị người ta vây xem suốt dọc đường.

Hu hu, thường xuyên ngưỡng mộ những người hướng ngoại có hành vi phóng khoáng thế này…

Tần Sương Tinh hau háu nhìn chiếc xe. Còn ánh mắt Tống Tranh thì dừng lại trên người Lục Vinh một chút, sau đó quay đi.

Xe chạy từ trong trường ra, có thể thấy Lục Vanh muốn ra ngoài. Trên ghế phụ của hắn cũng có một ba lô leo núi, rất bắt mắt rất dễ thấy, y hệt con người Lục Vanh, cao ngạo và nổi bật.

Tống Tranh không khỏi nhíu mày, mơ hồ đoán được nguyên nhân.

Quả nhiên giây sau, Lục Vanh ngẩng đầu lên, cười híp mắt hỏi: “Em cũng định đi khảo sát dã ngoại. Hai người định đi đâu thế? Hay là chúng ta đi cùng nhau nhé?”

……

Chuyện sau đó trở nên thuận lý thành chương.

Lục Vanh mới về nước, không quen địa hình núi non quanh đây. Huống chi lần này vào núi là đi mấy ngày liền, ba người đi cùng chắc chắn tốt hơn một người đơn độc, lỡ có chuyện gì có thể chăm sóc lẫn nhau.

Hơn nữa hắn có xe, giúp họ khỏi phải vác ba lô nặng trịch, chen chúc với dân công sở trên tàu điện ngầm hay xe buýt.

Một trăm cái lợi, không có cái hại nào.

Tống Tranh ban đầu định từ chối, thế nhưng vừa nghiêng đầu liền thấy Tần Sương Tinh ánh mắt long lanh tha thiết, thiếu điều viết sáu chữ “đi chung đi, đi chung đi” lên mặt.

Tống Tranh giật nhẹ thái dương, môi mỏng mím lại, cuối cùng vẫn đáp: “Được.”

“Cảm ơn đàn anh Lục!”

Tần Sương Tinh và Tống Trừng cùng đặt ba lô leo núi lên ghế sau. Ghế sau chỉ còn lại một chỗ trống.

Lục Vanh chống cằm bằng một tay, nhìn Tần Sương Tinh bằng ánh mắt nửa cười nửa không.

Tần Sương Tinh tự giác ngồi xuống hàng ghế sau, ngoan ngoãn đội mũ đeo khẩu trang.

Tống Tranh liếc cậu một cái, không nói gì. Lục Vanh đã mở cửa ghế phụ phía trước cho anh ta.

“Cảm ơn anh Tống,” Lục Vanh nhếch môi cười, “cho em đi khảo sát chung.”

“Tiện đường thôi.” Tống Tranh đáp nhạt, lên xe đóng cửa.

Chiếc xe thể thao đỏ rực khởi động, tiếng động cơ gầm vang. Trong ánh nắng nhạt buổi sớm, chiếc xe lướt nhanh trên con đường vắng vẻ của thành phố còn chưa tỉnh giấc, phóng về phía ngoại ô.

……

Núi Kim Dương, lối vào núi.

“Cảm ơn người anh em.”

Vinh Phong bước xuống từ yên sau xe máy, vỗ vai người lái.

“Phải là tôi cảm ơn ông mới đúng.” Người kia cười, để lộ hàm răng trắng bóc, “Không ngờ có người nghỉ lễ mà không chịu nghỉ, còn lặn lội tới tận đây làm tình nguyện viên tuần tra rừng?”

“Khụ, thì…” Vinh Phong nghiêm túc nói, “đã tới rồi, tiện thể thôi.”

“Được rồi được rồi, tùy ông.”

Người kia nhìn anh từ đầu đến chân, cười nói: “Bộ đồng phục phòng cháy rừng này hợp với ông đấy. Trông ngầu phết.”

“Tất nhiên.” Vinh Phong khiêm tốn, “Không ngầu thì tôi đã chẳng đặc biệt mượn của ông.”

Đối phương: “?”

“Không có gì. Người anh em vất vả rồi, lo việc của mình đi.”

Lính phòng cháy rừng hơi nghi hoặc nhìn Vinh Phong một cái, không nói thêm, cưỡi xe máy rời đi.

Lối vào núi rộng lớn chỉ còn lại một mình Vinh Phong. Đây là lối vào gần nhất dẫn vào núi Kim Dương từ đại học Nghi Giang. 

Vinh Phong lấy điện thoại ra xem giờ, tám giờ. Ừm, Tần Sương Tinh nói khoảng chín giờ sẽ đến lối vào. Không nên tỏ ra quá cố ý, kẻo người ta tưởng mình ra đây chờ cậu ấy, phải tìm việc gì đó làm cho bớt giả tạo.

Vinh Phong tiện tay đặt ba lô leo núi xuống đất, nhìn quanh một vòng, rồi tìm một chỗ, cúi xuống bắt đầu… chống đẩy.

……

Một giờ sau.

Lối vào núi vắng lặng, thỉnh thoảng tiếng chim kêu. Bất cứ tiếng động nhỏ nào, dù là người đi hay xe chạy đều không thể thoát khỏi tai Vinh Phong.

Nhưng mãi không có gì.

Vinh Phong đứng dậy thở d.ốc, khuôn mặt điển trai lộ vẻ nghi hoặc.

Cơ ngực đồ sộ phập phồng, Vinh Phong tiện tay lau mồ hôi, đi vài bước lên đường núi, nhìn ngó hai bên. Một đầu là rừng núi, đường đá vụn nhỏ dẫn vào rừng. Đầu kia hướng về làng, lúc này trời đã sáng rõ, làng mạc cách vài cây số dường như cũng vừa tỉnh dậy, dần vang lên tiếng người.

Sao nhóm Tần Sương Tinh vẫn chưa tới? Hay là bị kẹt xe?

Hợp lý.

Vinh Phong âm thầm gật đầu. Giờ này là giờ cao điểm buổi sáng, xuất phát từ trường phải đi tàu điện ngầm rồi chuyển xe buýt.

May mà núi Kim Dương không phải điểm du lịch hot, hôm nay là ngày làm việc, căn bản không có khách du lịch lên núi. Lối vào núi cũng chỉ có một đường duy nhất, nếu muốn lên núi chắc chắn sẽ đi qua đây.

Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, kiểu gì cũng sẽ “tình cờ gặp nhau”.

Vinh Phong hít sâu, uống chút nước, rồi nhảy lên làm burpee.

Ừ, bây giờ anh là kiểm lâm tuần tra tạm thời, khởi động trước khi vào núi là hợp lý. Tuyệt đối không phải vì muốn trông khỏe khoắn đẹp trai hơn mà nhảy tới nhảy lui đâu!

……

Một tiếng sau. Trong núi Kim Dương.

Tần Sương Tinh đeo ba lô nặng trĩu, vừa leo núi vừa quan sát môi trường xung quanh, đi theo sau hai đàn anh Tống và Lục.

Lúc này túi cậu bỗng rung lên. Cậu lấy điện thoại ra, thấy Vinh Phong gửi tin nhắn: “Trong núi có sóng không?”

Tần Sương Tinh: “?”

Cậu hơi khó hiểu, không biết Vinh Phong sao lại hỏi thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Có.”

Vài giây sau, Vinh Phong nhắn lại: “Ồ.”

Tần Sương Tinh cầm điện thoại chờ một lát, không thấy Vinh Phong nói gì thêm. Phía trước, Tống Tranh bất ngờ quay đầu hỏi: “Mệt rồi à?”

“Không, không có!” Tần Sương Tinh giật thót, vội cất điện thoại vào túi, nhanh chóng tăng tốc bước theo.

Bên cạnh, Lục Vanh cười tủm tỉm quay đầu lại: “Thể lực của đàn em không tồi nha.”

Nói xong, mỉm cười liếc sang Tống Tranh: “Thể lực của anh Tống cũng tốt ghê.”

Tống Tranh: “…”

Lười để ý đến hắn.

Tần Sương Tinh cúi đầu đi phía sau, thầm thấy may mắn. May mà hôm nay có đàn anh Lục đi cùng, chứ nếu chỉ có mình cậu với đàn anh Tống, không biết sẽ ngại ngùng đến mức nào.

Hơn nữa đàn anh Lục còn lái xe đưa họ đi, giúp họ tiết kiệm không ít thời gian. Thành ra bảy giờ hơn họ đã đến núi Kim Dương, sớm hơn dự kiến một tiếng.

Tần Sương Tinh rất biết ơn chuyện này, không nhịn được cảm thán: đàn anh Lục đúng là người tốt!”

……

Trong khi đó, ở lối vào núi Kim Dương.

Vinh Phong trừng mắt nhìn chiếc xe thể thao mui trần đỏ chót, chói đến mức không thể bỏ qua đang đậu trong bãi xe, cơ mặt giật giật.

Tần Sương Tinh trả lời “trong núi có sóng”, nghĩa là cậu đã vào núi rồi.

Thật sự đi xe thể thao tới? Tống Tranh ấy? Đàn anh Tống Kim Châm?!

Vinh Phong nhíu mày, cúi người nhặt ba lô dưới đất. Tính tới tính lui, không ngờ cái người luôn được đồn là “núi băng”, hóa ra lại là kiểu âm thầm chơi trội như thế này!

Ra núi bắt sâu mà cũng phải chạy xe thể thao, còn là mui trần?! Muốn lòe cho ai xem hả?!

Hừ, không đứng đắn!

Vinh Phong mặt mũi khó chịu, đeo ba lô lên, sải bước vào núi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.