Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 49: Chương 49




Tần Sương Tinh ngồi xổm bên bờ sông rất lâu, cuối cùng cũng bình ổn lại cảm xúc.

Cậu hít sâu một hơi, đứng dậy, định quay về lều của mình. Ngẩng đầu lên lại bất ngờ thấy một bóng người.

“Đàn anh Tống.”

Tần Sương Tinh giật mình phản xạ có điều kiện, bật dậy từ bờ sông, đứng nghiêm.

“Chào, chào buổi sáng ạ!”

Chột dạ và xấu hổ như ngưng tụ thành thực thể, viết rõ rành rành lên gương mặt. Cậu không dám nhìn mặt Tống Tranh, sợ anh ta sẽ nhìn ra điều gì từ phản ứng kỳ quặc của mình.

Không ngờ, Tống Tranh thật sự không nhìn ra.

“…!”

Tống Tranh hơi trợn mắt. Đôi mắt trước nay luôn lạnh nhạt xa cách, không mang cảm xúc, giờ đây bất giác mở to. Con ngươi như bị kinh động, không kiềm chế được mà giãn ra. Một loại cảm xúc hoảng loạn như bị bắt quả tang làm chuyện xấu chưa từng xuất hiện bao giờ, lần đầu tiên hiện nơi đáy mắt Tống Tranh.

Ngừng lại một nhịp không tự nhiên, Tống Tranh rất nhanh lấy lại bình tĩnh, gật đầu với Tần Sương Tinh: “Chào.”

Anh ta không chờ Tần Sương Tinh đáp lại, xoay người bước đến bên bờ sông, thuận miệng hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”

“Còn, còn chưa…”

Tần Sương Tinh vừa mới làm chuyện ấy ấy với Vinh Phong, lúc này thật sự chột dạ muốn chết. Cậu không dám ngẩng đầu, càng không dám nhìn mặt Tống Tranh.

Vì vậy, cậu cũng không nhận ra đuôi mắt của Tống Tranh, đôi đồng tử xinh đẹp nhuộm một vệt đỏ nhàn nhạt, rất không tự nhiên.

“Vậy để tôi đun nước.”

Giọng của Tống Tranh hơi khàn.

“Ồ, vâng.”

Tần Sương Tinh đờ đẫn gật đầu, “Em, em đi lấy đồ ăn…”

Cả hai người đều chột dạ, rất tự giác né tránh ánh mắt đối phương, tách ra chuẩn bị bữa sáng.

Tần Sương Tinh trở lại trước lều, hít sâu vài cái, định vào lấy đồ ăn sáng tiện thể gọi Vinh Phong dậy. Bỗng nghe “xoạt” một tiếng, khóa kéo được mở ra. Vinh Phong vén rèm, cúi đầu bước ra.

“…!”

Tần Sương Tinh chột dạ đến mức chân mềm nhũn, suýt quỳ xuống tại chỗ.

Vinh Phong có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ. Khuôn mặt tuấn tú cương nghị mang một vẻ mềm yếu mong manh kỳ lạ, như thể chỗ yếu hại vừa bị người ta túm lấy, thô bạo giày vò.

“Chào buổi sáng.” Vinh Phong gật đầu chào cậu.

“Chào buổi sáng…” 

Tần Sương Tinh đờ người nhìn anh, cảm thấy giọng anh cũng hơi khàn khàn…

Hôm nay bị sao vậy? Ngủ trong núi một đêm, cả đám đều cảm lạnh hết à?

Tần Sương Tinh liếc thấy dây da trên cổ tay anh, nhớ ra anh bị trói suốt cả đêm, không khỏi căng thẳng, vội vươn tay ra muốn cởi: “Tay anh có đau không?”

Vinh Phong sửng sốt, vô thức nghiêng người né tránh.

“?” Tần Sương Tinh cũng sững người vì phản ứng đó.

Không, không định cởi ra à?

Vinh Phong hình như cũng cảm thấy phản ứng của mình không đúng, bèn ho một tiếng, bình tĩnh hít sâu, lúc này mới đưa tay ra.

Giọng vẫn khàn: “Ừm. Giúp tôi cởi đi.”

Nghe giọng anh khàn khàn quyến rũ, mặt Tần Sương Tinh bỗng chốc đỏ lên. Cậu cúi đầu, vươn tay, cẩn thận tháo khóa dây da, cố gắng không chạm vào da anh.

Đỏ rồi. Dây vừa cởi, cổ tay bị trói suốt cả đêm lộ ra. Có hai vết hằn đỏ đậm trên da, làn da trắng lộ gân cổ tay rõ ràng, toát ra thứ gợi cảm kỳ lạ.

Không hiểu vì sao, chỉ trói cổ tay mà lòng bàn tay của anh cũng đỏ lạ thường, cứ như bị giấy hay vải chà xát dữ dội, cả bàn tay đều sung huyết.

Tần Sương Tinh bất an nói: “Tay anh…”

Trói cả đêm, chắc chắn máu không lưu thông tốt. Cậu hơi hối hận: đúng ra không nên đồng ý với Vinh Phong, sao lại có thể trói người ta cả một đêm cơ chứ?

Nhưng lời còn chưa nói hết, Vinh Phong đã cắt ngang: “Không sao.”

Anh cử động cổ tay, vết hằn đỏ trên cổ tay rất nhanh mờ đi.

Ủa? Tần Sương Tinh ngạc nhiên.

Vết dây hằn cả đêm, sao xoa một chút đã mờ đi nhanh vậy? Cảm giác như không phải trói suốt đêm, mà giống mới vừa vận động mạnh, bị thắt dây tạo ra ấy…

Ánh mắt Tần Sương Tinh thoáng lộ vẻ nghi hoặc, Vinh Phong ho nhẹ, đánh gãy dòng suy nghĩ của cậu: “Tối qua cậu ngủ ngon chứ?”

“…!”

Cậu á?

Ngủ ngon quá đi chứ, thậm chí còn mơ thấy giấc mơ không tiện kể ra!

Vừa nghĩ đến chuyện mình làm trong giấc mơ, Tần Sương Tinh chột dạ đến muốn nổ tung. Nhưng nhìn vẻ mặt Vinh Phong, hình như anh không biết gì hết.

Tần Sương Tinh há miệng, không biết nên nói gì, chỉ có thể đỏ mặt, cúi đầu lí nhí “ừ” một tiếng.

“Bữa sáng ăn gì? Bánh mì à?”

Vinh Phong tiện miệng hỏi, quay người lôi ra một cái áo từ trong lều. Là chiếc áo khoác in chữ “Kiểm lâm phòng cháy rừng”.

Tần Sương Tinh nhìn thấy cái áo ấy, nhớ ra hôm nay anh có lẽ còn phải làm việc. Cậu vội tránh sang bên, nhanh chóng gật đầu: “Ừm ừm, ăn bánh mì. Đàn anh Tống đang đun nước, anh muốn ăn gì? Em mang theo bánh mì sandwich trắng, bánh mì ruốc, còn có…”

“Gì cũng được, không kén.”

Vinh Phong thuận tay khoác áo vào. Chóp mũi anh khẽ động, gương mặt lộ vẻ chần chờ.

Tần Sương Tinh đang hốt hoảng, tất nhiên không dám nhìn mặt anh, thế nên đã bỏ lỡ biểu cảm vi diệu của đối phương. Cậu cúi người lấy vài cái bánh mì từ ba lô, nhét cho Vinh Phong một cái, sau đó bảo muốn qua chỗ Tống Tranh, quay đầu chạy mất.

Để lại Vinh Phong đứng một mình trước lều, cầm bánh mì, hơi ngẩn người.

Mùi cỏ non vừa quen thuộc vừa xa xôi trong ký ức, chỉ có trong mơ.

Vinh Phong hơi không dám tin. Anh nghiêng đầu nắm lấy cổ áo khoác, cúi xuống ngửi kỹ vài lần. 

Đúng là mùi cỏ xanh trong ký ức. Trên áo khoác, cổ áo, vạt áo, tay áo… mùi lan đều như cả chiếc áo được ngâm trong dịch cỏ.

Hôm qua không có, không thể là do băng rừng lội suối mà dính vào. Đó là một mùi rất đặc biệt, như mặt đất sau mưa, vạn vật sinh sôi, ẩm ướt tràn đầy sức sống. Trong sự tươi mát ẩn chút ngọt ngào.

Ngọt kiểu trẻ con, hồn nhiên của thiếu niên vụng về.

Là thuốc xua côn trùng.

Vinh Phong ngẩng đầu, nhìn về phía bãi sông, nơi có một bóng người đang cúi đầu giúp Tống Tranh đun nước nóng.

“Em có thuốc xua côn trùng trên người…”

“Đừng sợ, đừng cử động. Trốn sau lưng em đi.”

“Đừng sợ… Không sao đâu…”

Ký ức xa xôi trỗi dậy. Bóng dáng non nớt của bảy năm trước chồng lên người kia. Mùi cây cỏ quen thuộc mà xa vời, kéo mạnh anh vào thứ cảm xúc mềm mại.

Vinh Phong chăm chú nhìn cậu, khóe môi kéo cao, bỗng dưng bật cười.

……

Vinh Phong hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, định nhấc chân bước tới bãi sông, khóe mắt chợt thấy một bóng người.

Vinh Phong hơi nhướn mày, có phần bất ngờ, đối mắt với người kia.

“Sao vậy?”

Đối phương không hề lúng túng, thản nhiên nhìn lại, hoàn toàn không cảm thấy có gì bất thường trên người mình.

Vinh Phong: “…”

Anh hơi nâng mắt, rơi vào chiếc lều mà người kia vừa bước ra.

Không phải lều của hắn, là lều của Tống Tranh.

Trong chương trình huấn luyện cứu hộ cứu nạn của lính cứu hỏa, có một phần nội dung là trinh sát và phản trinh sát. Vinh Phong liếc một cái là thấy tóc đối phương hơi rối, cổ áo có nếp gấp khả nghi như bị ai đó thô bạo nắm cổ áo kéo đi, hoặc bị bóp cổ chặt… Tóm lại, tuyệt đối không phải hành động dịu dàng gì.

Thế nhưng đáy mắt Lục Vanh lại ánh vẻ no nê mãn nguyện.

“Hai người…”

Vinh Phong híp mắt, lời chưa nói hết đã im miệng. Bởi anh nhớ ra, ngày hôm qua chính đàn anh Lục Vanh đã hỗ trợ thuyết phục, anh mới được ở lại qua đêm.

Xem như đã từng giúp anh.

“Ừ.”

Lục Vanh nghe hiểu câu hỏi chưa nói ra kia, không phủ nhận, chỉ mỉm cười liếc về phía bờ sông.

Bên bờ sông, Tần Sương Tinh và Tống Tranh đang dùng ấm điện đun nước. Tống Tranh cảm nhận được ánh mắt hắn, nhạy bén quay đầu lại, thấy Lục Vanh đang nhìn mình thì nhíu mày, không vui lắm quay đầu đi.

Tần Sương Tinh ngơ ngác, căn bản không phát hiện ra chuyện gì. Cậu chăm chú chỉ vào mấy hòn đá dưới sông, có vẻ phát hiện ra loài thủy sinh nào đó.

“Hôm nay anh đi à?” Ánh mắt Lục Vanh như sợi tơ nhện, bị bóng người nơi bờ sông kéo căng, lặng lẽ dây dưa.

“Ừ.” Vinh Phong đáp, “Còn ba ngày, mọi người cẩn thận.”

“Biết rồi.” Lục Vanh ngừng lại một nhịp, lại mỉm cười, giương mắt nhìn anh: “Tôi sẽ giúp anh chăm sóc đàn em.”

Vinh Phong có hơi không tự nhiên, nhưng vẫn trầm giọng: “Cảm ơn.”

……

Bữa sáng rất đơn giản, là bánh mì do ba người mang theo, thêm cháo ăn liền mà Vinh Phong mua.

Loại cháo này ăn rất tiện, tương tự mì ăn liền, chỉ cần rót nước sôi vào, đậy nắp chờ năm phút là dùng được.

Trước khi vào núi, Tần Sương Tinh từng nghĩ đến việc mang theo vài hộp mì ăn liền, nhưng tiếc là chiếm quá nhiều chỗ, ba lô cậu không còn không gian. Hai đàn anh cũng không mang theo loại thực phẩm chiếm chỗ như vậy. Họ còn phải mang theo nhiều thiết bị khác.

Ngoại trừ Vinh Phong.

Trong “túi vật tư dự phòng” của anh không chỉ có cơm tự hâm, cháo ăn liền, mì ăn liền, còn có mấy lon Coca.

“Coca chứa lượng đường cao.”

Vinh Phong giải thích, “Nếu gặp người bị hạ đường huyết, có thể cho uống trực tiếp.”

“Ồ ồ…”

Tần Sương Tinh mặt mày kiểu “thì ra là vậy”.

Vinh Phong tiện tay đặt mấy chai Coca bên cạnh cậu.

Tần Sương Tinh thắc mắc: “Anh không mang đi sao?”

“Cái gì mang vào cũng phải mang ra, nặng lắm.” Vinh Phong nói, “Dù sao gặp mấy cậu cũng coi như giúp du khách, mấy cậu giữ lại đi.”

“Ồ ồ…” Tần Sương Tinh ngoan ngoãn cất đi, lễ phép nói, “Cảm ơn anh.”

“Ừ.” Vinh Phong cúi đầu, tiếp tục ăn cháo.

Bốn người ngồi quây lại với nhau, mỗi người cầm một hộp cháo bốc khói nghi ngút, nhất thời im lặng.

Bầu không khí có hơi kỳ cục, Tần Sương Tinh hoàn toàn không nhận ra. Cậu len lén quan sát Vinh Phong, thấy vẻ mặt anh bình thường, nghĩ bụng chắc hẳn lúc đó anh thật sự đang ngủ.

Vậy thì tốt rồi.

Tần Sương Tinh thầm thở phào nhẹ nhõm.

……

Kế hoạch hôm nay là đi sâu vào trong núi.

Núi Kim Dương có hệ sinh vật hoang dã phong phú, tuy không nổi tiếng với khách du lịch, nhưng trong lòng những người yêu côn trùng lại là thiên đường.

Điểm cắm trại tiếp theo do Tống Tranh sắp xếp cách chỗ này khoảng hai tiếng đi bộ. Vừa đi vừa quan sát và thu thập mẫu, đến chiều là đến nơi.

“Được.”

Vinh Phong gật đầu, nhìn tin nhắn trên WeChat.

Tống Tranh đã đánh dấu tuyến đường lên bản đồ, gửi cho anh dưới dạng hình ảnh. Vinh Phong xác nhận lại, đây là một tuyến đường phổ biến trong giới đi bộ đường dài, dọc đường không có sạt lở hay đoạn khó leo trèo. Rất an toàn.

Dù vậy, trước khi đi, anh vẫn dặn dò một câu: “Chú ý an toàn.”

Tần Sương Tinh ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”

Y như học sinh tiểu học.

Vinh Phong chào ba người, rồi đeo ba lô rỗng tuếch rời đi. Toàn bộ đồ ăn và nước trong ba lô đều đã để lại cho ba sinh viên.

Vinh Phong thể lực tốt, tốc độ nhanh, xuống núi chỉ mất hơn một tiếng, thậm chí không cần uống một ngụm nước.

Nhìn theo bóng dáng cao lớn vững chãi của Vinh Phong biến mất nơi rừng núi, trái tim Tần Sương Tinh đập liên hồi từ sáng đến giờ rốt cuộc cũng dịu lại phần nào.

Cậu thở hắt ra một hơi dài, cả người thả lỏng, trong lòng lại thấy mất mát. Giống như ban đầu không thấy lạnh, nhưng có người khoác cho cậu một chiếc áo rất ấm. Khoác được một lúc, chiếc áo bị lấy đi mất, khiến sau lưng trống trơn lạnh lẽo.

“Chúng ta cũng đi thôi.”

Tống Tranh liếc lần cuối về bãi sông, nơi họ cắm trại tối qua. Anh xác nhận không để lại vật dụng gì, cũng không ảnh hưởng gì đến môi trường tự nhiên.

“Ừ, đi thôi.” Lục Vanh đáp.

Một câu trả lời rất bình thường, không hiểu sao giọng điệu lại có vẻ dịu dàng lạ lùng, không giống sự sắc sảo, mỉa mai thường thấy.

Tống Tranh khựng lại, nghiêng đầu nhìn hắn.

“Sao thế?” Lục Vanh mỉm cười nhìn anh ta.

“Đi sát vào.” Tống Tranh mím môi, “Đừng tụt lại.”

“Sao có thể?” Giọng Lục Vanh lượn lên, “Anh Tống không tin thể lực tôi à?”

Ừ. Móc méo châm chọc, thế này mới bình thường.

Tống Tranh xác nhận tên này không phát điên, thu mắt về, tiếp tục bước đi.

Tần Sương Tinh: “…”

Sao cứ thấy hai người này là lạ. 

Cậu nhớ lại bầu không khí căng thẳng đêm qua khi hai người cùng bẫy đèn dụ côn trùng, bất giác căng thẳng theo. Chẳng lẽ hai vị thần tiên này lại cãi nhau!

Tống Tranh đi phía trước một mình, dáng lưng thẳng tắp như trúc cứng giữa gió. Lục Vanh sải chân nhanh hơn, đi đến bên cạnh, nghiêng đầu cười rạng rỡ nói gì đó với anh ta.

Tần Sương Tinh nhìn bóng lưng hai người họ, cảm giác trống rỗng sau lưng lại ùa về.

Lạ thật.

Cậu kéo quai ba lô, hơi đỏ mặt nghĩ: Ba lô nặng thấy mồ, sao lại thấy trống trải sau lưng được? Lạ thật.

……

Mấy tiếng sau.

Vinh Phong quay về đội cứu hỏa, đang đi vào thì bị bác gác cổng gọi lại.

“Này, Vinh Phong! Có bưu phẩm của cậu!”

Bưu phẩm?

Vinh Phong hơi bất ngờ. Bình thường anh rất ít mua hàng online, nhu yếu phẩm thường ngày đều có ở trạm cứu hỏa. Sao lại có bưu phẩm?

“Cảm ơn chú ạ.” Vinh Phong nhận bằng hai tay, gật đầu chào bác.

Thùng bưu phẩm nhẹ, kích cỡ loại tiêu chuẩn thông thường, không dán nhãn vận chuyển. Nhìn qua chẳng chính quy gì, chỉ có ba chữ “Gửi Vinh Phong” viết nơi mép dán.

Vinh Phong nhướn mày, đang nghi ngờ là gói hàng rác lừa đảo, thì thấy một miếng nhãn dán nhỏ bên hông hộp, trên đó viết ba chữ: Tần Sương Tinh.

Tần Sương Tinh gửi đồ cho anh? Tại sao Tần Sương Tinh gửi đồ cho anh?

Vinh Phong mím môi, không nhịn được khẽ lắc thử. Bên trong không có tiếng động, nhưng không phải rỗng, không đoán ra được là gì.

Vinh Phong bỗng nhớ lúc còn ở trong núi, Tần Sương Tinh mặt đỏ hồng, nhỏ giọng hỏi anh một câu: “Anh nhận được chưa?”

Bác gác cổng phe phẩy quạt nan, cười nói: “Bưu phẩm này tới từ tối hôm kia, một thằng bé trắng trẻo sạch sẽ đem đến. Tôi bảo lát nữa tôi mang vào, mà thằng bé cứ bảo đừng làm phiền, tối rồi mọi người ngủ hết rồi…”

“Thằng bé đó ngoan lắm, lễ phép cảm ơn tôi mấy lần liền.”

“Tôi định đưa cho cậu từ hôm qua, mà sáng sớm cậu đã đi rồi, không kịp…”

Vinh Phong ôm hộp bưu phẩm, đứng lặng trước cửa phòng bảo vệ. Bộ đồng phục “Kiểm lâm phòng cháy rừng” đã trả lại cho anh em bên đội phòng cháy rừng, nhưng hương cỏ non trong trẻo xen chút ngọt nhẹ vẫn phảng phất quanh người.

Tựa như bay ra khỏi ký ức, chậm rãi chồng lên hiện thực, một hiện thực vô cùng ấm áp chân thật.

“Cậu ấy rất ngoan.” Vinh Phong cười với bác gác cổng.

Anh ôm chặt hộp quà, quay người bước về ký túc xá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.