Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 81: Chương 81




Vài ngày sau.

Tại một nhà hàng Nhật ở thành phố Nghi Giang, vào giờ ăn trưa.

Đây là một nhà hàng Nhật thuộc phân khúc tầm trung, chi phí bình quân không thấp, nhưng cũng chưa đến mức đắt đỏ quá đáng. Vì vậy khách trong tiệm khá đông, muốn đến ăn thì phải gọi điện đặt trước.

“Tôi biết ngay anh sẽ đến tìm tôi.”

Triệu Ất mở miệng lúc nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên bàn. Gã lễ phép ngẩng đầu, dùng tiếng Nhật nhẹ nhàng nói lời cảm ơn với phục vụ, rồi thong thả nở nụ cười nhìn người đàn ông đối diện.

Đối phương không biết lấy đâu ra số liên lạc của gã. Ban đầu Triệu Ất hơi ngạc nhiên, mà thôi đúng lúc gã cũng định nói chuyện với người này một lần.

Trước khi ra khỏi nhà, Triệu Ất cố tình thay một bộ âu phục đắt tiền. Tây trang giày da chỉnh tề, trông rất là lịch thiệp phong độ.

Từ nhỏ đến lớn, khuôn mặt của gã luôn được người ta yêu thích. Gã biết rõ điều đó, lần này định tận dụng nó để đánh đòn tâm lý, đập tan sự tự tin của đối phương.

Lần trước ở bảo tàng côn trùng bị bình cứu hỏa xịt cho thê thảm, lần này nhất định phải lấy lại thể diện!

Triệu Ất âm thầm vuốt ve chiếc khuy tay áo đính đá quý, trên mặt là nụ cười tự tin, tỏ vẻ mình thường xuyên lui tới những chốn cao cấp như thế này.

“Đừng lo, bữa này tôi trả.”

Gã chu đáo nói, sau đó giả vờ tò mò, hỏi với giọng tùy ý khinh khỉnh: “Chỗ như vầy chắc anh không thường đến nhỉ?”

Vinh Phong chẳng buồn đáp lại, chỉ cau mày quan sát kỹ môi trường trong tiệm.

Hệ thống phòng cháy không đạt tiêu chuẩn, phải bảo anh em đến kiểm tra xem nhà hàng này rốt cuộc có bao nhiêu nguy cơ hỏa hoạn. Có khi còn phải đình chỉ kinh doanh để chỉnh đốn và cải cách.

Bệnh nghề nghiệp của Vinh Phong lại tái phát. Anh cau chặt mày, nhìn chằm chằm tiệm ăn đầy nguy cơ hỏa hoạn này.

Triệu Ất lại hiểu nhầm, bật cười ha hả: “Đừng căng thẳng thế, không phải chỗ cao cấp gì đâu. Không cần gò bó, cứ thoải mái, tôi hay đến đây mà.”

Vinh Phong: “…”

Anh không nhịn được lộ ra vẻ mặt “nhìn thằng thiểu năng trí tuệ”.

Chỗ này đừng nói cao cấp, đến hệ thống phòng cháy còn không đạt chuẩn. Hẹn gặp ở chỗ như vầy để kéo anh đồng quy vu tận hả?!

Vinh Phong rất là bực bội, nhưng vẫn cố kiềm chế, giọng trầm xuống: “Bớt nói nhảm. Tôi nói thẳng, theo dõi bám đuôi là hành vi nghi ngờ phạm pháp. Tôi không quan tâm ở nước ngoài cậu thế nào, về nước thì phải tuân thủ luật pháp trong nước. Làm ơn đừng làm việc trái pháp luật nữa.”

Phạm pháp?

Triệu Ất cười khẩy, đang định phản bác thì thấy đối phương lấy ra một tờ “Quyết định khởi tố vụ án”. Tên nghi phạm ghi rõ rành rành, chính là tên của gã.

Đầu óc Triệu Ất nổ tung, kinh hãi nói: “Cái gì? Anh muốn kiện tôi?!”

Gã tưởng đối phương hẹn mình ra là để hỏi chuyện năm xưa giữa gã và Tần Sương Tinh, ai ngờ anh lại vứt quyết định khởi tố vào mặt gã.

Vinh Phong nói: “Bảo tàng côn trùng đã cung cấp video camera, xác thực cậu đã quanh quẩn ở khu vực đó suốt mấy ngày. Hôm đó khi tôi và Tần Sương Tinh vào trong, cậu đã bám theo toàn bộ hành trình, nhân lúc tôi rời đi thì quấy rối em ấy. Cục Công An đã tiếp nhận vụ việc “theo dõi và quấy rối”, chính thức mở cuộc điều tra. Mong cậu đừng tiếp tục vi phạm pháp luật, đừng quấy rối cuộc sống của em ấy nữa.”

Triệu Ất: “…”

Bảo sao hôm qua thấy có cảnh sát ra vào công ty, hơn nữa dạo này ánh mắt đồng nghiệp nhìn gã cũng có gì đó là lạ.

Nét mặt Triệu Ất cứng đờ, vẫn cố gắng gượng cười. Gã cười khan: “Tôi thấy đâu cần làm căng vậy? Anh biết tôi là bạn học với cậu ấy mà. Bạn học cũ gặp mặt thì có gì sai? Phải rồi, anh hỏi qua cậu ấy rồi chứ, chuyện năm xưa giữa chúng tôi…”

Vinh Phong chau mày.

Triệu Ất thầm nghĩ, quả nhiên người này rất để tâm! Trong lòng bắt đầu đắc ý, nhưng ngay sau đó lại nghe người đàn ông trước mặt lạnh lùng nói: “Ai ‘chúng tôi’ với cậu? Em ấy đã mắng thẳng mặt cậu rồi, cậu không nhớ à? Muốn tôi mắng thêm lần nữa?”

Vinh Phong cười lạnh: “Làm ơn đừng cố tình nói chuyện dễ gây hiểu lầm như vậy. Vu khống bịa đặt cũng là phạm pháp, cậu nên đi học một khóa giáo dục pháp luật.”

Bị chặn họng, Triệu Ỷ tức đến đỏ mặt, không kiềm được hét lên: “Này! Cái gì mà vu khống bịa đặt? Tôi không tin cậu ấy đã kể thật cho anh! Rõ ràng anh vẫn đang bị cậu ấy lừa! Hãy để tôi nói cho anh biết sự thật! Đồ đàn ông ngu ngốc!!”

Vinh Phong: “…”

Lông mày lại nhíu chặt.

Triệu Ỷ thấy vậy thì vui vẻ, đoán là anh mất bình tĩnh rồi, cuối cùng cũng nổi giận.

Vinh Phong đúng là cực kỳ mất kiên nhẫn. Anh bực bội day trán, cố nhịn: “Khoan, cho tôi hỏi bình thường cậu nói chuyện cũng thế này à? Đi du học vài năm thôi mà nói năng toàn kiểu dịch từng chữ ra như vậy? Còn nhớ mình là người Hoa không? Có thể nói tiếng Hoa cho tử tế được không?”

Triệu Ất: “…”

Gã có cái tật đôi khi sẽ nói tiếng Hoa theo ngữ pháp tiếng Nhật. Câu “Hãy để tôi nói cho bạn biết sự thật!” dùng tiếng Nhật nghe rất bình thường, người ta hay nói vậy. “Đồ đàn ông ngu ngốc!” mà nói bằng tiếng Nhật sẽ cực kỳ ngầu, khí thế bừng bừng.

Nhưng chuyển sang tiếng Hoa, nghe cứ dở hơi sao sao ấy.

Lúc này Triệu Ất mới nhận ra, người đang mất bình tĩnh chính là gã, ngay cả thói quen ngôn ngữ cũng để lộ mà bản thân còn không hay biết.

Mà nhục nhã nhất là bị đối phương ghét bỏ!

Gương mặt đối phương lúc này trông cứ như đang nhìn một thằng nhóc thiểu năng trí tuệ mắc hội chứng Chūnibyō.

A a a a thật là không chịu nổi!

“Anh… Được, được lắm!” Triệu Ất tức đến bật cười, thầm nghĩ phải bình tĩnh lại. Bình tĩnh, rồi cho tên đàn ông vô lễ này một đòn chí mạng!

Gã chỉnh lại cổ áo sơ mi và cà vạt, cố làm ra vẻ thản nhiên, một lần nữa khôi phục nụ cười nhã nhặn.

“Vừa rồi là tôi thất lễ…” Triệu Ất cố gắng giành lại thế chủ động.

Vinh Phong: “Bớt dài dòng, nói trọng điểm.”

Triệu Ất: “…”

Lại bị nghẹn lời, gã cố đè nén tức giận, gượng gạo cười: “Tôi và Tần Sương Tinh là bạn học, chuyện này là sự thật. Mùa hè năm đó, đúng là tôi có mời cậu ấy đi xem lễ hội pháo hoa. Cậu ấy khi đó bảo muốn tập trung học hành, tạm thời không định yêu đương…”

“Em ấy từ chối cậu.” Vinh Phong lạnh lùng ngắt lời.

“Đúng, cậu ấy từ chối tôi…” Triệu Ất mỉm cười, “Nhưng hôm sau vẫn đến tìm tôi ở lễ hội pháo hoa.”

Vinh Phong: “?”

Thấy đối phương ngạc nhiên, Triệu Ất đắc ý nghĩ thầm, quả nhiên Tần Sương Tinh không dám nói thật.

Gã mỉm cười đắc thắng, giọng điệu lại ra vẻ thương hại: “Xem ra anh vẫn chưa biết nhỉ? Hôm đó cậu ấy nói từ chối tôi để lo học, nhưng hôm sau lại không nhịn được đến tìm tôi. Ai ngờ lại vô tình gặp một người theo đuổi khác của tôi…”

Vinh Phong: “…”

Triệu Ất như chìm vào ký ức mùa hè năm ấy.

Đêm hè oi ả, lễ hội pháo hoa rực rỡ khắp bầu trời…

Sau khi bị Tần Sương Tinh từ chối, gã liền đi tìm một bạn học có khuôn mặt thanh tú khác. Gã biết bạn học này đã thầm yêu mình từ lâu. Bị Tần Sương Tinh làm cho mất mặt, gã liền tìm đến người chắc chắn sẽ không từ chối mình.

Quả nhiên đúng như dự kiến, bạn học đó ngạc nhiên rồi hạnh phúc đồng ý. Ngày hôm sau còn đặc biệt chải chuốt, thay một bộ yukata dễ thương bảnh bao, cùng gã đi dự hội pháo hoa.

Bạn học đó tuy không đẹp bằng Tần Sương Tinh, nhưng cũng là thiếu niên có tiếng trong trường. Cậu ta mặc một chiếc yukata màu xanh nhạt, rụt rè e ấp nép vào bên cạnh gã. Bạn bè xung quanh reo hò trêu chọc, khiến lòng hư vinh của Triệu Ất được thỏa mãn tột độ.

Trước khi ra nước ngoài, Triệu Ất từng là nhân vật hotboy cấp trường, rất thích được bạn cùng lứa hâm mộ.

Trong lúc gã đắm chìm trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, thì Tần Sương Tinh bất ngờ xuất hiện trước mặt gã, tay cầm một xiên dango ba màu.

Nhìn thấy Triệu Ất và cậu bé kia tay trong tay, Tần Sương Tinh bị sốc nặng, xiên dango trong tay rơi xuống đất.

Sau đó cậu quay đầu bỏ chạy.

“Thật ra lúc ấy tôi rủ cậu bạn kia vì giận dỗi thôi.” Triệu Ất nhớ lại cảnh năm đó, vẫn cảm thấy đắc ý, “Tôi không ngờ cậu ấy lại âm thầm đến hội pháo hoa tìm tôi…”

Vinh Phong: “…”

Triệu Ất đang đắm chìm trong hồi ức của mình, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt của Vinh Phong ngày càng khó tả.

Gã tiếp tục kể một cách say sưa.

Hành động bất thường của Tần Sương Tinh tất nhiên khiến cậu bé bên cạnh sinh nghi.

“Để bạn trai nhỏ của tôi không ghen, tôi đành phải nói là Tần Sương Tinh hiểu nhầm tôi định tỏ tình, kết quả lại bắt gặp tôi đi chơi với người khác ở chợ đêm, nên mới bị sốc. Ai ngờ bạn trai nhỏ của tôi vẫn tức giận, đi kể chuyện khắp nơi.”

Triệu Ất nhún vai: “Ban đầu tôi định hẹn Tần Sương Tinh ra để giải thích rõ ràng, nhưng cậu ấy không trả lời tin nhắn của tôi. Tôi đành để mọi chuyện nguội dần… Không ngờ chẳng bao lâu sau, cậu ấy đau lòng quá mức, bỏ học giữa chừng và về nước sớm.”

Vinh Phong: “…”

Vẻ mặt Vinh Phong cực kỳ phức tạp, không ai đoán được đang nghĩ gì.

Triệu Ất cảm thấy lời mình vừa nói đã đạt được hiệu quả, thành công khiến người đàn ông trước mặt dao động. Vì thế gã thở dài cảm khái, nở một nụ cười kiểu “lãng tử quay đầu”: “Giờ thì anh hiểu rồi chứ? Thật ra năm đó cậu ấy thích tôi. Nếu không thì sao lại đau lòng đến mức bỏ học? Tôi đã nhận ra sai lầm của mình, biết năm đó vì sĩ diện mà nói dối là một chuyện ngu ngốc. Tôi đã làm tổn thương một người thật lòng thích tôi…”

“Dừng.”

Vinh Phong thực sự không thể nghe nổi nữa, khó chịu cắt lời gã.

“Có khi nào năm đó em ấy đến hội pháo hoa, chỉ để xem pháo hoa thôi không?”

Triệu Ất: “?”

Gân xanh bên trán Vinh Phong trồi lên giần giật. Mấy câu của Triệu Ất vừa rồi khiến huyết áp anh tăng vọt. Nếu không phải đánh người là phạm pháp thì anh đã đấm cho thằng chó này dính vào tường rồi.

“Năm đó em ấy vừa ra nước ngoài, mơ mộng về những cảnh trong anime…” Vinh Phong cố gắng giữ bình tĩnh, dùng thứ ngôn ngữ mà người bình thường hiểu được để giải thích cho thằng ngu kia, “Em ấy không phải không muốn đi hội pháo hoa, mà chỉ không muốn đi với cậu thôi, hiểu không?”

Không, muốn, đi, với, cậu.

Triệu Ất: “???”

Như thể chưa bao giờ nghĩ đến khả năng đó, Triệu Ất kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Sao có thể?!” Triệu Ất buột miệng thốt lên, “Vậy tại sao thấy tôi lại bỏ chạy?!”

“Vì ngại!!!” Vinh Phong cũng kinh ngạc, không ngờ Triệu Ất lại thiểu năng đến mức này, “Mày vừa mới tỏ tình với người ta, quay đầu đã nắm tay thằng khác đi chơi. Ai thấy mà không ngại? Em ấy không thích mày! Mày nắm tay ai đi chơi thì liên quan quái gì tới em ấy! Em ấy bỏ chạy vì thấy ngại, thấy xấu hổ! Ai thèm quan tâm mày yêu đương với ai!”

Khóe miệng Triệu Ất giật giật, nhưng vẫn cứng miệng: “Tôi đâu có tỏ tình, tôi chỉ mời cậu ấy đi xem pháo hoa thôi…”

“Vậy mày kể lể với tao cả đống thứ để làm gì…”

Gân xanh trên trán Vinh Phong giật dữ dội, suýt nữa buột miệng chửi thề. Nhớ ra đây là nơi công cộng, lại có trẻ con xung quanh, anh đành nuốt mấy câu th.ô t.ục xuống.

Triệu Ất nghĩ lại thấy cũng đúng, giờ phủ nhận mấy trò năm xưa cũng chẳng còn ý nghĩa gì, bèn thừa nhận: “Được rồi, đúng là tôi định tỏ tình… Nhưng sao anh biết chắc cậu ấy không thích tôi?”

“???” Vinh Phong một lần nữa điếng người vì trình độ tự luyến của thằng này, “Không phải em ấy đã từ chối thẳng mặt mày rồi hả?!”

“Nhỡ đâu cậu ấy là tsundere!” Triệu Ất cũng bực mình, “Anh chứng minh được cậu ấy chưa từng thích tôi à?”

“Vì mày không phải gu của em ấy.” Vinh Phong đột nhiên bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn gã.

Triệu Ất: “?”

Vinh Phong: “Em ấy thích người cao.”

Anh giơ tay đo trên đầu mình.

“Còn phải có dáng đẹp.”

Anh giơ ngón cái chỉ vào ngực mình.

Triệu Ất không nhịn được nhìn theo ánh mắt anh. Trước tiên là chiều cao một mét chín, sau đó là vóc dáng đô con cực kỳ có khí thế.

Gã cúi đầu nhìn mình.

Một cây gậy tre.

Thân hình cao gầy như gã ở nước Hòa rất được ưa chuộng. Nhưng so với người đàn ông trước mặt thì quá yếu ớt mong manh.

“Anh, anh thì biết cái gì!” Triệu Ất thẹn quá hóa giận, muốn nhảy lên đánh người nhưng không dám.

Với chênh lệch thể hình giữa hai người, nếu gã thật sự nhảy lên đánh nhau với Vinh Phong. Chưa đến ba phút, Vinh Phong sẽ phải quỳ xuống cầu xin gã đừng chết.

Triệu Ất tự biết mình biết ta. Vì vậy gã chỉ đỏ mặt tía tai, lầm bầm lầu bầu chửi bằng tiếng Nhật. Đoán chừng chẳng phải lời hay ho gì.

Các nhân viên phục vụ nghe hiểu được tiếng Nhật đi ngang qua đều lộ vẻ kinh ngạc, đồng loạt ngoái lại nhìn.

Vinh Phong nhìn vẻ mặt tức tối vô dụng ấy của gã, bỗng cảm thấy người này thật nực cười.

Anh không muốn phí lời thêm, cười khẩy đứng dậy.

Triệu Ất giật mình, hoảng hốt bám lấy mép bàn, run giọng ra vẻ cứng cỏi: “Anh, anh định làm gì! Đây là nơi công cộng đó! Anh không được đánh tôi!”

“Đánh?” Vinh Phong thầm nghĩ sao thằng này ảo tưởng giỏi thế.

Một khi đã vậy, dọa một trận cũng được.

Vinh Phong nheo mắt, đang định buông lời dọa nạt thì điện thoại trên bàn bỗng rung lên. Anh vô thức nhìn sang, thấy màn hình hiện một thông báo khẩn cấp.

“Toàn thể lính cứu hỏa chú ý. Cháy rừng tại núi Kim Dương. Tất cả lập tức quay lại đơn vị, lập tức tham gia cứu hộ!”

Mấy ngày liền không mưa, thời tiết hanh khô, nhiệt độ không ngừng tăng cao. Điều khiến người ta lo lắng nhất đã xảy ra.

Lông mày Vinh Phong nhíu chặt, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, cơ bắp toàn thân chợt căng cứng. Một giây sau, anh túm lấy điện thoại, như mãnh thú thoát lồng lao ra ngoài, thế như chẻ tre!

“Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi!!!”

Triệu Ất bị khí thế tăng vọt đột ngột của anh dọa gần chết. Ngay khi Vinh Phong cử động, gã giật lùi hai bước, chân nhũn ra trượt ngã, vô tình va vào bàn của khách ngồi sau.

Vinh Phong không liếc gã lấy một cái, chỉ lướt qua bên cạnh gã, nháy mắt đã biến mất ngoài cửa quán.

“Choang” một tiếng, đĩa thức ăn rơi xuống đất vỡ tan tành.

Triệu Ất chưa hoàn hồn, ngồi bệt dưới đất, lát sau phát ra một tiếng hét thảm: “A a a a a!”

Triệu Ất hoảng sợ, đưa tay sờ trúng một v.ật c.ứng nhọn mắc giữa quần mình.

“WTF!” Khách ở bàn phía sau cũng hét toáng lên, biểu cảm còn khiếp đảm hơn gã, “Tôm hùm Boston của tôi!”

Tôm, tôm hùm?!

Sắc mặt Triệu Ất tái mét, động tác sờ phía sau cũng đông cứng.

Thứ nhọn nhọn cứng cứng mà gã vừa ngồi phịch lên là một con tôm hùm?!

……

Không bao lâu sau.

Toàn bộ thành phố Nghi Giang, trong tất cả các group chat bác sĩ và y tá ở bệnh viện lan truyền điên cuồng một đoạn chat:

– Mời mọi người cùng thưởng thức một bệnh nhân hôm nay tự khai là “vô tình ngã ngồi vào” [hình][hình][hình]

– Vãi chưởng cái gì đây? Đây là tôm hùm mà?! My eyes my eyes! Ước gì bị mù chưa từng thấy!!!

– Con người không thể, ít nhất cũng không nên…

– Vô tình ngã trúng, okay hiểu rồi. Ngã có chọn lọc lọc ghê.

– Cạn lời. Đúng là xử nam lắm trò…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.