Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 80: Chương 80




Vì mất đi thị giác, các giác quan khác phá lệ nhạy bén.

Trong bóng tối, Tần Sương Tinh bị hơi thở ấm áp cường tráng bao bọc. Cậu thấy hơi xấu hổ, cũng hơi sợ hãi. Nhưng bởi vì biết đó là Vinh Phong, mọi căng thẳng và ngượng ngùng dần dần được xoa dịu.

Xoa thành một vũng nước bủn rủn, thấm ướt cà vạt, ướt nhẹp khăn trải giường.

……

Sáng sớm hôm sau, Tần Sương Tinh tỉnh dậy giữa ánh nắng rực rỡ.

Phòng ngủ lạ lẫm khiến cậu hoảng hốt, nhưng ngay giây sau cậu nhớ ra, đây là nhà của Vinh Phong

Cậu lại qua đêm ở nhà anh. Có điều lần này không phải ở trong phòng phụ Vinh Phong chuẩn bị riêng cho cậu, mà ngủ chung giường với Vinh Phong.

Cảm giác thỏa mãn làm cậu không nhịn được cong môi.

Sau lưng Tần Sương Tinh ấm áp, cánh tay ấm nóng của Vinh Phong ôm lấy cậu từ phía sau, vòng qua trước người, đan tay mười ngón với cậu.

Vừa là bảo vệ, cũng là chiếm hữu.

Tần Sương Tinh quay đầu muốn xem anh đã tỉnh chưa, vừa quay lại liền đối diện khuôn mặt đang ngủ say của Vinh Phong.

Đẹp trai quá…

Dù nhìn bao nhiêu lần cậu vẫn thấy Vinh Phong đẹp trai. Ngũ quan sâu sắc, đường nét rõ ràng, bờ vai rộng như có thể gánh cả bầu trời sụp đổ, xương quai xanh nhô lên, lồng ng.ực màu đồng trần trụi với cơ ngực nở nang, cùng dấu vết để lại từ tối qua…

Nhìn vòng dấu răng rõ rệt trên ngực anh, mặt Tần Sương Tinh bất giác đỏ lên, thầm nghĩ tối qua sao mình to gan thế. Lần trước còn mượn rượu làm cớ, lần này đến cớ cũng không thèm viện.

Cứ như chưa cai sữa vậy…

Hồi tưởng lại điên loạn đêm qua, mặt cậu nóng hầm hập, không cách nào nguội được.

Tự dưng cậu thấy ngứa răng, rất muốn cắn gì đó…

Tần Sương Tinh vô thức liế.m răng nanh, cảm thấy mình có hơi bi.ến th.ái.

“Dậy rồi à…” Vinh Phong từ từ tỉnh lại dưới ánh nhìn chăm chú của cậu.

Anh mơ màng nửa mở mắt, tiện tay kéo cậu sát vào lòng, cúi đầu hôn một cái lên hôn cậu, nhẹ hều như chuồn chuồn lướt nước.

Vinh Phong rất thích hôn cậu kiểu này.

Cánh môi tách ra, Tần Sương Tinh không kìm được ngửa mặt lên, lưu luyến đuổi theo. Hơi thở Vinh Phong khựng lại, sau đó giơ tay ra sau đầu cậu, một lần nữa áp môi xuống.

Tần Sương Tinh cong môi. Cảm giác như cậu muốn bao nhiêu anh sẽ cho bấy nhiêu, rất là cưng chiều.

Nắng ban mai len qua rèm trắng, mỏng manh phủ lên cơ thể hai người trốn trong chăn trắng muốt. Tần Sương Tinh như bị nghiện cái hôn của anh, ôm lấy cổ anh, hôn đến không nỡ rời. Hai cơ thể dính sát, vừa khít như sinh ra để dành cho nhau.

Không khí xung quanh dần nóng lên, không gian như biến thành từng đợt thủy triều ngọt ngào, vỗ vào màng nhĩ.

Tần Sương Tinh bị hôn đến mí mắt ửng đỏ, hơi thở hỗn loạn.

Vinh Phong đưa tay xoa nhẹ bụng dưới của cậu.

Tần Sương Tinh được anh xoa dễ chịu vô cùng, hưởng thụ nhắm mắt lại.

“Còn khó chịu không?” Vinh Phong nhẹ giọng hỏi.

“Bây giờ ổn rồi…” Tần Sương Tinh mặt đỏ, lí nhí đáp.

Vinh Phong cao 1m9, vóc dáng khác biệt rõ rệt. Anh ôm cậu giống như con gấu lớn ôm chiếc gối nhỏ, sợ làm hỏng gối nên vụng về nâng niu nó.

Tần Sương Tinh tan rã trong sự dịu dàng của anh, nước mắt sinh lý sớm đã thấm ướt cà vạt. Trước mắt một màu tối đen, cậu không nhịn được bật ra tiếng nức nở. 

Cũng chính vì bị cà vạt bịt mắt, mất đi thị giác, cậu dần dần buông bỏ hết thảy xấu hổ.

Xong việc, cậu cảm thấy bụng dưới ê ẩm khó chịu, có hơi sợ hãi. Vinh Phong không có kinh nghiệm, căng thẳng cực độ, sợ mình làm cậu bị thương.

Hai người đều là tay mơ, mặt đỏ bừng móc điện thoại ra tra cứu tại chỗ. Vỡ lẽ ra rồi lại loay hoay xử lý cả buổi.

Thế là lăn lộn đến tận nửa đêm.

Vì vậy hôm sau cả hai hiếm hoi ngủ nướng một trận, tỉnh rồi thì dính nhau không rời.

Tần Sương Tinh bị anh hôn đến choáng váng, đầu gối lên ngực anh, má áp vào cơ ngực rắn chắc, trong lòng dâng lên cảm giác mãn nguyện khôn tả.

Cậu bỗng nhớ đến lời Vinh Phong thì thầm tối qua khi hai người đang say mê: “Cả đời này anh chỉ thích một mình em.”

Vinh Phong vừa hôn sâu vừa thổ lộ, cánh tay to lớn ôm siết lấy cậu, gợi cảm đến độ làm người ta hoa mắt say mê. Hơi thở nóng rực phả bên tai, giọng nói chân thành của anh nói lời thổ lộ như chiếc dùi nhỏ nóng cháy, gõ từng nhịp vào màng tai cậu.

Tần Sương Tinh chỉ cảm thấy bản thân như biến thành một con trai sông bị cạy vỏ lộ thịt, chất lỏng ướt đẫm bị li.ếm m.út, nuốt trọn vào bụng.

Thế mà vẫn thấy chưa đủ.

Tần Sương Tinh đỏ mặt, cố gắng thoát ra khỏi hồi ức khiến người ta xấu hổ.

Cậu chợt nhớ đến, khi cậu ngỏ ý mời anh về nhà cậu đón Tết Trung thu, Vinh Phong cũng từng nói câu đó, còn nói thêm một câu: “Anh thích em từ lâu lắm rồi.”

Hồi đó Tần Sương Tinh tưởng là Vinh Phong vừa gặp đã yêu ở chợ, đến giờ mới biết căn nguyên, mới hiểu “lâu lắm rồi” rốt cuộc là bao lâu.

Yêu thầm tận bảy năm.

Nếu không phải số phận để họ gặp lại, chuyện tình này có lẽ sẽ chết trong im lặng?

Tần Sương Tinh nghĩ mà xót xa, không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt Vinh Phong.

“Ừm?” Đôi mày rậm đẹp đẽ của người đàn ông khẽ nhướn, dễ dàng nhận ra cảm xúc bất thường của cậu, “Sao thế?”

“Em đang nghĩ, nếu hôm đó anh không tình cờ cứu em…” Tần Sương Tinh cười, không muốn để chủ đề này trở nên quá buồn, bèn bẹo má anh, nói, “Không phải anh nói cả đời này chỉ thích một mình em sao? Nếu hôm đó anh không gặp em, nếu cả đời này anh không tìm thấy em, chẳng phải sẽ phải làm cẩu độc thân hết đời à?”

Vinh Phong đáp: “Không đâu. Anh chắc chắn sẽ gặp lại em.”

Tần Sương Tinh: “Vì sao?”

Vinh Phong nhướng mày đắc ý: “Bởi vì đời này anh tích đức hành thiện, đây là phần thưởng ông trời ban cho anh!”

Tần Sương Tinh nghe câu này thấy quen lắm, nhớ ra đây là câu Vinh Phong từng nói khi nắm tay cậu trao “phần thưởng” sau buổi phỏng vấn: 

“Đừng khách sáo, đây là phần thưởng cho nỗ lực học hành của em.”

Người đàn ông này, bề ngoài thì mạnh mẽ chín chắn đáng tin, vậy mà bên trong lại ngây thơ như đứa trẻ, tin vào nhân quả báo ứng, tin rằng mọi nỗ lực đều sẽ được đền đáp.

Tần Sương Tinh lại phát hiện ra một điểm đáng yêu nữa ở Vinh Phong. Càng hiểu anh, càng gần gũi anh, cậu càng thấy anh đáng yêu kinh khủng.

Tần Sương Tinh nghĩ mà buồn cười, không khỏi dụi đầu vào hõm cổ của anh, hít sâu mùi hương ấm áp rắn rỏi tỏa ra từ anh.

Không hiểu sao, cậu luôn thấy mùi trên người Vinh Phong rất rất thơm.

Rất khó để miêu tả cụ thể mùi đó là gì. Nếu nhất định phải nói, thì nó giống như khu rừng bị tuyết bao phủ vào mùa đông, trong căn nhà nhỏ giữa rừng có một lò sưởi đang cháy. Củi gỗ tí tách trong lò, cả người thoải mái cuộn trong ghế sofa, tấm chăn lông dày đắp ngang đầu gối.

Chính là cái mùi đó, ấm áp dễ chịu đến mức buồn ngủ.

Tần Sương Tinh cọ má vào hõm cổ anh, tham lam hít lấy hương thơm dễ chịu, chợt nghe Vinh Phong lẩm bẩm: “Lạ thật, dùng chung một loại dầu gội mà sao tóc em thơm thế nhỉ?”

Nói xong, anh còn dụi đầu vào tóc cậu như chú chó lớn, hít lấy hít để.

Tần Sương Tinh sửng sốt, tim đập loạn xạ.

Pheromone.

Mùi hương dễ chịu đó chính là pheromone.

Côn trùng khi muốn giao phối sẽ tiết ra pheromone để dẫn dụ đối tượng khác giới phát tình. Con người thì ngược lại, con người phải yêu đối phương trước, thì mới có thể cảm nhận được mùi hương đặc biệt ấy trên cơ thể đối phương.

Một thứ mùi khiến người ta chìm đắm, mê say, như thể bị kích hoạt kỳ phát tình, khao khát nhiều hơn nữa những tín hiệu ngọt ngào.

Một thứ mùi tuyệt vời chỉ có người yêu mới trao cho nhau được, như một loại hấp dẫn mang tính sinh lý, vô thức thay đổi cơ thể mình, phát ra pheromone đặc biệt để tỏ tình với đối phương…

“… Em cũng rất thích anh.” Tần Sương Tinh nhỏ giọng nói.

Vinh Phong đần mặt, ngơ ngác gãi đầu.

Câu này không có gì sai, nhưng không đầu không đuôi, tự nhiên “cũng” là sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.