Vinh Phong trở về ký túc xá, đóng cửa lại, lấy dao nhỏ rạch mở thùng hàng.
Đập vào mắt đầu tiên là lớp xốp bóng khí được nhét đầy chật kín, bên trong hẳn là thứ gì đó dễ vỡ.
Cái gì vậy?
Vinh Phong nén tò mò, kéo từng lớp bong bóng ra.
Tiếng nhựa sột soạt khe khẽ vang lên. Động tác của anh nhẹ nhàng cẩn thận, từng lớp từng lớp một, như thành kính bước vào nơi linh thiêng.
Vật thể bí ẩn được bọc kỹ lưỡng hiện ra trước mắt. Là một hộp nhựa trong suốt, mỏng và hình chữ nhật. Bên trong hộp là một con bướm lam chớp lớn, lấp lánh ánh sáng bạc xanh.
Vinh Phong ngừng thở, đồng tử run lên. Anh không ngờ thứ mà Tần Sương Tinh gửi tặng là một tiêu bản bướm lam chớp lớn.
Tận mắt nhìn thấy nó hoàn toàn khác với trong video hay game. Đó là cảm giác như ở giữa mộng tưởng và hiện thực.
Vinh Phong nâng niu lấy hộp tiêu bản trong suốt từ trong thùng ra, như đang ôm trái tim mong manh của con bướm. Theo động tác của anh, ánh sáng khúc xạ lên cánh bướm. Lam đậm và bạc trắng như cặp song sinh đối lập rượt đuổi nhau trong ánh sáng, biến ảo không ngừng, hòa vào nhau rồi tách ra.
Ánh sáng lấp lánh nhảy múa, đẹp đến mức phi thực tế. Trọng lượng nhẹ bẫng như không tồn tại trong lòng bàn tay càng tô đậm sự phi thực ấy.
Vinh Phong cầm hộp tiêu bản, lắc nhẹ như lắc đồng hồ cát chảy. Quầng sáng xanh trắng bị giam cầm trong hộp nhựa, lập loè theo bàn tay anh.
Anh ngắm nghía một lúc, phát hiện hộp tiêu bản này có thể mở ra. Có thể lấy con bướm ra, đặt lên tay thưởng thức.
Vinh Phong nhìn tiêu bản hồi lâu, vẫn quyết định bỏ qua.
Anh sợ làm hỏng.
Bướm là thứ này mong manh dễ gãy, chỉ nên ngắm từ xa, qua lớp vỏ trong suốt, nâng niu chiêm ngưỡng. Vinh Phong tự biết mình thô lỗ, ra tay chẳng biết nặng nhẹ, nên tuyệt đối sẽ không mở hộp.
Anh nâng hộp bằng hai tay, ngó quanh phòng ký túc tìm nơi thích hợp để đặt tiêu bản bướm.
Dĩ nhiên là không có. Đây là ký túc xá đội phòng cháy chữa cháy, tuy sạch sẽ gọn gàng, nhưng dù sao cũng chỉ là ký túc, không phải nhà. Ký túc của mấy thằng đàn ông con trai lấy đâu ra chỗ cho tiêu bản bướm, đặt chỗ nào cũng thấy không hợp.
Một thứ tinh xảo đẹp đẽ như này nên đặt ở nhà, treo trên tường, hoặc trong một tủ trưng bày riêng.
Không biết nhà Tần Sương Tinh có tủ trưng bày dành riêng cho côn trùng không nhỉ?
“Tủ trưng bày côn trùng” đối với người mắc chứng sợ côn trùng như Vinh Phong là thứ đáng sợ, nhưng không hiểu sao anh lại cong khóe môi, cười mãi.
Chắc là có. Kiểu như mấy fan anime đặt figure trong một cái tủ kính thật to, có đèn rọi từ trên chiếu xuống. Nếu có khách đến nhà, họ sẽ hào hứng giới thiệu: Đây là giới gì, ngành gì, lớp gì, bộ họ giống loài gì… Là một loài côn trùng rất rất thú vị.
Khách sẽ kinh ngạc, hoặc sẽ giống như anh, vừa sợ hãi vừa tò mò.
Tưởng tượng cảnh đó, khóe môi Vinh Phong cong lên không hạ xuống được.
……
Cho đến khi có người gõ cửa.
“Vinh Phong! Vinh Phong về chưa!”
Tiếng gõ cửa rầm rầm, lực đạo quen thuộc, âm thanh vang như chuông đồng. Là giọng của trung đội trưởng Trương Tiêu.
Trương Tiêu thân với anh, thường tới ký túc gọi anh đi chơi bóng.
Vinh Phong vội cất tiêu bản vào trong tủ, đứng dậy ra mở cửa.
“Sao vậy?”
Anh để ý thấy Trương Tiêu mặc đồng phục lính cứu hỏa. Không phải đồ huấn luyện thường ngày, cũng không phải đồ chống cháy khi ra hiện trường, mà là bộ lễ phục chính quy, cực kỳ bảnh bao.
Khác với nhận thức của người ngoài, lính cứu hỏa khi ra hiện trường sẽ mặc đồ chống cháy màu đỏ cam rực rỡ để dễ nhận diện, tiện cứu hộ. Còn đồ huấn luyện thường là màu lam.
Đồng phục chính quy cũng là lam đậm, có phần giống phi công. Trong các dịp trang trọng họ sẽ thắt cà vạt, đeo huy chương và đội mũ. Trương Tiêu đang ăn mặc kiểu này, rất chính thức, như thể sắp đi dự lễ trao huân chương vậy.
Vinh Phong nhướn mày, còn chưa kịp hỏi đã thấy Trương Tiêu đảo mắt nhìn anh từ đầu đến chân, cau mày bất mãn vì anh tùy tiện chỉ mặc áo ba lỗ.
“Nhanh thay đồ đi theo tôi! Có chuyện tốt được lên sóng đó! Mau mau mau!”
Được lên sóng?
Vinh Phong thoáng suy nghĩ, dạo này đâu có hoạt động lớn gì đâu. Anh thuận miệng hỏi: “Chuyện gì thế? Không phải gọi em đi xem mắt đấy chứ?”
Đội cứu hỏa đều là trai trẻ cường tráng, thường ngày toàn ở trong trạm, không có cơ hội làm quen với con gái, nên thỉnh thoảng phối hợp với bệnh viện, ngân hàng trong thành phố tổ chức giao lưu. Bản chất là đại hội xem mắt.
Vinh Phong chưa từng tham gia hoạt động kiểu đó. Lý do rất đơn giản, trong lòng có người rồi.
Bảy năm nay, dù biết là vô vọng, thậm chí không dám nghĩ đến chuyện gặp lại, nhưng anh vẫn luôn giữ người ấy thật sâu trong tim, không chừa khoảng trống cho người khác. Huống chi là bây giờ.
Bởi vậy Vinh Phong từ chối rất dứt khoát: “Là xem mắt thì em không đi. Bảo em xông pha lửa đạn em không nói một lời, lập tức lao ra. Riêng chuyện này em xin miễn.”
“Xem mắt cái gì…” Trương Tiêu đang đẩy anh về phía tủ quần áo, nghe vậy thì khựng lại, tức giận nói, “Không phải, cái thằng này, cho cậu đi xem mắt là hại cậu chắc? Tôi thấy cậu cô đơn đáng thương nên mới muốn tìm đối tượng chứ bộ…”
Vinh Phong cau mày: “Anh à, em không đi thật.”
Trương Tiêu lườm anh một cái, không cho Vinh Phong từ chối tiếp, cắt lời: “Được rồi được rồi, không phải xem mắt! Lần này không phải!”
Vinh Phong: “Vậy là gì?”
Trương Tiêu: “Có một blogger đến quay video phỏng vấn, có mấy triệu fan lận. Bên trên chỉ thị xuống, phải thể hiện cho tốt, không được làm mất mặt lính cứu hỏa.”
“Ồ.” Vinh Phong gật đầu, hơi khó hiểu: “Vậy gọi em đi làm gì?”
“Hahaha chẳng phải vì cậu cao to đẹp trai, lên hình hợp không khí sao!” Trương Tiêu cười sang sảng.
“Anh khách sáo quá.” Vinh Phong giữ thái độ khiêm tốn. “Anh cũng rất đẹp trai.”
“Cho nên hai anh em mình cùng đi!” Trương Tiêu khí thế, đập tay lên vai cậu, “Nhanh, thay đồng phục chính quy vào, hai ta cùng giành vinh dự cho đội trưởng!”
Vinh Phong phì cười, lôi bộ đồng phục lam đậm từ tủ ra, thay đồ nhanh.
……
Anh tưởng sẽ có cả một ekip đi cùng, nào ngờ blogger đó đến một mình, thậm chí quay phim cũng tự cầm máy quay.
Vinh Phong hơi ngạc nhiên.
“Người ta tên gì ấy nhỉ?” Anh nghiêng đầu, hỏi nhỏ Trương Tiêu.
“L… L gì đó.” Trương Tiêu gãi đầu, “Tên tiếng Anh, không biết đọc thế nào. Lát nữa hỏi người ta xem.”
Vinh Phong gật đầu.
Mặc dù Trương Tiêu cố ý gọi anh ra cùng lên hình, nhưng hắn với blogger không quen biết gì.
Blogger lúc này đang ở sân huấn luyện, nói chuyện với một huấn luyện viên. Bên cạnh đặt tripod, máy quay hướng về hai người, phía sau là bầu trời xanh và sân tập rộng lớn, các lính cứu hỏa trẻ tuổi đang hăng say huấn luyện.
“Hôm nay trước khi ra ngoài tôi có xem thời tiết, nhiệt độ khoảng 36-37 độ. Đứng dưới bóng cây một lát mà mồ hôi đã tuôn như suối rồi…”
Khi Vinh Phong và Trương Tiêu đến nơi, blogger đang cầm micro màu đen, trò chuyện với huấn luyện viên.
Vinh Phong liếc nhìn máy quay, màn hình hiển thị đang ghi hình. Ống kính khéo léo đặt hai người vào khung hình, đồng thời chừa đủ góc quay cho các chiến sĩ cứu hỏa mồ hôi nhễ nhại đang luyện tập trên bãi cỏ phía sau.
Đó là một blogger nam ăn mặc hết sức giản dị, trông khoảng hơn 20 tuổi, áo thun đen quần jeans, khác hoàn toàn với hình ảnh các hot blogger có hàng triệu fan mà người ta thường hình dung.
Cậu ta có ngoại hình sạch sẽ sáng sủa, giọng điệu rất thân thiện. Dù máy quay đã khởi động, chủ đề trò chuyện vẫn chỉ xoay quanh thời tiết.
Huấn luyện viên đang trả lời phỏng vấn tự nhiên tiếp lời: “Đúng vậy. Dù gió mưa thế nào, các chiến sĩ cứu hỏa chúng tôi vẫn phải duy trì lượng luyện tập cố định mỗi ngày. Để giữ cho cơ thể luôn ở trạng thái tốt nhất, sẵn sàng ra quân với thể lực tràn đầy…”
Vinh Phong đứng bên cạnh quan sát, đợi cuộc phỏng vấn kết thúc.
Bên cạnh, Trương Tiêu bỗng vỗ trán một cái: “A, tìm thấy rồi. Đây, người ta tên này nè.”
Vinh Phong nghiêng đầu nhìn, thấy Trương Tiêu giơ điện thoại lên, chỉ vào một tin nhắn do cấp trên gửi trong khung trò chuyện: “L-OHP.”
“LU… LO…” Vinh Phong vô thức đọc lên, nhưng lập tức nhận ra cái tên này đúng là hơi khó đọc. Không giống một từ tiếng Anh, dấu gạch ngang ở giữa trông như kiểu viết tắt. Nếu tách riêng ra sẽ là L, OHP?
Càng khó đọc hơn.
“…LOP?” Vinh Phong vật lộn một lúc, “Đọc vậy hả?”
“Không biết nữa.” Trương Tiêu gãi đầu, “Giới trẻ bây giờ thích đặt mấy cái tên kiểu này lắm. Con trai tôi mê mấy tuyển thủ eSports, tên cũng toàn tiếng Anh kỳ cục…”
Vinh Phong móc điện thoại ra, tra thử cái tên đó. Kết quả hiện lên hàng loạt video do blogger này đăng, trang web đăng tải là T-Station.
Vinh Phong nhướn mày.
Những video Tần Sương Tinh gửi cho anh trước đây cũng đều từ T-Station. Vị blogger L-gì-đó này, nếu là nhân vật nổi tiếng trên T-Station thì rất có thể Tần Sương Tinh cũng biết?
Vinh Phong mở khung trò chuyện, đang muốn hỏi Tần Sương Tinh có biết ID này đọc thế nào không, thì nghe có tiếng bước chân sột soạt.
Hai người dưới tán cây vừa kết thúc cuộc trò chuyện. Huấn luyện viên cười ha hả, quay lại sân tập. Blogger L-gì-đó mỉm cười vẫy tay chào bên này, bước lại gần.
“Chào anh. Anh là đội trưởng Trương Tiêu đúng không…”
Lời chào hỏi khách khí, cách nói năng nhã nhặn, thái độ hết sức thân thiện, không có vẻ kiêu căng của người nổi tiếng trên mạng. Ngược lại rất gần gũi, cách trò chuyện dễ gây thiện cảm.
Trương Tiêu bắt chuyện với cậu ta.
So với sự điềm đạm từ tốn của blogger này, Trương Tiêu “diễn” hơi lố. Hắn cố giữ vẻ ngầu, kiềm nét mặt lại, cả người toát ra khí chất trầm ổn, phong độ của một người đàn ông trưởng thành.
Trương Tiêu đề nghị dẫn blogger đi tham quan kho thiết bị, giới thiệu Vinh Phong là chiến sĩ quả cảm nhất đội, có thể vừa mang vác nặng vừa chạy lên mười tầng lầu mà không thở d.ốc.
Blogger hơi ngẩng đầu, bị gợi lên tính hiếu kỳ.
“Hay là, mình quay thêm một đoạn nhé?” Blogger lịch sự đề nghị, “Cái mà anh vừa nói đó, mang nặng leo mười tầng lầu? Nghe rất thú vị.”
Trương Tiêu nhìn sang Vinh Phong.
Vinh Phong nói: “Được.”
Trương Tiêu trầm ngâm một lát, hình như không muốn lắm: “Vậy thì phải về thay đồ tập.”
Vinh Phong liếc hắn một cái, chợt hiểu ra. Trương Tiêu mặc đồ nghiêm chỉnh, không tiện leo lầu với thiết bị nặng, nếu thay sang đồ tập rộng rãi thoải mái dễ vận động, thì lên hình sẽ không còn đẹp trai nữa.
Trương Tiêu băn khoăn chuyện này, chứ Vinh Phong thì không. Anh vốn không định thể hiện gì trước ống kính, thay đồ tập cho nhẹ người, đỡ gò bó.
Thế là Vinh Phong quay về ký túc xá, nhanh chóng thay đồ.
Khi anh xuống lầu, chỉ thấy blogger đang đứng đợi với chiếc máy quay cỡ nhỏ như khẩu pháo.
Trương Tiêu đã cử người đi chuẩn bị sẵn thiết bị mang vác.
Blogger có vẻ cố ý ở lại đợi anh. Thấy Vinh Phong bước xuống, cậu ta liền tiến lên, lễ phép hỏi: “Xin chào, tôi có thể quay cảnh anh đi xuống cầu thang được không?”
Vinh Phong: “Được.”
Anh hơi khựng lại, nói: “Hay để tôi đi lên rồi đi xuống lần nữa?”
Blogger: “Làm phiền anh.”
Vinh Phong cảm thấy nói chuyện với người này rất thoải mái. Giao tiếp hiệu quả, chỉ dẫn rõ ràng, sự tôn trọng đối với người khác toát ra từ từng cử chỉ, không giống kiểu người nổi tiếng tự mãn hời hợt.
Vinh Phong lên xuống vài lần, để blogger quay được đủ tư liệu.
Blogger nói cảm ơn, lúc này Vinh Phong mới chính thức bước tới trước mặt cậu ta.
“Cậu tự quay video một mình à?” Vinh Phong nhìn chiếc máy quay cỡ nhỏ kia, “Cái này trông nặng đấy?”
“Có hơi nặng.” Blogger cười, “Nhưng quen rồi thì cũng ổn.”
Nhận ra anh hứng thú với thiết bị, blogger rất thoải mái đưa máy quay cho anh cầm thử, còn chỉ sơ qua cách dùng.
Vinh Phong rất cảm động. Máy quay này nhìn là biết hàng chuyên nghiệp, chắc chắn rất đắt tiền, vậy mà cậu ta đưa thẳng cho người khác, không lo sẽ bị rơi hay làm hỏng.
Tính cách rộng rãi, không tệ.
Vinh Phong trả máy quay lại. Hai người sóng bước đi đến tòa nhà huấn luyện, vừa đi vừa trò chuyện lặt vặt. Lúc này Vinh Phong mới biết, ID kia đọc gộp luôn thành “LOP”.
“Hơi khó đọc ha.” Blogger cười, “Hồi trước tôi chơi game bốc đại ID này. Sau này làm blogger thì lấy luôn.”
“Khá đặc biệt.” Vinh Phong gật đầu, “Dễ gây tò mò, không biết đọc sao.”
“Fan tôi nhiều người giờ vẫn còn gõ sai tên tôi. Có người gõ thành LOOP, có người gõ LOPP… Nói chung thích đọc sao cũng được, nhận ra là tôi là được.” Blogger cười cười, lại kể mấy chuyện vui trong livestream của mình.
Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến tòa nhà huấn luyện.
Vinh Phong mặc bộ đồ tập màu xanh lam, dáng người cao ráo rắn rỏi, bước lên nhận bộ thiết bị mang vác do Trương Tiêu chuẩn bị sẵn. Nhiều vị trí dọc cầu thang đã được đặt sẵn máy quay do blogger mang từ xe vào, để quay được nhiều góc khi Vinh Phong leo lầu.
Chờ đến khi blogger điều chỉnh xong góc máy, Trương Tiêu ra lệnh một tiếng, bấm đồng hồ bấm giờ.
Vinh Phong lập tức lao vút đi như tên rời dây cung.
……
Để có được tư liệu quay tốt nhất, Vinh Phong đã lên xuống nhiều lần theo yêu cầu của blogger. Khối lượng vận động này với anh chẳng là gì, bài tập thường ngày còn nặng hơn nhiều.
Thế mà blogger lại rất cảm kích, mua một đống đồ ăn vặt và hoa quả gửi tặng đội cứu hỏa. Ra tay hào phóng, rất chịu chi.
Vinh Phong nghĩ Tần Sương Tinh cũng hay xem T-Station, biết đâu cũng là fan của L-OHP, thế là mở lời xin chữ ký.
Không ngờ L-OHP siêu thoải mái, không chỉ ký tên còn để lại thông tin liên hệ. Nói là sau này có gì cần hỏi về mặt chuyên môn có thể tìm cậu ta, cứ liên hệ bất cứ lúc nào.
Phải nói là blogger này rất biết cư xử.
Tiễn L-OHP xong, trời cũng tối.
Vinh Phong ăn cơm ở căn-tin, về ký túc xá, ngồi xuống mở T-Station, tra cứu về L-OHP.
Quả nhiên là blogger nổi tiếng có vài triệu fan, dưới tên có không ít huy hiệu vinh danh: blogger top 100, blogger có video xuất sắc nhất năm… Mỗi bài đăng đều có lượng xem mấy triệu, thậm chí chục triệu. Bình luận nổi như bão, toàn vài chục ngàn trở lên.
Vinh Phong nhìn thoáng qua, chụp lại màn hình, gửi cho Tần Sương Tinh, hỏi: “Cậu có hay xem video của blogger này không?”
……
“Ong…”
Điện thoại rung lên một tiếng.
Tần Sương Tinh đặt lon cola trong tay xuống, thò tay vào túi tìm điện thoại.
Nhìn rõ ảnh Vinh Phong gửi đến, cậu hơi bất ngờ, rồi mừng rỡ: “Anh cũng xem hả? Em siêu thích anh ấy đó!!!”
L-OHP là blogger mà cậu đã theo dõi suốt mấy năm nay. Từ những ngày đầu vô danh, đến khi một video bất ngờ nổi lên, rồi dần dần trở thành một trong những blogger hàng đầu của T-Station.
Tần Sương Tinh xem như fan kỳ cựu. Suốt chặng đường ấy, cậu tận mắt thấy người mình yêu thích ngày càng nổi tiếng, ngày càng thành công, trong lòng cũng cảm thấy tự hào lây.
– Vinh Phong: [Đoán đúng rồi.jpg]

– Vinh Phong: [Ảnh][Ảnh][Ảnh]
– Vinh Phong: Hôm nay người ta đến đơn vị bọn tôi.
– Vinh Phong: [Ảnh]
– Vinh Phong: Giúp cậu xin chữ ký rồi.
Tần Sương Tinh: “!!!”
Cậu mở to mắt, kích động đến mức suýt bật dậy khỏi cục đá nhỏ đang ngồi.
Không thể tin nổi, cậu lần lượt mở mấy tấm ảnh phía trước ra xem. Toàn là ảnh Vinh Phong chụp L-OHP đang làm việc. Nụ cười dịu dàng quen thuộc, phong cách ăn mặc nhẹ nhàng tự nhiên mà vẫn ngầu ngầu, đúng là blogger cậu thích.
Trong một ảnh, L-OHP đang cúi xuống chỉnh máy quay, chăm chú ghi hình. Một tấm chụp trực diện L-OHP cười rạng rỡ tự nhiên, giơ ngón cái với ống kính. Còn tấm cuối cùng…
Tim Tần Sương Tinh đập loạn cả lên.
Là chữ ký!
Giấy trắng mực đen, nét bút bay lượn như rồng phượng, tên của L-OHP! Bên dưới còn có một câu đề tặng, cũng là nét chữ bay lượn… đọc không ra chữ gì.
Tần Sương Tinh từng gặp L-OHP ở một hội chợ anime. Lần đó cậu ta là khách mời đặc biệt tham gia sự kiện, có rất nhiều fan đến xếp hàng xin chữ ký và chụp hình chung.
Lần ấy, Tần Sương Tinh từng định lên xin chữ ký, nhưng nghĩ đến việc phải đứng trước mặt thần tượng… cậu lại chùn bước.
Cậu không đủ dũng khí.
Rõ ràng là người mình thích suốt mấy năm, rõ ràng đối phương rất thân thiện, lại còn trong một dịp giống như buổi gặp gỡ fan. Cho dù cậu bày tỏ yêu thích thế nào cũng sẽ không bị ghét.
Vậy mà cậu vẫn không dám.
Hôm đó, Tần Sương Tinh đứng xa xa nhìn rất lâu, tận mắt thấy hàng người ngắn dần đi, thấy L-OHP kiên nhẫn bắt tay, ký tên, chụp hình với từng fan một. Cho đến khi sự kiện kết thúc, L-OHP duỗi lưng, nghiêng đầu hỏi người đi cùng: “Hết rồi ha?”
Tờ giấy xin chữ ký trong tay Tần Sương Tinh bị vò nát thành một cục.
Ngày hôm đó, Tần Sương Tinh không xin được chữ ký hay ảnh chụp chung với thần tượng. Cậu lặng lẽ rời đi, tự nhủ rằng: thích tác phẩm của người ta thì âm thầm thả tim, nạp xu, lưu về, chia sẻ là đủ rồi.
Tần Sương Tinh không ngờ L-OHP lại đến quay chương trình ở đội cứu hỏa của Vinh Phong, càng không ngờ Vinh Phong xin chữ ký giúp cậu.
Tim Tần Sương Tinh đập thình thịch, làm việc hết công suất, dốc sức bơm máu lên não, đi khắp toàn thân.
Không cần sờ cũng biết mặt mình đỏ ửng, nóng bừng bừng. Cậu không kiềm được sự phấn khích, ngón tay run rẩy gõ ra vài chữ: “Thật sự cho em???”
– Vinh Phong: Ừ.
– Vinh Phong: Đợi cậu xuống núi rồi đưa cho.
– Vinh Phong: Nhớ chú ý an toàn.
– Tần Sương Tinh: !!!
Cảm xúc hưng phấn tràn ra ngoài màn hình.
Ngón tay Tần Sương Tinh run lẩy bẩy, toàn thân bốc hỏa. Cậu không kiềm được niềm vui, liên tục gửi meme:
– Tần Sương Tinh: [Mèo dập đầu.jpg]

– Tần Sương Tinh: [Mèo quay vòng tung hoa.jpg]

– Tần Sương Tinh: [Mèo cầm bao lì xì cảm ơn sếp.jpg]

– Tần Sương Tinh: [Mèo giơ tay biết ơn.jpg]

Một chuỗi combo mèo mèo liên hoàn, toàn là meme động, cho đến khi cái cuối cùng hiện ra:
– Tần Sương Tinh: [Ôm cái nào! Hôn một cái thật to!.jpg]
Một con mèo cam tròn trĩnh nhào tới, ôm chầm lấy một con mèo trắng chân đen, rồi ngoạm một phát lên đầu con mèo kia, m.út chùn chụt một cái. Sau đó mới lưu luyến buông ra, thậm chí còn nghe được tiếng m.út: “Chụt.”
Tần Sương Tinh: “…”
A a a a cái gì vậy trời!!!
Lỡ tay! Cậu lỡ tay!!!
Cái meme đó nằm ngay cạnh meme [biết ơn], cậu thật sự vô tình lỡ tay bấm trúng a a a!
Tần Sương Tinh cuống cuồng, thao tác loạn xạ, vội nhấn thu hồi. Meme [mèo yêu bạn] trong khung chat lập tức biến mất, nhưng không hiện ra dòng “Bạn đã thu hồi một tin nhắn”.
Tần Sương Tinh đần người, cảm thấy có gì đó sai sai. Khung chat vừa nãy vẫn in hằn trên võng mạc, dư âm thị giác bảo cậu rằng… Hình như vừa rồi cậu bấm nhầm, cậu không bấm [Thu hồi], mà là [Xóa].
Là xóa á á á á á!!!