Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 8: Chương 8




“Vinh Phong? Ông đến à! Ha ha ha, không phải ông nói không tới hả!”

Vinh Phong đang tìm kiếm bóng người quen, bỗng bị người ta vỗ bả vai. Anh quay đầu, thấy Đàm Hưng Hàng – bạn tốt chung đội bóng rổ hồi trung học, bèn chào hỏi.

“Nghĩ một hồi vẫn muốn tới một chuyến.” Vinh Phong cười cười, “Dù sao cũng là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường.”

“Uầy, tôi biết mà.” Đàm Hưng Hàng tỏ vẻ “Tôi hiểu tôi hiểu”, ủi ủi vai anh đùa cợt, “Đúng không, hoa khôi vẫn là hấp dẫn nhất. Thằng nhóc ông năm đó cũng yêu thầm cô ấy đúng không?”

“…” Vinh Phong cười cười. Không tiếp lời.

Đàm Hưng Hàng chính là người hôm bữa gọi điện thoại cho anh, hỏi anh có đến tham dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường hay không. Hoa khôi là ai, Vinh Phong không quan tâm. Ánh mắt anh vẫn đang tìm kiếm người mình muốn gặp.

“Hiệu trưởng sắp phát biểu thì phải. Đám kia nói hoa khôi đã vào hội trường, chúng ta cũng mau qua đó đi!” Đàm Hưng Hàng nhìn di động, “Đúng rồi, năm đó ông học ban 5 nhỉ, tôi nghe nói ban 5 có vài người tới, ông có muốn…”

“Không sao, tôi ngồi cùng ban với ông cũng được.” Vinh Phong nhàn nhạt nói.

Giọng nói chứa chút lạnh băng, ít đến mức khó phát hiện.

“Ờ, cũng được!” Đàm Hưng Hàng tùy tiện, cười ha hả khoác bờ vai anh. Hai người kề vai sát cánh, sóng vai đi đến hội trường lớn.

Năm đó Đàm Hưng Hàng không học cùng ban với anh. Bọn họ quen nhau nhờ chung đội bóng rổ.

Đám bạn học năm xưa chẳng có gì tốt đẹp để gặp. Đương nhiên gặp mặt cũng chẳng sao, anh đã không còn sợ bọn họ.

……

Đàm Hưng Hàng cao 1m88, Vinh Phong cao 1m9. Dù sao cũng từng là thành viên đội bóng rổ, thân hình cao lớn, vừa đi vào hội trường liền hấp dẫn ánh mắt mọi người chung quanh.

Hơn nữa Vinh Phong có gương mặt tuấn tú, giơ tay nhấc chân mang theo phong thái nghiêm nghị men lì. Người đã quen vào sinh ra tử, tuy chỉ đang sinh hoạt hàng ngày, cũng vô thức toát ra khí thế kiên nghị quả quyết. Bởi vậy những ánh mắt chung quanh chạm đến anh liền dính chặt vào người anh, không dịch ra nổi.

“Ôi vãi cái anh đẹp trai kia là ai? Chuẩn gu thẩm mỹ của tui, xĩu…”

“Bà nói ai? Bên trái hay là bên phải?”

“Bên phải đương nhiên là bên phải! Bên trái tuy cũng được, đứng riêng ra cũng đẹp… Nhưng đứng cạnh nhau rõ ràng bên phải đẹp trai hơn! Cơ ngực ra cơ ngực, eo ra eo. Ối dồi ôi xĩu, lần đầu tiên tui biết cái gì gọi là đẹp trai lồng lộng đến mức nhũn cả chân…”

“Là đàn anh khóa trước chăng? Không ngờ trường chúng ta cũng có cựu học sinh đẹp trai dữ thần… Năm đó chiêu sinh mà chụp ảnh đàn anh dán poster tuyên truyền, tui đã không do dự lâu ơi là lâu mới chọn đăng ký trường này!”

“A a tui tiêu rồi, mau cản tui, tui muốn nhào tới xin phương thức liên lạc!”

Khu học sinh phát ra vài tiếng kinh hô.

Bên khu học sinh tốt nghiệp cũng không khá hơn tí nào. Ngược lại bởi vì mọi người đều đã tốt nghiệp thành niên, tiếng thảo luận và ánh mắt thưởng thức càng thêm lộ liễu. Ai ai cũng có lòng yêu cái đẹp… Ai mà không mê trai đẹp cơ ngực to!

“Ui, mấy cô bé thời nay lớn gan ghê.”

Đàm Hưng Hàng cảm nhận được người chung quanh nhìn chăm chú, không khỏi đắc ý dào dạt, nghiêng đầu khoe khoang với Vinh Phong, “Cũng trách tôi, anh em bọn mình quá có sức hấp dẫn, khiến bọn họ thèm thuồng bọn mình!”

“Đúng thật.” Vinh Phong cười cười. Đối với những ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ, trộn lẫn chút cảm xúc khác… chẳng mấy để ý.

……

Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường khai mạc rất đơn giản. Nói chung là dàn lãnh đạo, giáo viên, đại biểu học sinh tốt nghiệp thay nhau lên sân khấu phát biểu.

Chú trọng nghi thức là chính.

Rất nhàm chán.

Vinh Phong đối với buổi diễn thuyết dài dòng đương nhiên không có hứng thú. Nói thật, anh chả có mấy cảm tình với “Trường học cũ”. Nơi đây lưu lại rất ít kỷ niệm đẹp, mà người đã tạo cho anh vài kỷ niệm đẹp hiếm hoi…

“Không có mặt…”

Vinh Phong đã nhìn khắp hội trường. Dù là khu học sinh tốt nghiệp hay khu giáo viên… thậm chí Vinh Phong còn cẩn thận nhìn một lượt khu vực VIP lãnh đạo.

Thật sự không có.

Chẳng lẽ không tới? Vinh Phong nghĩ thầm. Một khi đã như vậy, không cần thiết ở chỗ này ngây người.

“Tôi ra ngoài cho thoáng. Chỗ này nóng quá.”

Vinh Phong lấy đại một cái cớ, quay đầu liền thấy Đàm Hưng Hàng cảm động đến nước mắt lưng tròng, đang lau đi dòng nước mắt xúc động mãnh liệt.

Vinh Phong: “…”

Sống tình cảm dữ vậy?

“Ông khóc tiếp đi., tôi ra ngoài hít thở không khí.” Vinh Phong vỗ vỗ bờ vai hắn, tiện tay đưa bịch khăn giấy.

“Hu hu hu cảm ơn… Ông đi đi, hu hu hu, lát tôi tìm ông…”

Đàm Hưng Hàng cảm kích nhận bịch giấy. Sau đó không chút khách khí rút ra hai tờ, tiếp tục hoài niệm những năm tháng trung học xa xưa.

Vinh Phong rời hội trường, phun ra một hơi thật dài. Hơi thở buồn đục thoát khỏi lồng ng.ực.

Hội trường rất lớn, điều hòa cũng đủ nhiều. Đáng tiếc quá đông người, bầu không khí khó tránh khỏi bí bách. Nói không chừng vì đông quá nên cậu không tới hội trường xem lễ khai mạc?

Vinh Phong bỗng nhớ tới một vườn hoa nhỏ rất yên tĩnh trong trường. Anh nhớ năm đó người ấy thường xuyên ngồi ở đó đọc sách. Sáng tinh mơ, khi trời còn chưa hết tối.

Thế nên thành tích mới tốt như vậy.

Vinh Phong nghĩ vậy, nhấc chân đi đến vườn hoa nhỏ. Khóe miệng dần hiện ý cười mà bản thân anh không biết.

“Chào anh!”

Phía sau bỗng vang một giọng nữ.

Vinh Phong quay đầu, nhìn thấy hai cô gái trẻ tuổi bước nhanh đến trước mặt. Khuôn mặt hai cô gái ửng hồng, chắc là bị mặt trời hun nóng.

Vinh Phong dùng ánh mắt dò hỏi nhìn hai cô gái.

“À ừ… Xin hỏi anh tốt nghiệp năm mấy? Bọn em là cựu học sinh… Em là năm xx!” Cô gái bên trái đỏ mặt mở miệng.

Cô gái bên phải vội vàng tiếp lời: “Em cũng vậy!”

Cựu sinh viên dùng năm tốt nghiệp để phân biệt với nhau. Xx năm nghĩa là tốt nghiệp vào năm xx.

“Em tốt nghiệp sau hai chị một năm.” Vinh Phong lễ phép giữ khoảng cách xã giao, “Chào chị.”

“A ha ha, chào em chào em…” Hai cô gái cười gượng, liếc nhau.

Vinh Phong thắc mắc mở miệng: “Hai chị có chuyện gì sao?”

“À, cái gì nhỉ…” Vẫn là cô gái bên trái mở miệng trước, do dự nhỏ giọng nói, “Là thế này, tiện thêm WeChat không? Chị… ừ thì…”

“Thật ra chị cũng…” Cô gái bên phải cũng ấp a ấp úng.

Hai gái đều đỏ mặt. Tóc mái ướt mồ hôi, ướt dầm dề dán trên trán.

Ánh mặt trời quá nắng.

Vinh Phong chớp mắt, nói: “Em đã có người mình thích.”

“À.”

Hai cô gái giật mình nhẹ, ngay sau đó lộ ra biểu cảm “Quả nhiên là thế”.

“Mình nói rồi mà! Đàn em đẹp trai như vậy, chắc chắn đã có đối tượng!” Cô gái bên trái xấu hổ cười một cái.

“Ai da, nhỡ… Vạn nhất thì sao.” Cô gái bên phải cười đến mức hơi miễn cưỡng.

“Ngại quá ngại quá.” Hai cô gái đều cười cứng cả mặt. Lớp trang điểm nhẹ bị phơi nắng hơi chảy, nhìn qua khá chật vật.

“Không sao.” Vinh Phong cười cười, lễ phép ôn hòa, “Hai chị rất dũng cảm, như vậy rất tốt. Con gái có tính cách tự nhiên hào phóng rất được người ta yêu quý. Hai chị chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn em.”

“Oa!”

Hai cô gái nghe anh nói xong, hai mắt tức khắc bling bling hình trái tim.

“Đàn em nói chuyện ưng quá nha!”

“Thật! Nghe mà lòng dạ khoan khoái nở hoa. Tự dưng cảm thấy đàn em đẹp trai hơn hẳn, làm sao bây giờ.”

“Ha ha ha, đúng vậy đúng vậy.”

“Đàn em đã có đối tượng thì đừng tỏa mị lực khắp nơi nữa chứ. Cô bạn gái ghen chết mất!”

“Ha ha ha, đúng vậy.”

Hai cô gái hi hi ha ha đi xa.

Vinh Phong cười lắc đầu, thu hồi tầm mắt. Câu vừa rồi không phải trả lời có lệ. Anh thật sự rất hâm mộ những cô gái dũng cảm. Nếu năm đó anh cũng giống hai cô dũng cảm…

Chuyện cũ như thủy triều, chậm rãi đập vào lồng ng.ực anh.

Vinh Phong nghe thấy tiếng ve mùa hè trong ký ức vang vọng. Vô số lần hồi ức, hoài niệm ngắn ngủi, số lần tiếp xúc không nhiều lắm.

Vinh Phong tiếp tục đi đến vườn hoa nhỏ. Cơ mà chưa được mấy bước, anh lại bị chặn đường.

Vẫn là xin cách thức liên hệ, nói bản thân cũng là cựu học sinh trường này, tốt nghiệp năm xx, chúng ta thêm WeChat được không.

Thời gian này, người xuất hiện ở trường hầu hết đều là cựu học sinh trường trung học. Người chưa tốt nghiệp đều bị giáo viên ấn đầu ngồi ở hội trường nghe lễ khai mạc.

Vinh Phong thở dài, đang muốn lễ phép từ chối, bỗng nảy ra một ý. Anh đè nén suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng, lơ đãng nâng mắt, nhìn cô gái đứng trước mặt.

“Đàn em, vừa rồi em nói em tốt nghiệp sau tôi 2 năm? Ý là, khi tôi học lớp 12 thì em học lớp 10, phải không?”

Vinh Phong thả chậm tốc độ nói, châm chước tìm từ. Anh gắng sức đè cảm xúc trong lòng xuống, cố gắng để mình trông không quá gấp gáp.

“Vậy, em có biết một người học cùng khối lớp với em không?”

“Cậu ấy tên là Tần Sương Tinh. Mỗi đợt kiểm tra tháng và thi học kỳ, cậu ấy đều đạt hạng nhất.”

“Các em có quen cậu ấy không? Cậu ấy tên là Tần Sương Tinh.”

“Các em có biết người này không… Tần Sương Tinh, hôm nay cậu ấy có tới không?”

“Các em có nhìn thấy cậu ấy không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.