Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 45: Chương 45




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đề xuất của Vinh Phong rất hợp lý.

Tần Sương Tinh choáng đầu, bản năng đi theo dòng suy nghĩ của anh.

Cậu mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nghĩ ra cách nào tốt hơn. Hoặc là không trói Vinh Phong lại… ờm, trói cậu? 

Hình như cũng không ổn. Cậu bận vụ đèn dụ, chắc chắn sẽ vào lều muộn hơn Vinh Phong, nếu tay bị trói bằng dây lưng thì làm ăn gì được…

Trong đầu Tần Sương Tinh hiện ra cảnh bản thân bị trói hai tay, thu nhặt côn trùng trước mặt hai đàn anh.

Cậu càng thêm xấu hổ vì mình có loại tưởng tượng kỳ quặc như vậy. Ngón chân cậu cào trên đất sỏi, hận không thể cào ra một tòa mê cung 90 tầng để chui vào.

“Vậy… được.” Tần Sương Tinh đỏ mặt đồng ý.

Vinh Phong xoay người, tháo dây lưng.

Tần Sương Tinh nghe thấy một tiếng “cạch”, tim cũng theo đó mà bật lên một cái. Hơi thở không kiểm soát được bắt đầu dồn dập.

Lạ, lạ quá. Thật sự rất lạ…

Cậu đứng sau lưng Vinh Phong, chột dạ liếc nhìn xung quanh. Hai tiền bối Tống Tranh và Lục Vanh đang đứng ở đằng xa, điều chỉnh thiết bị đèn dụ. Trời đã tối hẳn, toàn bộ bãi đá ven sông, chỉ có khu vực thiết bị đèn dụ và lều trại này là có ánh sáng. Mà cái lều nhỏ trước mặt, vừa khéo chắn giữa cậu với hai đàn anh.

Tức là sẽ không bị nhìn thấy…

“…!”

Chẳng hiểu sao tim Tần Sương Tinh lại đập như điên. Đầu choáng váng, mặt nóng bừng, mạch máu chảy mạnh đến nỗi giật giật. Cậu không nhịn được xoa trán.

Cảm giác như thể bọn họ đang làm chuyện mờ ám không thể để người khác biết vậy. Mặc dù hình như đúng là hơi kỳ cục…

Tần Sương Tinh cố xua đi suy nghĩ kỳ lạ trong đầu. Cậu hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh.

Vinh Phong bất ngờ đưa dây lưng qua.

“…!”

Chưa kịp phòng bị, dây lưng màu đen đã xộc thẳng vào tầm nhìn.

Dây lưng của Vinh Phong có kiểu dáng rất đơn giản. Da đen bóng dưới ánh sáng lờ mờ của màn đêm phản xạ thứ ánh sáng kỳ dị. Khóa bằng kim loại, chất liệu cứng cáp nặng nề, không hiểu sao khiến người ta có cảm giác chạm vào sẽ thấy ấm.

Bởi vì anh vừa tháo xuống từ eo mình.

Dây lưng gập lại vài vòng, chất da dẻo dai chắc chắn, độ dài lý tưởng… rất thích hợp để quất.

“…”

Tần Sương Tinh nhìn chằm chằm vào thứ trong tay anh, hơi thở hỗn loạn dồn dập, nhất thời không dám đưa tay ra nhận.

“Sao thế?” Vinh Phong lên tiếng, giọng hơi khàn.

Cổ họng anh từng bị khói trong đám cháy làm bỏng, giờ đã đỡ hơn nhiều, nhưng so với lúc đó càng khàn trầm, mê hoặc hơn.

“B-bây giờ luôn ạ…”

Tần Sương Tinh không nói nổi chữ “trói”. Cổ họng mềm nhũn, giọng dính dính như có gì đó chặn ngay chỗ phát âm.

Cậu miễn cưỡng đổi từ: “Có, có cần… làm luôn không?”

“Không sao, tôi ngủ sớm lắm. Trói trước đi, đỡ phải…” 

Anh bật cười: “Lúc ngủ rồi, tay chân vung tứ tung, cậu không còn chỗ để chen nữa.”

“À, vâng.”

Tần Sương Tinh đầu óc choáng váng, chẳng nghĩ được gì, chỉ biết nghe lời làm theo.

Cậu nhận lấy dây lưng từ tay Vinh Phong. Quả nhiên trên dây vẫn còn sót lại nhiệt độ cơ thể của người kia. Xúc cảm lạ lẫm khiến làn da Tần Sương Tinh nóng rát. Nỗi xấu hổ như mạng nhện, len lỏi bò lên tim.

Cậu cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, không nhịn được nuốt nước miếng, sau đó muốn liế.m môi.

Kỳ quá, cậu đang làm gì vậy…

Tần Sương Tinh gượng gạo nén lại cơn xấu hổ, cúi đầu, bước lên một bước. Cậu căn bản không dám nhìn mặt Vinh Phong.

Vinh Phong hạ mắt nhìn mái đầu mềm mại của cậu, yết hầu khẽ động, mắt tối xuống, kìm nén cảm xúc cuồn cuộn dâng trào.

Vinh Phong đưa tay ra, cổ tay vừa động đã cảm nhận được áp lực rất nhẹ. 

Tần Sương Tinh cúi đầu, chầm chậm quấn dây lưng lên tay anh. Chất da mềm dẻo cũng rất chắc chắn. Cậu quấn từng vòng, sợ làm người kia đau, nên chừa ra một khoảng trống rất lớn giữa dây và cổ tay.

Khóe miệng Vinh Phong cong lên, chủ động khép hai cổ tay lại.

“Nếu lỏng quá sẽ tuột đấy.” Anh nói. “Buộc chặt hơn chút.”

“!!!”

Toàn thân Tần Sương Tinh run lên. Như học sinh tiểu học làm sai việc, cậu ấp úng vâng một tiếng, sau đó cẩn thận nắm đầu dây lưng, kéo chặt. Chất da đen cọ xát vào nhau, phát ra âm thanh khe khẽ, lọt vào tai khiến màng nhĩ ngứa ngáy.

Khiến người ta muốn phát điên. 

Phát điên đến mức muốn làm gì đó.

Vinh Phong nhìn cậu, không để lộ biểu cảm, lặng lẽ li.ếm răng nanh, nụ cười nơi khóe môi mang theo chút tự giễu.

Trói lại thì hơn. Nếu không trói thì sẽ không nhịn được mất.

……

Tần Sương Tinh chầm chậm quay lại bờ sông, nơi đặt thiết bị đèn dụ.

“Hai người nói chuyện gì vậy?”

Lục Vanh cười nhạt, hứng thú liếc về phía lều.

“Không, không có gì…”

Tần Sương Tinh không biết trả lời thế nào.

Tuy trời tối, nhưng khu vực thiết bị đèn dụ rất sáng. Dù gì thì cũng là đèn thủy ngân, độ sáng đủ, bước sóng phù hợp, có thể tối đa hóa hiệu quả thu hút côn trùng hướng sáng.

Tần Sương Tinh vô thức dụi mặt, muốn lau đi cảm giác nóng hổi sót lại trên má.

Lục Vanh đột nhiên cười khẽ: “Chậc.”

Âm thanh của hắn rất nhẹ, giữa âm thanh sột soạt của tấm bạt trắng nơi trại đèn, gần như không nghe thấy.

Tần Sương Tinh giả vờ không nghe rõ, vòng qua bên kia thiết bị, giúp Tống Tranh làm bước kiểm tra cuối cùng.

“Bên kia còn mấy cái ống.” Tống Tranh nói. “Lấy giúp tôi.”

“Vâng ạ.”

Tần Sương Tinh ngoan ngoãn đưa tay lấy.

Đây là các ống EP dùng để bảo quản côn trùng. Miệng ống có nhiều cỡ khác nhau, dùng để chứa các loại côn trùng có kích thước khác nhau. Trong mỗi ống đều đã nhét sẵn bông gòn thấm axetat etyl. Chất này có thể nhanh chóng gây mê và g.iết ch.ết côn trùng, tránh để mẫu vật cắn xé lẫn nhau trong ống.

Tất nhiên, với tư cách là sinh viên ngành côn trùng học, bọn họ khi thu thập mẫu cũng rất cẩn thận lựa chọn. Tuyệt đối sẽ không động đến các loài quý hiếm có số lượng ít.

Lúc này mọi thứ đã chuẩn bị xong, Tống Tranh ngẩng đầu, nhìn hai người còn lại.

“Tôi bật đèn đây.”

Giọng điệu thưa thớt bình thường, giống như kiểu “Tôi tắt đèn đây” trong ký túc xá, tự nhiên vô cùng.

“Ừ, phiền anh.” Lục Vanh cười tủm tỉm, đáy mắt như ánh trăng, lăn tăn mềm mại.

Tống Tranh tỉnh bơ dời mắt đi.

“Cạch.” Anh ta nhấn công tắc đèn thủy ngân.

Tần Sương Tinh nắm chặt ống EP trong tay, cảm giác chờ mong trong lòng dần lớn lên. Không phải lần đầu cậu làm thí nghiệm dẫn dụ côn trùng ban đêm, nhưng đây là lần đầu tiên cùng người khác làm chuyện này, lại còn ở trong núi sâu. Cảm giác phối hợp cùng người khác rất tuyệt.

Lâu lắm rồi cậu mới lại nhớ về thời thơ ấu. Hồi đó cậu có thể giao tiếp bình thường, chơi đùa vui vẻ với những đứa trẻ khác.

Tần Sương Tinh thở dài một hơi, quay đầu sang bên, nghe thấy trong không khí vang lên âm thanh cánh côn trùng ma sát với gió.

Đến rồi.

Con đầu tiên bị ánh sáng hấp dẫn đến rồi!

……

Vinh Phong bị trói tay không ảnh hưởng đến việc xài điện thoại.

Trong núi có sóng. Anh ôm điện thoại chơi một lúc, chưa thấy buồn ngủ. Anh nhìn đồng hồ, đã chín giờ, cũng gần tới giờ anh thường đi ngủ, thế mà đầu óc cực kỳ tỉnh táo, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.

Là do môi trường lạ lẫm chăng?

Vinh Phong ngẩng đầu nhìn đỉnh lều. Lều đơn nhỏ, chất liệu rất nhẹ. Vì phải băng rừng suốt bốn ngày, để giảm gánh nặng nên cậu đã chọn loại lều kích thước nhỏ, chất liệu nhẹ.

Nói mới nhớ, đám sinh viên ngành côn trùng học này thật biết hành hạ bản thân. Mỗi người chỉ vác theo một ba lô leo núi, định ở lại trong núi suốt bốn ngày. Hơn nữa chẳng ai đem theo mồi lửa, dự định sống qua ngày bằng bánh mì, xúc xích và nước lọc.

Gọi là gì nhỉ? Sự ngây ngô ngu đần đặc trưng của sinh viên đại học?

Nghĩ đến đây, Vinh Phong không nhịn được mỉm cười. Anh giơ tay ngắm cái thắt lưng trên cổ tay mình. Chẳng hiểu lúc nãy đầu óc anh bị sao, kêu Tần Sương Tinh trói mình lại.

Giờ nghĩ lại đúng là bị khùng.

Nhưng không ngờ Tần Sương Tinh sẽ ngoan ngoãn làm theo. Anh bảo trói, cậu liền trói.

Vinh Phong nhớ lại dáng vẻ Tần Sương Tinh đỏ mặt cúi đầu, cẩn thận cột cổ tay anh lại, không nhịn được li.ếm răng nanh.

Nếu anh bảo cậu làm chuyện khác, cậu cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời?

Chắc là sẽ nghe theo. Tần Sương Tinh tin tưởng anh, rất tin tưởng anh.

Như vậy không tốt lắm.

Vinh Phong kịp thời dập tắt suy nghĩ quá giới hạn trong đầu mình.

Anh thả lỏng tay, lại ngẩng đầu nhìn đỉnh lều.

Chính vì Tần Sương Tinh tin anh, nên anh không thể lợi dụng niềm tin đó, không thể ức hiếp cậu.

Anh đúng là nên tự trói mình lại. Tiếc là chỉ có một cái thắt lưng, nếu không tốt nhất là trói cả chân luôn.

Vinh Phong thở dài một hơi, lại nhìn đồng hồ, mới 9 giờ 15 phút.

Họ đang làm gì nhỉ, đèn dụ? Phải làm bao lâu? Tần Sương Tinh bao giờ mới về ngủ?

Vinh Phong vô cùng đứng đắn suy nghĩ vấn đề này, nhắm mắt chờ đợi.

Sau khi đặt điện thoại xuống, trong lều yên tĩnh trở lại, âm thanh từ phía bãi sông cũng truyền đến bên tai anh.

“Cẩn thận con bọ xít đỏ… đừng đụng vào, hôi lắm.”

“Đàn anh, con này là bướm đêm mặt trăng hả? Đẹp quá…”

“Không phải bướm đêm mặt trăng, là bướm đuôi đỏ. Nhìn viền cánh nó đi, có vệt đỏ nhạt. Bướm đêm mặt trăng là đuôi xanh, trước đây từng bị xem là một phân loài của tằm đuôi xanh, mãi mười mấy năm trước mới được tách thành loài riêng.”

“Ồ ồ…”

“Anh Tống thích loài ngài hả? Nhìn nè, con này cũng đẹp…”

Vinh Phong: “…”

Từ khe vải lều, lờ mờ truyền đến âm thanh cánh côn trùng đập liên hồi. Những con côn trùng nhỏ xíu không ngừng va vào tấm vải…

Khóe miệng Vinh Phong giật giật. Dù biết rõ đó là tiếng vọng lại từ đèn dụ bên kia bãi sông, anh vẫn không nhịn được bò dậy, kiểm tra thật kỹ lều của mình.

Tốt lắm, không có kẽ hở nào.

Bên kia… có vẻ đang chơi rất vui. Dù cố tình nói nhỏ, nhưng tiếng ba người trò chuyện rì rầm vẫn lọt vào tai anh.

“Woa con bọ ngựa này… bắt đầu ăn buffet rồi.”

“Hai con kia đang giao phối à? Sao trông không cùng loài vậy…”

“Bên này cũng đang giao phối. Đến mùa rồi.”

“Khoan đã, con này là giống cái hay đực, sao mà…”

Tiếng nói chuyện đột ngột ngưng lại, hình như ba người cùng chụm đầu quan sát.

Vinh Phong trốn trong lều bị ép phải nghe cuộc hội thoại, vừa bi ai vừa may mắn nghĩ: May là nghe không hiểu họ đang nói gì.

Thế nhưng bên kia bãi sông, tiếng vỗ cánh của côn trùng vẫn vang vọng không dứt, nghe mà thấy rờn rợn. Đáng sợ hơn là nội dung đối thoại của ba sinh viên càng lúc càng bất thường.

“Nhìn râu nó kìa. Bên trái là cái, bên phải là đực.”

“Ủa đúng rồi! Cấu tạo cơ thể cũng như nửa-nửa… đây là lưỡng tính hả?”

“Có thể là hợp thể khảm.”

“Ừ. Nếu là hợp thể khảm thì hiếm lắm. Nhưng chỉ nhìn bề ngoài thì chưa chắc.”

“Mổ ra xem. Cuối cùng vẫn phải nhìn hệ sinh dục.”

“Đúng vậy.”

“Kẹp đâu? Để tôi làm cho.”

“Không cần phiền anh Tống, để em làm. Anh nhìn thôi, khỏi bẩn tay.”

“Đàn anh, giấy đây… Woa, rút ra nguyên đoạn luôn… dài quá.”

Vinh Phong: “…”

Cái gì “rút ra nguyên đoạn”, còn “dài quá”, cái gì dài?!

Đầu óc Vinh Phong lập tức tưởng tượng ra cảnh vô cùng rùng rợn. Tuy không hiểu rõ cấu tạo cơ thể côn trùng, nhưng anh biết nội tạng tụi nó là một dải liền mạch. Bất kể là bứt đầu hay kéo đuôi đều có thể rút ra nguyên bộ nội tạng.

Cho nên cái gọi là “xem hệ sinh dục”, là rút “hệ sinh dục” ra coi hả?!

Kinh dị quá rồi đó! Ngành côn trùng học các người nghiên cứu kiểu gì mà bi.ến th.ái vậy hả?!!!

Vinh Phong trợn tròn mắt khiếp sợ, chỉ thấy bản thân như lọt vào hiện trường phim kinh dị. Ngoài lều chính là ba tên sát nhân, à không, sát trùng cuồng loạn.

Còn anh thì đang bị trói!!!

Cứu! Mấy sinh viên này đang làm cái quái gì với đám côn trùng thế!!!

Chỉ nghe bên kia bãi sông, tiếng trò chuyện của ba người ngày càng hăng. Hình như còn phấn khích tranh luận xem hợp thể khảm quý hiếm đó thuộc về ai.

Vinh Phong: “…”

Ba tên bi.ến th.ái sát trùng đang thảo luận chia chiến lợi phẩm.

Đáng sợ quá!!!

Vinh Phong nhịn, rồi nhịn, rốt cuộc không nhịn nổi nữa.

Anh lấy hết can đảm, giơ đôi tay bị trói bằng thắt lưng lên, “xoẹt” một tiếng kéo toang khóa lều, sải bước nặng nề về phía bãi sông.


Note: Về tên của các loài bướm được đề cập trong chương này:

  • Bướm đêm mặt trăng: Bướm đêm luna, tiếng anh là Actias luna
  • Bướm đuôi đỏ: Hồng Ảnh Hồ Điệp, tiếng anh là Actias rhodopneuma
  • Bướm đêm là con Ngài
  • Thiêu thân: Tên gọi chung các loại bọ cánh nửa và bọ nhỏ có cánh, ban đêm thường bay vào đèn.
Actias luna đựcActias luna cáiActias rhodopneuma. Con màu hồng là đực, xanh bự là cái

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.