Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 46: Chương 46




Tần Sương Tinh, Tống Tranh và Lục Vanh mải mê thu thập mẫu vật đến mức vui quên trời đất.

Đối với những người nghiên cứu côn trùng mà nói, điều hạnh phúc nhất là tận mắt nhìn thấy vô vàn loài côn trùng đa dạng, hình thái khác biệt. Thú vị hơn nữa là bọn họ bắt được một con côn trùng hợp thể khảm.

Cảm giác như kiểu chẳng mong chờ gì, kết quả lại bốc một phát ra luôn SSR.

Một bất ngờ ngoài ý muốn!

Ngoài con hợp thể khảm, quá trình dùng đèn dụ cũng đầy ắp điều thú vị. Lần đèn dụ này rất thành công, chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi đã thu hút được một lượng lớn côn trùng. Mấy mảnh vải trắng dùng làm nền rung lúc này đã bị côn trùng bò kín. Bóng đèn thủy ngân chính giữa vẫn không ngừng có côn trùng lao vào. Bị bản năng sinh học dụ dỗ, chúng cứ thế đâm đầu vào.

Thực sự khá ngoạn mục.

Trên nền vải rộng màu trắng, hình thái và hành vi của lũ côn trùng hiện lên rõ ràng. Có con đến ăn buffet. Mấy con côn trùng ngơ ngác bị ánh sáng đèn làm cho choáng váng, vô tri vô giác đi ngang qua bên cạnh con bọ ngựa. Bọ ngựa vung đao lên là gắp được một con, tiện tay cắn luôn.

Có những con đến mở impart: từng cặp từng cặp, lặng lẽ giao phối chồng lên nhau. Đôi khi còn có tranh giành, một con đực đi ngang bất ngờ nhảy bổ tới, hất văng con đực khác đang giao phối với con cái.

Đa số thì bị ánh đèn thủy ngân làm cho lâng lâng, lờ đờ bò trên nền vải trắng, nghỉ ngơi. Cho dù bạn cầm ống EP đưa sát lại gần, chúng cũng chỉ lăn lộn lăn vào trong, chẳng thèm phản kháng. Con nào con nấy đều ngốc nghếch đáng yêu.

Chỉ đứng ven sông có hai tiếng mà ba người đã thu hoạch đầy túi, tinh thần lẫn vật chất đều được thỏa mãn.

Tần Sương Tinh ước chừng lượng trống còn lại trong mấy ống EP trên tay, thấy vẫn còn bắt thêm được vài chục con nữa.

“Hai người nhớ đánh dấu ống của mình cho kỹ, kẻo lẫn lộn.”

Tống Tranh chợt lên tiếng: “Lát nữa tôi sẽ làm phân loại sơ bộ luôn.”

“À…” Tần Sương Tinh ngớ người. Phản ứng đầu tiên là: chắc anh ấy sẽ không làm trọn vẹn, vì vừa nãy có khá nhiều con côn trùng cậu không biết tên, không xác định được chính xác loài. Ngay sau đó chợt hiểu ra, ý Tống Tranh là anh ta sẽ phân loại mẫu vật của cả ba người luôn.

Cho nên mới dặn phải ghi tên cho kỹ.

“Anh tính thức trắng đêm à?” Lục Vanh nhướn mày.

“Không cần.” Tống Tranh nhàn nhạt nói, “Tôi làm rất nhanh.”

“Vậy ra anh Tống là không tin vào nền tảng phân loại học côn trùng của em?” Lục Vanh nheo mắt cười, giọng hơi mang ý khiêu khích, như thể đang đáp trả đòn thách thức nào đó.

“…” Tống Tranh khó hiểu liếc hắn một cái.

Tần Sương Tinh nhìn Tống Tranh, rồi nhìn Lục Vanh, tự dưng có cảm giác mình không xen vào nổi cuộc trò chuyện này.

Thần tiên đánh nhau, gà con như cậu nên tránh xa thì hơn.

Mớ kiến thức về phân loại côn trùng của cậu, lừa lừa người ngoại đạo như Vinh Phong thì được, chứ đặt vào giới chuyên môn e là không đủ trình. Dù sao cậu cũng mới là sinh viên năm ba.

Huống chi hai đàn anh trước mặt đều là cao thủ trong việc phân loại côn trùng…

Tần Sương Tinh lặng lẽ lùi ra một chút, quay đầu tiếp tục thu thập mẫu vật. Vừa quay đầu, khoé mắt thoáng thấy một bóng người.

Tần Sương Tinh giật mình, đang định mở miệng chợt nhớ tới gì đó. Mặt cậu đỏ lên, buông ống mẫu trong tay xuống.

“Em… qua bên kia một lát.”

Tần Sương Tinh nhỏ giọng nói nhanh với hai đàn anh: “Vinh Phong hình như có chuyện muốn tìm em…”

“Ừ.” Tống Tranh cũng nghiêng đầu, liếc về phía xa, sau đó tiếp tục tranh luận với Lục Vanh.

Thấy hai đàn anh không nghi ngờ gì, Tần Sương Tinh hơi thở phào nhẹ nhõm, vội bước nhanh về phía Vinh Phong.

Dưới ánh trăng, Vinh Phong đang bước về phía bãi sông.

Anh từ nơi tối tăm bước ra, tiến vào vùng sáng. Ngũ quan tuấn tú dần được ánh đèn thủy ngân chiếu rọi, lại pha thêm ánh trăng, khiến cho đường nét gương mặt như được làm mềm, phủ một lớp filter nhu hòa, khiến con người anh toát lên vẻ dịu dàng.

Khoảng cách hơi xa, Tần Sương Tinh không nhìn rõ nét mặt anh, cũng không dám nhìn kỹ, chỉ lo cúi đầu chạy chậm đến.

“Có chuyện gì vậy?”

Cậu cúi mắt xuống, dừng mắt ở cổ tay anh, dây da đen nhánh phản chiếu chút ánh sáng. 

Hô hấp của cậu không khỏi hơi gấp. Cảm giác chột dạ không hiểu từ đâu kéo tới, cậu không nhịn được quay đầu nhìn về phía đèn dụ côn trùng một cái.

Bọn họ chắc, không nhìn thấy đâu.

Tần Sương Tinh len lén dịch người sang bên cạnh, dùng thân mình che đi hai tay đang bị trói của Vinh Phong.

Vinh Phong thì rất thản nhiên, hai tay buông tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy tình trạng này có gì không ổn.

“Cho cậu cái này.”

Vinh Phong giơ hai tay lên cùng lúc. Tần Sương Tinh theo bản năng đưa tay ra đỡ, nghe một tiếng “soạt” nhẹ. Thứ rơi vào tay cậu là một gói nhựa trong suốt nhỏ xíu, bên trong có hai cái m.út xốp nhỏ hình trụ đầu tròn, nhẹ gần như không có cảm giác gì khi cầm trong tay.

Tần Sương Tinh khẽ “ơ” một tiếng: “Cái gì đây?”

“Nút tai.” Vinh Phong khụ một tiếng, “Tôi có thể sẽ ngáy… tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây.”

“À, Vâng…”

Tần Sương Tinh gật đầu.

Vinh Phong nhìn về phía thiết bị đèn dụ, định nói gì đó. Tần Sương Tinh kiên nhẫn đợi một lúc, nhưng anh chỉ cười.

“Chơi vui vẻ nhé.”

Vinh Phong nói xong, quay người đi vào lều. Để lại mình Tần Sương Tinh đứng trên bãi đá lởm chởm, tay cầm gói nút tai nhỏ xíu. 

Cậu nhìn theo bóng lưng anh bị ánh trăng chiếu rọi đến dịu hiền.

Đưa mình nút tai làm gì vậy…

Tần Sương Tinh đứng ngây người một lát, rồi xoay người trở về phía bên kia bãi sông.

Bên cạnh thiết bị đèn dụ, vô số côn trùng nhỏ bay lượn trong đêm. Thân thể ánh kim phản chiếu ánh trăng, đẹp đến mơ hồ, như hòa trộn giữa hiện thực và ảo mộng.

Tống Tranh và Lục Vanh đã ngừng tranh cãi, đang cùng nhau… tiếp tục tranh luận xem con côn trùng kia rốt cuộc thuộc họ nào.

“Bé đàn em về rồi.”

Lục Vanh là người đầu tiên chú ý đến cậu, ngẩng đầu cười với cậu một cái. Ánh mắt hắn nhanh chóng rơi xuống lòng bàn tay cậu.

Lục Vanh tiện miệng hỏi: “Kẹo à? Cho tôi một viên đi. Cãi nhau với đàn anh của cậu đau hết cả đầu.”

Giọng đầy vẻ bực dọc, xưng hô cũng thành “đàn anh của cậu”.

“Không ai muốn cãi nhau với cậu.” Tống Tranh mặt không đổi sắc, giọng vẫn không nghe ra cảm xúc gì.

“Ặc…” Tần Sương Tinh không dám chen vào cuộc tranh cãi của hai boss, bèn cẩn thận giải thích, “Không phải kẹo, là nút tai…”

“Giữa đêm hôm khuya khoắt mà không ngủ, chạy ra đưa cậu nút tai?” Lục Vanh nhướn mày, “Có ý gì đấy?”

“Chắc là sợ ồn.” Tống Tranh dừng một nhịp, “Chúng ta nói nhỏ lại.”

“Ừm, ừm…” Tần Sương Tinh vội gật đầu.

“Phải không? Sao tôi lại cảm thấy…”

Lục Vanh trầm ngâm suy tư, liếc mắt nhìn về phía lều ở đằng xa. Trong lều không có ánh đèn, xem ra người bên trong đã ngủ rồi.

“Cái gì?” Tần Sương Tinh không hiểu sao lại hơi căng thẳng, chờ hắn nói tiếp.

“Thôi.” Lục Vanh bỗng bật cười, đáy mắt mang theo ý cười, hứng thú liếc Tần Sương Tinh một cái: “Có lẽ là do cái đầu chó già này, suy nghĩ nhiều quá thôi.”

Tần Sương Tinh: “…”

Tống Tranh nghe vậy, cười lạnh một tiếng: “Cậu cũng biết cậu là…”

Nói được một nửa thì ngừng, cảm thấy từ “chó già” t.hô t.ục quá, khó mà nói ra thành lời. Dù từ đó là do đối phương tự giễu, chứ đối với Tống Tranh thì quá mức thô lỗ.

Tống Tranh dứt khoát ngậm miệng lại.

Lục Vanh mỉm cười, ánh mắt như quay chậm, nhìn Tống Tranh không chớp mắt.

Tần Sương Tinh: “…”

Kỳ vậy ta, cảm giác xem Lục Vanh và Tống Tranh cãi nhau vừa khó chịu vừa vui. Đây là kiểu tâm lý gì vậy?

Tần Sương Tinh không tài nào hiểu nổi.

Cậu thật sự là, theo đủ mọi nghĩa, không thể chen vào giữa hai vị thần tiên này.

……

Nói mới nhớ, vì sao Vinh Phong chạy ra chỉ để đưa cậu một cặp nút tai nhỉ?

10 giờ tối, buổi đèn dụ ban đêm chính thức kết thúc.

Những mẫu vật thu thập được đều giao cho hai đàn anh. Hai người đó ngầm đấu đá phân cao thấp, quyết định sẽ thức trắng đêm.

Tần Sương Tinh tuy rất thích côn trùng, nhưng chưa đến mức liều mạng như vậy, ngày mai còn phải leo núi tiếp.

Vậy nên cậu lủi thủi một mình, chậm rãi đi về phía lều của mình.

Cậu nhét tay trong túi áo, vô thức nắm lấy cặp nút tai mà Vinh Phong đưa. Cặp nút tai màu cam đỏ cầm rất thích tay, mềm mại đàn hồi tốt, bóp vào là bật trở lại ngay. Qua lớp bao nhựa trong suốt có thể thấy bề mặt xốp mịn, mờ nhám. Có lẽ nhét vào tai sẽ không gây cảm giác khó chịu.

Nhưng mà tại sao?

Đàn anh Tống Tranh nói đây là cách gián tiếp nhắc họ nhỏ giọng một chút. Vinh Phong lại bảo là vì sợ mình ngủ ngáy.

Tần Sương Tinh bước tới trước lều, dừng chân.

Đêm yên ả, mặt trăng màu vàng nhạt treo lơ lửng trên cao. Tấm màn đêm màu xanh thẫm tĩnh lặng an lành, gió đêm pha lẫn tiếng côn trùng ngân vang giữa rừng núi.

Tần Sương Tinh đứng trước cửa lều, lặng lẽ nghe ngóng một lúc.

Đâu có ngáy. Trong lều yên ắng, đừng nói là tiếng ngáy, đến cả tiếng trở mình cũng không có.

Tần Sương Tinh không hiểu sao thấy buồn cười. Cậu cảm thấy Vinh Phong chạy ra tận nơi để đưa cho cậu cặp nút tai thật là… dễ thương chết mất.

Không phải anh sợ côn trùng à? Họ đang bật đèn dụ đó, bao nhiêu là côn trùng! Còn có cực kỳ nhiều thiêu thân mà anh sợ nhất!

Vậy mà anh vẫn dám chạy ra ngoài, chỉ để đưa cặp nút tai…

Có vẻ là thật sự sợ mình ngáy to, làm phiền giấc ngủ của cậu.

Mà rõ ràng có ngáy đâu.

Tần Sương Tinh cố nén cười, nhẹ tay nhẹ chân kéo dây kéo lều. Vừa định cúi đầu chui vào, ánh mắt cậu bị một vật màu đen ánh da thuộc hút lấy.

“…!” 

Tần Sương Tinh nghẹn thở, không sao rời mắt khỏi thứ da đen đó được.

Vinh Phong nằm ngửa, hai chân dài thẳng tắp, tư thế ngủ rất ngay ngắn. Hai tay anh bị trói mất tự nhiên, gác song song trên bụng.

Anh đã ngủ say, hô hấp đều đặn, lồng ng.ực phập phồng chậm rãi, rèm lều bị người vén lên cũng không biết.

Có lẽ trong lều hơi nóng, nên anh xắn tay áo lên quá khuỷu tay. Cánh tay rắn chắc để lộ đường cong đẹp đẽ, càng làm cho dây da màu đen thêm nổi bật. Tựa như dã thú bị giam cầm, biết mình hoang dã thô bạo, nên cúi đầu ngoan ngoãn đeo gông xiềng, sợ làm tổn thương người khác.

Tần Sương Tinh nhìn chằm chằm vào cổ tay bị trói bằng dây da, bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc.

Một cơ thể khỏe mạnh tuấn tú, nhưng vì bị trói chặt mà trở nên… mặc người định đoạt, muốn làm gì cũng được, không có cách nào phản kháng.

A a a cậu đang nghĩ cái gì thế này!!!

Tần Sương Tinh nhận ra bản thân suy nghĩ lệch lạc, nổ tung như quả cà chua chín, nước đỏ lòm văng đầy mặt, đầu óc rối tung nóng bừng như sốt, choáng váng hừng hực.

Cậu hốt hoảng chui ngược ra khỏi lều, thở d.ốc, tim đập loạn, trở tay kéo dây kéo lều lại.

Đừng nói là vào ngủ, đến cả nhìn một cái cũng không dám.

Cứu! Thế này thì ngủ kiểu gì! Cậu vào đó thì ngủ sao nổi chứ!

Không được… phải bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.

Hu hu! Sao cậu lại trói Vinh Phong cơ chứ! Cậu đã nghĩ cái gì hả a a a!

Khoan đã, không đúng, là Vinh Phong bảo cậu làm… Vinh Phong rốt cuộc đã nghĩ gì vậy a a a!

Tần Sương Tinh ôm khuôn mặt đỏ bừng như lửa, chạy đến bãi đá bên sông, cúi người vốc nước rửa mặt.

Cậu ngồi trên bãi đá thật lâu. Cho đến khi buồn ngủ kéo đến, cho đến khi không chịu nổi nữa, cậu mới lấy hết can đảm quay lại lều.

Vào là ngủ!

Không được nghĩ bậy nghĩ bạ! Vào lẹ! Ngay lập tức! Nằm xuống ngủ luôn!

Tần Sương Tinh đứng trước lều, hít sâu mấy hơi liền, sau đó nhẹ nhàng kéo khóa lều.

Lần này, Tần Sương Tinh cố tình tránh mắt, không dám nhìn tay hay bất kỳ bộ phận nào khác trên người Vinh Phong. Cậu ngẩng đầu nhìn lên nóc lều, vừa mò mẫm vừa cẩn thận bò đến góc lều.

Cái lều này thật sự quá nhỏ. Tuy Vinh Phong ngủ rất quy củ, nhưng anh cao gần mét chín, lại còn cường tráng, nằm thẳng tay thẳng chân cũng chiếm hết hơn nửa diện tích trong lều.

Vẫn, vẫn nên cẩn thận thì hơn! Không được chạm vào anh ấy!

Tần Sương Tinh đỏ mặt, cẩn thận nằm xuống, co tay co chân cuộn thành một cục nhỏ.

Tối nay phải ngủ yên… ngàn vạn lần… ngàn vạn lần…

Tần Sương Tinh nhắm mắt lại, không ngừng tự ám thị tâm lý trước khi ngủ.

Cậu hít sâu một hơi, đang định thiếp đi, khóe mắt vô tình lướt qua một vật màu cam đỏ.

Nút tai?

Thì ra Vinh Phong lúc ngủ cũng đeo nút tai, xem ra thật sự thấy họ quá ồn… Tần Sương Tinh thấy hơi áy náy, suy nghĩ sáng mai dậy phải xin lỗi anh, trái tim cậu bỗng đập mạnh.

“Ống tai người thật ra rất ngoằn ngoèo. Một khi côn trùng chui vào thì rất khó chui ra.”

“Côn trùng bị kí.ch th.ích sẽ vỗ cánh loạn lên, cố chui sâu vào trong… sâu đến mức ngón tay tôi không với tới.”

“Thật sự rất đáng sợ.”

“Nên sau này, lúc nào đi ngủ tôi cũng đeo nút tai.”

Ký ức không xa lắm hiện về trong đầu. Là lần đầu tiên họ chat voice, Vinh Phong từng nói với cậu như vậy.

Tần Sương Tinh ngẩn người, nghiêng đầu nhìn anh.

Đến giờ anh vẫn đeo nút tai khi ngủ, sợ côn trùng chui vào tai. Anh thật sự rất rất sợ côn trùng.

Con thiêu thân năm đó chui vào tai, dù bác sĩ đã dùng nhíp gắp ra, nhưng tiếng vỗ cánh của nó vẫn khắc sâu trong tâm trí anh, lượn lờ mãi trong ống tai.

Anh vẫn chưa thoát khỏi bóng ma đó.

Vậy mà biết rõ họ đang làm đèn dụ, biết ngoài kia có rất nhiều rất nhiều côn trùng, anh vẫn cắn răng chạy ra ngoài, đưa cho cậu cặp nút tai.

Là lo côn trùng cũng chui vào tai cậu sao?

Tần Sương Tinh ngẩn ngơ nhìn anh, nhìn khuôn mặt anh tuấn góc cạnh trong giấc mơ cũng hơi nhíu mày.

Anh gặp ác mộng chăng? Nghe suốt đêm tiếng vỗ cánh của lũ côn trùng ngoài kia, anh có gặp ác mộng liên quan đến côn trùng không?

Tần Sương Tinh im lặng nhìn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà ngồi dậy, lục lọi trong ba lô lấy ra một thứ. Sau đó bò đến bên chân Vinh Phong, tìm thấy chiếc áo khoác in dòng chữ “Kiểm lâm phòng cháy rừng”, cẩn thận nhấc lên.

Tần Sương Tinh lặng lẽ kéo khóa lều, chạy ra ngoài, len lén làm một chuyện, rồi quay lại rón rén bò vào lều.

Yên tâm đi ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.