Ba người đều mang theo ba lô leo núi, tốc độ di chuyển không nhanh lắm. Hơn nữa, chuyến đi núi Kim Dương lần này là chuyến khảo sát dã ngoại. Cả ba người vừa đi vừa quan sát xung quanh, cố tình đi chậm lại để chú ý môi trường.
Không ai hối thúc ai.
Chẳng mấy chốc, trời đã gần tối.
Mùa hè ngày dài, đã hơn bốn giờ chiều mà mặt trời vẫn còn gay gắt treo trên cao, hoàn toàn không có dấu hiệu sắp lặn.
Tống Tranh bỗng nói: “Qua đêm ở đây đi.”
Tần Sương Tinh dừng bước, ngẩng đầu nhìn.
Nơi này là bãi sông, xung quanh không có nhiều cây cối, rất trống trải, khá thích hợp để dựng lều. Bên cạnh là nguồn nước, lấy nước cũng tiện. Tổng thể là một địa điểm nghỉ đêm khá ổn.
Lục Vanh nhìn quanh một lượt, cũng rất tán thành, gật đầu nói: “Được đấy.”
Hai đàn anh đều đã quyết vậy, Tần Sương Tinh đương nhiên không có ý kiến. Thế là ba người đặt ba lô xuống, bắt đầu dựng lều của mình.
Hôm nay là đêm đầu tiên họ ngủ lại trong núi Kim Dương. Ban ngày mang ba lô leo núi đi suốt một ngày, thể lực tiêu hao rất lớn. Nhưng dù sao cũng là đêm đầu tiên, Tần Sương Tinh cảm thấy rất phấn khích, không hề thấy mệt.
Cậu quay đầu nhìn hai người còn lại. Gương mặt Tống Tranh vẫn không biểu lộ gì, không đoán được tâm trạng. Lục Vanh hơi nhếch khóe miệng, như thể trời sinh đã có một gương mặt lúc nào cũng tươi cười, cũng chẳng nhìn ra cảm xúc gì.
Tần Sương Tinh: “…”
Cảm giác như chỉ có mình cậu là biểu lộ rõ buồn vui…
À, cũng không hẳn là buồn vui, phải nói là mọi cảm xúc đều viết hết lên mặt. Không biết nhẫn nhịn, không biết che giấu.
Đây là sự ngây thơ ngu xuẩn của sinh viên đại học sao…
Tần Sương Tinh âm thầm nghiến răng, cảm thấy mình nên học hỏi hai vị đàn anh, thu liễm ánh mắt lấp lánh phấn khích.
Ba người ai nấy tự dựng lều của mình. Đây không phải lần đầu Tần Sương Tinh đi khảo sát dã ngoại, dựng lều đương nhiên là biết. Chỉ là sức cậu hơi yếu, mà mặt đất ở đây cứng vô cùng, đóng cọc lều xuống đất khá tốn sức.
Tần Sương Tinh lấy đá đập mấy cái, không yên tâm nên kéo thử lều một chút. Hình như cũng ổn?
Cậu đã xem dự báo thời tiết mấy ngày tới rồi, tối nay không có gió. Chắc lều sẽ không bị thổi bay.
Tần Sương Tinh nhìn quanh một vòng, có chút lưỡng lự. Cậu muốn tìm hòn đá lớn hơn để đóng cọc sâu thêm chút nữa, nhưng sợ đóng sâu quá, mai rút không ra.
Đang do dự thì bên kia Tống Tranh gọi: “Tần Sương Tinh, lại đây giúp tôi giữ cột đèn dụ.”
“Đến liền.”
Tần Sương Tinh chạy lóc cóc qua, hỗ trợ một tay.
Họ sẽ ở trong núi Kim Dương bốn ngày ba đêm. Ba đêm này đều phải thực hiện chiếu đèn dụ côn trùng vào ban đêm.
“Đèn dụ”, tức là dùng ánh sáng để thu hút những loài côn trùng có xu hướng hướng sáng. Cách thu thập côn trùng này hiệu quả mà đơn giản. Chỉ cần đặt thiết bị đèn dụ ra bãi đất trống, không bao lâu sau, côn trùng hướng sáng sẽ lũ lượt nhào tới. Nguyên lý giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Những loài côn trùng như bướm ở ngoài tự nhiên, thường định hướng bay bằng ánh trăng. Chúng sẽ luôn giữ góc vuông với ánh trăng, mà do mặt trăng ở quá xa, ánh trăng chiếu xuống mặt đất gần như là ánh sáng song song. Vì thế, côn trùng hướng sáng có thể bay theo đường thẳng, song song với mặt đất.
Nhưng ánh sáng từ đèn, nến lại khác. Chúng là nguồn sáng điểm, phát tán theo dạng tỏa tròn. Côn trùng hướng sáng vẫn theo thói quen trong tự nhiên, bay theo phương vuông góc với ánh sáng. Thế là đường bay của chúng biến thành hình xoắn ốc, càng bay càng gần, cuối cùng đâm thẳng vào nguồn sáng.
Cho nên thiêu thân vào lửa không phải vì nó muốn chết, mà vì nó tưởng lửa là ánh trăng.
Con người lợi dụng đặc điểm này, có thể dễ dàng thu thập được rất nhiều côn trùng vào ban đêm.
Đó chính là “đèn dụ”.
Thiết bị đèn dụ cũng dễ làm. Lấy một loại nguồn sáng đặc biệt làm trung tâm, dựng quanh nó một cái lều dạng lưới cho côn trùng bám và nghỉ. Sau đó bật đèn, kiên nhẫn chờ đợi, côn trùng sẽ tự động bay tới.
Tống Tranh đã dựng xong lều của mình, sang bắt đầu lắp thiết bị đèn dụ. Tần Sương Tinh tới giúp, giữ khung lều cho cố định, rồi đấu nối nguồn điện.
Đây cũng là lý do Tống Tranh chọn nghỉ đêm bên bãi sông. Trung tâm của đèn dụ là bóng đèn, cần nguồn điện. Họ có mang theo máy phát điện mini. Để phòng cháy, thiết bị đèn dụ phải được đặt ở nơi trống trải, có đá, như bãi sông là an toàn nhất.
Tống Tranh nối dây điện, Tần Sương Tinh thì cố định lều đèn. Sau khi lắp xong bóng đèn, Tống Tranh bắt đầu đi từng vòng thả dây điện, từng bước lùi về sau, nối bóng đèn với máy phát.
Lều đèn khác với lều cắm trại, không có nhiều chỗ để cố định. Để thu hút được nhiều côn trùng hơn, lều đèn thường làm kiểu như tấm màn chống nước trong nhà tắm. Một khi có gió rất dễ bị thổi ngã.
Thêm nữa sau khi trời tối, vô số côn trùng sẽ nhào tới, va đập vào mặt vải. Nếu không cố định kỹ, toàn bộ thiết bị đèn dụ có thể bị lật.
Vì vậy Tần Sương Tinh cố sức giữ chặt khung lều, dồn lực ấn mạnh xuống đất, muốn cố định thật chắc chắn. Tấm vải trắng rung lên theo mỗi cú đè xu.ống của cậu.
Tần Sương Tinh đỏ bừng mặt, cổ nổi gân xanh, nhưng vẫn lo chưa đủ sâu, tiếp tục cố nhấn xuống. Chẳng bao lâu cậu đã thở hổn hển vì mệt.
Phía sau vang lên tiếng sỏi đá bị giẫm lên, kêu lạo xạo. Chắc là Tống Tranh hoặc Lục Vanh qua đây. Bất kể ai đến, Tần Sương Tinh cũng thấy hơi sợ.
Cậu không dám ngẩng đầu, giả vờ mình vẫn đang chăm chỉ làm việc, cúi đầu cố định lều tiếp.
Bên tai bỗng truyền đến một giọng trầm khàn hơi khô: “Cần giúp không?”
Tim Tần Sương Tinh giật thót, theo phản xạ quay đầu, chưa kịp phản ứng thì một bàn tay rắn rỏi từ phía sau vươn tới, vượt qua vai cậu, nắm lấy cây cọc mảnh kia.
Người đó không dùng mấy sức, một tiếng “rắc” khẽ vang lên, cọc đã bị ấn sâu xuống đất.
“Vinh…”
Tần Sương Tinh mở to hai mắt.
Người trước mặt có dáng người thẳng tắp, anh tuấn kiện mỹ. Đôi mắt phản chiếu ánh tà dương nơi xa như lửa đỏ cam bập bùng, nóng bỏng rực rỡ.
Tần Sương Tinh không kịp đề phòng, cả người như bị thiêu cháy. Cậu không nhịn được cúi đầu xuống, giọng nói hoảng loạn đến mức run rẩy: “Anh, anh…”
“Anh” nửa ngày mãi không nói được trọn câu.
“Xin chào, xin hỏi anh là…” Cách đó không xa, Tống Tranh và Lục Vanh chú ý tới người vừa xâm nhập vào khu vực này. Tống Tranh lập tức bước lại, nhíu mày đánh giá anh từ đầu đến chân.
Vinh Phong xoay người lại, thoải mái nói: “Tôi là nhân viên tuần tra phòng cháy rừng.”
Nhân viên tuần tra phòng cháy rừng?!
Tần Sương Tinh ngẩng đầu ngơ ngác nhìn, quả nhiên thấy trên bộ đồng phục của Vinh Phong có in chữ “Phòng cháy rừng”.
Tống Tranh vẫn nhíu mày: “Chúng tôi không có…”
“Chào anh.” Lục Vanh cắt lời anh ta, bước lên một bước, chủ động bắt chuyện với Vinh Phong, “Cảm ơn đồng chí lính cứu hỏa đã vất vả. Bọn tôi ở đây không sử dụng lửa, anh cứ kiểm tra thoải mái. Dây điện và máy phát đều mới, không có nguy cơ chập cháy.”
Tống Tranh liếc mắt nhìn hắn.
Tần Sương Tinh bất giác đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Không phải, anh ấy là…”
Cậu kẹt lời.
Anh ấy là gì? Bạn bè? Nói vậy có được không?
Vinh Phong đang trong thời gian làm nhiệm vụ, giờ mà tỏ ra thân quen quá, có khi nào sẽ khiến người ta khó xử? Nói mới nhớ, Vinh Phong không phải lính cứu hỏa ở thành phố ư? Sao tự dưng chạy lên núi làm tuần tra phòng cháy rừng…
Tần Sương Tinh đang bối rối, thì nghe Vinh Phong bật cười sang sảng: “Đừng căng thẳng, tôi không đến kiểm tra mọi người. Tôi đang tuần núi, tiện đường đi qua thôi.”
Vinh Phong dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Tần Sương Tinh. Ánh mắt ôn hòa phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ rực, không lời mà nóng rực.
“Cũng vừa khéo nhìn thấy bạn bè, nên đến chào một tiếng.” Vinh Phong nói.
Tần Sương Tinh: “…!”
Bạn bè! Vinh Phong gọi cậu là bạn!
Tựa như bị đánh trúng chỗ chí mạng, tim Tần Sương Tinh hẫng một nhịp, sau đó đập loạn xì tùng ngầu.
… Ừm, nói đúng hơn không phải bị đánh trúng, mà là hai chữ ấy như quả tạ nện thẳng vào tim.
Tần Sương Tinh cúi đầu, căng thẳng cắn môi. Cậu muốn giơ tay xoa ngực, nhưng ngại không dám làm hành động kỳ cục đó trước mặt ba người.
Cậu cảm thấy ngại chết đi được.
“Trùng hợp vậy sao?” Tống Tranh vẫn nhíu chặt lông mày, mắt như ống ngắm súng bắn tỉa quét từ trên xuống dưới người Vinh Phong, cứ như đang phân tích xem mấy chữ “phòng cháy rừng” là thật hay giả.
Lục Vanh ra chiều suy tư, ánh mắt lướt qua Tần Sương Tinh rồi thu lại.
Hắn bất chợt cười tươi: “Trùng hợp thật. Núi to thế này lại vừa khéo gặp nhau…”
Vinh Phong khẽ nhíu mày, định giải thích thì nghe đối phương tiếp tục: “Hay là chỗ tụi tôi dựng lều nằm đúng tuyến đường tuần tra cố định của mấy anh?”
“…”
Người này hình như cố tình cướp lời.
Vinh Phong nheo mắt, hơi nghi ngờ, chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy.”
Thì ra là thế. Tống Tranh gật đầu, hàng lông mày vẫn luôn cau chặt cuối cùng cũng giãn ra, miễn cưỡng tin tưởng đối phương.
Tần Sương Tinh lập tức đỏ mặt. Thì ra là vừa khớp tuyến tuần tra, vậy mà cậu tưởng… tưởng Vinh Phong đến tìm mình…
Hu hu, mình đang nghĩ cái gì vậy! Ảo tưởng vừa vừa thôi chứ! Người ta đang tuần tra, đang đi làm mà!
Tần Sương Tinh xấu hổ đến mức muốn dùng ngón chân cào ra một địa cung 90 tầng ngay tại chỗ.
Trong lúc bệnh nhân sợ xã hội nặng đang đơn độc hứng chịu nỗi nhục, hai người giỏi xã giao bên kia đã bắt chuyện với nhau.
Vinh Phong đi tới, tự giới thiệu bản thân. Lục Vanh thoải mái bắt tay anh, mỉm cười báo tên mình.
Tần Sương Tinh cúi đầu hít sâu liên tục, tranh thủ điều chỉnh cảm xúc, thì nghe tiếng sỏi đá lạo xạo dưới chân.
Vinh Phong giẫm trên đá sỏi, chậm rãi quay trở lại bên cậu, hỏi: “Tối nay các cậu ăn gì? Đem đủ đồ ăn không?”
Tần Sương Tinh ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào mấy chữ to “phòng cháy rừng” trên đồng phục anh, vội nói: “Bọn em ăn… bánh mì. Bọn em không mang lửa lên núi đâu. Em biết mùa này dễ cháy… nên bọn em không mang lửa, chỉ đem bánh mì với xúc xích. Bật lửa cũng không có. Anh yên tâm!”
Tần Sương Tinh nhớ lại hôm đó Vinh Phong chưa ăn cơm xong, ba bước thành hai nhảy xuống thang máy đi chữa cháy, trong lòng bỗng thấy chột dạ.
Cậu sợ bị hiểu nhầm là đem lửa lên núi để nướng cá gì đó ở bãi sông. Như vậy không hay tí nào.
Không ngờ nghe xong, Vinh Phong lại nhướng mày: “Bánh mì à?”
“V-vâng!”
Tần Sương Tinh bị anh hỏi ngược, càng thêm luống cuống. Cậu vội vã chạy đến bên lều, kiếm ba lô của mình.
Cậu hấp tấp xách ba lô đến, kéo phăng khóa kéo, như học sinh tiểu học trình bài tập cho cô giáo chủ nhiệm, mở ra cho anh xem.
“Thật sự không có gì… Đến, đến bật lửa… cũng không có.”
Vinh Phong liếc qua bên trong ba lô cậu, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cậu.
Tần Sương Tinh không dám nhìn anh, hoảng loạn cụp mắt. Hàng mi dài như cánh bướm run run bất an. Hai má trắng hồng như quả đào chín mọng, chỉ cần cắn một cái là sẽ trào ra nước ngọt.
Không biết mình đang dụ dỗ người ta.
Ngây thơ, ngờ nghệch, vô tri… khiến người ta muốn hung hăng bắt nạt.
Vinh Phong nhìn chằm chằm cậu, thầm nghĩ không mang theo lửa vẫn khiến anh nóng đến khô cả họng.
Anh không khỏi thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài làm cho Tần Sương Tinh càng thêm hoảng. Cậu vội nhìn vào trong balô, lo mình thật sự đã vô tình mang theo thứ gì không nên mang.
Vinh Phong bất đắc dĩ nói: “Ăn bánh mì bốn ngày liên tục? Các cậu nghĩ gì vậy. Thế thì sao được.”
Tần Sương Tinh: “Dạ?”
Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, đờ người một lúc.
Vinh Phong đã tháo balô của mình xuống. Lúc này Tần Sương Tinh mới để ý, trên lưng anh cũng mang một chiếc balô leo núi rất to.
“Tôi có mang chút đồ ăn. Cho các cậu.”
Anh lấy ra vài hộp cơm tự làm nóng với nhiều vị khác nhau, còn có cả nước khoáng.
“Không, không không…” Tần Sương Tinh trợn tròn mắt, theo phản xạ xua tay.
“Không cần khách sáo. Mấy thứ này không phải tôi mua.” Vinh Phong nói, “Là vật tư dự phòng của đội phòng cháy rừng, phòng khi các cậu đói đến ngất xỉu trên núi. Lúc đó còn phải điều cả đội đi cứu hộ.”
Tần Sương Tinh lại đỏ mặt, xấu hổ đến độ líu lưỡi: “Không, không đâu… Bọn em sẽ không làm phiền mọi người đâu…”
“Nếu thật sự xảy ra chuyện…” Vinh Phong cười nhẹ, nụ cười ôn hòa vô cùng: “Dù phiền đến mấy, bọn tôi cũng phải đi cứu. Đó là trách nhiệm của lính cứu hỏa bọn tôi mà.”
Tần Sương Tinh: “…”
Nói cũng đúng. Lỡ đâu bọn họ thật sự ngất xỉu vì đói, hoặc thể lực không theo kịp mà xảy ra chuyện gì khác… chắc chắn phải kêu cứu. Như vậy thì làm phiền người khác quá.
“Vậy… được ạ…”
Tần Sương Tinh mặt đỏ bừng, cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Vinh Phong: “Cảm ơn… anh.”
Trọng âm đặt vào chữ “anh”, như bị hụt hơi nên phải tạm dừng, lại như cảm xúc không kìm được mà vô thức rỉ ra.
Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, Tần Sương Tinh lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Vinh Phong nhìn bé trai sông lại co mình vào vỏ, ánh mắt anh suýt nữa cũng bị vỏ trai kẹp trúng. Cú kẹp không có sức lực, làm người ta ngứa ngáy. Ngứa đến mức muốn cậu kẹp chặt hơn chút nữa.
“Đừng khách sáo.”
Vinh Phong kìm nén dời mắt đi, ho một tiếng. Vô tình thấy chiếc lều không xa của Tần Sương Tinh, anh cất bước đi tới, tiện miệng nói: “Cậu đóng cọc nông quá, như thế không được đâu. Nhỡ tối nay có gió, cái lều sẽ bị thổi bay mất.”
Tần Sương Tinh cúi đầu, chạy bước nhỏ theo sau, trong lòng vô cùng xấu hổ.
Hu hu, sao cậu lại vô dụng đến thế chứ! Có cái lều cũng không dựng cho ra hồn, làm người ta phải giúp.
Tống Tranh và Lục Vanh ở xa xa nhìn Vinh Phong giúp họ cố định lại khung đèn dẫn dụ côn trùng, tiện thể sửa cái lều ngủ của Tần Sương Tinh. Tần Sương Tinh đỏ mặt bám sát bên cạnh, không ngừng lí nhí cảm ơn và xin lỗi.
Tống Tranh nhíu mày, nghi hoặc nhìn theo kiểu “anh ta đến đây làm gì vậy?”. Lục Vanh thì ngẫm nghĩ suy tư.
Hắn cười như không cười, nghiêng đầu liếc Tống Tranh.
“Làm sao?”
Tống Tranh cảm nhận được ánh mắt hắn, chân mày càng nhíu chặt, cảnh giác lùi một bước.
“Anh Tống, hay là em cũng giúp anh căng lại lều nhé?”
Lục Vanh mỉm cười, liếc nhìn cái lều của anh ta: “Lỡ ban đêm bị gió thổi bay lều, không có chỗ ngủ…”
Giọng hắn dừng lại, khóe miệng cười càng sâu hơn.
“Là phải chen chúc với người khác đấy.”