Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 48: Chương 48




Khi Tần Sương Tinh tỉnh lại, đầu cậu đang tựa lên một vật gì đó vừa mềm mại vừa rắn chắc. Cảm giác ở trán thật sự rất tuyệt, khiến cậu thấy đặc biệt yên tâm, thậm chí không nhịn được mà lấy trán cọ thêm một cái vào thứ đó.

Ngay sau đó, ý thức bắt đầu vận hành.

Ờ? Cậu đang cọ cái gì thế? Cậu nhớ là mình đâu có mang theo gối ôm…

Tần Sương Tinh nửa mê nửa tỉnh mở mắt ra, nghi hoặc ngẩng đầu. Thứ đầu tiên đập vào mắt là một mảng lớn bờ lưng trần bóng loáng và săn chắc. Áo bị đẩy lên đến tận xương bả vai, lộ ra vùng cơ bắp rộng rãi rắn rỏi. Xương sống lõm sâu xuống như một khe rãnh, cơ lưng căng chắc trơn mịn, chỉ nhìn thôi đã có thể tưởng tượng ra sức mạnh bùng nổ tiềm ẩn bên trong.

Tần Sương Tinh: “…”

Nổ tung tại chỗ!

Đầu óc cậu lập tức hiện lên cảnh tượng trước đó mình vừa mơ thấy.

Mẹ nó, cọ sướng quá ha! Cái này đâu có phải gối ôm aaaaaaaa!!!

Tần Sương Tinh hoảng loạn lùi người lại, tay cũng theo phản xạ rụt về.

Khoan đã, tay? Tay???

Đầu cậu vừa dụi lên lưng Vinh Phong rồi, vậy tay cậu…

“!!!”

Tần Sương Tinh không dám hồi tưởng xúc cảm lòng bàn tay. Cậu hoàn toàn không dám nhớ lại bất kỳ thứ gì hết!!!

Cậu lập tức bật dậy, kéo mở lều, chạy trối chết!

……

Ánh sáng buổi sớm mờ mờ. Tần Sương Tinh hoảng hốt chạy ra ngoài, chạy một mạch thật xa, mãi tới bờ suối mới dừng lại.

Xung quanh núi rừng yên tĩnh, chim chóc sớm mai đã bắt đầu líu lo, sương mỏng bốc lên trong không khí, rơi lên da thịt khiến người ta cảm thấy lành lạnh, vừa khéo giúp cậu tỉnh táo lại chút.

Tần Sương Tinh ngồi thụp xuống bên bờ suối, cúi đầu, điên cuồng vốc nước tạt vào mặt.

Á á á cứu mạng! Mình đã làm cái gì thế! Mình đã làm cái gì!!! Mình vậy mà! Vậy mà!!!

Không không không không thể nào, không thể có chuyện đó, mình sao có thể!!!

Nhưng mà trán, đầu mũi, lòng bàn tay, đầu ngón tay. Tất cả những nơi từng chạm vào, cảm giác còn lưu lại rõ mồn một nơi từng tế bào thần kinh cuối cùng, nhắc nhở cậu rằng…

Cậu, đã, sờ, Vinh, Phong!!!

Hơn nữa, không chỉ là sờ, chắc chắn là vừa xoa vừa nắn!!!

Á á á á!!!

Á á á á á á á á!!!

Tần Sương Tinh như thoái hóa thành sinh vật đơn bào, trong não nhỏ như hạt kê chỉ còn lại một cơ quan phát âm duy nhất, chỉ có thể phát ra một chữ: “Á á á á á”

Bộp bộp bộp bộp!

Tần Sương Tinh cúi đầu ngồi xổm bên bờ suối, điên cuồng tát nước lên mặt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.

……

Vài phút sau.

Không chỉ bản thân bình tĩnh lại, mà mặt mũi, tóc tai, quần áo phần thân trên của Tần Sương Tinh đều ướt sũng. Nhưng sau khi đầu óc và cơ thể hạ nhiệt, cậu thấy tinh thần ổn hơn một chút. Ít nhất là miễn cưỡng nghĩ được vài chuyện…

Cậu vừa rồi… ặc… lúc làm mấy cái đó với Vinh Phong… Chắc là Vinh Phong vẫn chưa tỉnh đâu ha……

Ừ, chắc chắn chưa tỉnh, không thì đã nhảy dựng dậy đánh cậu rồi.

Hu hu hu, cậu đáng bị đánh! Cậu là tên bi.ến th.ái! Dám làm mấy chuyện đó với người đang ngủ!

Tần Sương Tinh sám hối từ tận đáy lòng một hồi lâu, cuối cùng cũng có thể tiếp tục nghĩ tiếp: Vậy, có nên xin lỗi không?

Nói lý thì chắc chắn phải xin lỗi rồi, nhưng mà nếu Vinh Phong thật sự chưa biết gì, cậu tự dưng đi xin lỗi, chẳng phải là tự chủ động bại lộ ư?!

Cứu mạng, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh phải thú nhận thôi đã thấy ngạt thở muốn chết tại chỗ rồi!

Mặt Tần Sương Tinh đỏ ửng, cảm giác cái đầu vừa được hạ nhiệt giờ lại bốc khói tăng nhiệt trở lại. Cậu vội cúi đầu, điên cuồng tát một đống nước lên đầu mình.

Thân nhiệt đã hạ, nhưng suy nghĩ trong đầu vẫn nóng hừng hực như trứng gà đổ vào chảo dầu nóng rồi đông cứng lại. Hoàn toàn không nghĩ nổi cái gì!!!

Phải xin lỗi… Cậu làm mấy chuyện như thế với Vinh Phong. Cậu đã làm! Chuyện đó! Với Vinh Phong!!! Phải xin lỗi!!!

Nhưng mà, nhưng mà…

“Hu…”

Tần Sương Tinh đau khổ ôm mặt.

Cứu mạng, mở miệng không nổi! Chỉ cần tưởng tượng cảnh xin lỗi thôi đã thấy mình sẽ phát nổ vì xấu hổ rồi!!!

Đây không chỉ là chết xã giao, mà là chết xã hội kiểu rơi xuống mười tám tầng địa ngục rồi bị hấp, chiên, quay, nổ tung lên trời theo đường xoắn ốc!!!

Cậu không làm được a a a a!!!

bi.ến th.ái! Dâm tặc! Thừa lúc người ta đang ngủ mà giở trò!!! Cậu là đồ rác rưởi!!! Cậu vậy mà dám làm chuyện đó với Vinh Phong!!!

Đầu óc Tần Sương Tinh toàn là từ cấm, điên cuồng mắng chửi bản thân. Mặt nóng hừng hực, trong não thì bụp bụp, như thể não sôi lên thành dung nham. Cậu hận không thể dốc cả dòng suối lạnh này vào cái đầu phế liệu của mình, tẩy rửa sạch sẽ bộ não toàn rác này!

Điều an ủi duy nhất là có vẻ như Vinh Phong vẫn chưa tỉnh. Tuy cảm thấy thất đức, nhưng Tần Sương Tinh vẫn không nhịn được mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

May, may quá, hình như anh ấy không biết……

Hu hu hu mình thật tệ! Mình sao có thể làm thế với anh ấy! Làm rồi lại còn không dám nhận! Mình là đồ rác rưởi!!!

Tần Sương Tinh hít thở sâu liên tục, cố dùng cái đầu đã bị nổ thành bắp rang nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì, đồng thời không ngừng cảm tạ trời đất. 

May quá Vinh Phong chưa tỉnh. Nếu tỉnh dậy mà phát hiện đang bị cậu ấy ấy… Hoặc là vốn chưa tỉnh, bị cậu ấy ấy mà tỉnh dậy…

Á á á á!!!

Á á á á á á á á á!!!

Không được nghĩ! Chỉ cần tưởng tượng đến tình huống đó thôi là đầu muốn nổ tung luôn rồi!!!

Không được á á á á!!!

Đầu óc như một ngọn núi lửa, não bên trong bụp bụp không ngừng phun trào. Tần Sương Tinh vừa khó khăn nghĩ cách giải quyết chuyện này cho ổn thỏa, vừa điên cuồng cảm ơn trời đất, cảm ơn mẹ thiên nhiên…

Cảm ơn chất lượng giấc ngủ của Vinh Phong, nạn nhân bất đắc dĩ này.

May thật đấy! 

Anh! Ấy! Chưa! Tỉnh!

……

Cùng lúc đó, bên trong lều.

Không gian chật hẹp yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hô hấp của một người, gấp gáp và kìm nén.

Thực ra nếu không phải vì người kia quá hoảng hốt sau khi tỉnh dậy, chỉ cần chú ý một chút là sẽ phát hiện nhịp thở và nhịp tim của Vinh Phong đã sớm trở nên đè nén và khó chịu đến cực hạn, hận không thể lập tức xé bỏ trói buộc, túm lấy bàn tay trắng trẻo xinh đẹp…

Làm những chuyện sẽ khiến bé trai sông thẹn đến mức thất thanh khóc thút thít, vừa sợ hãi vừa rúc vào trong vỏ trai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.