Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 345: Chương 345




"Ở đâu chui ra cái tên hòa thượng c.h.ế.t tiệt này, lừa đảo còn mò cả xuống đáy biển! Mau tránh đường cho ta!" Hoa Ngọc Đường bực bội trừng mắt nhìn hòa thượng tà dị đang chặn đường phía trước.

Chỉ thấy người kia khẽ bật cười, trong mắt cũng ẩn chứa ý chế diễu: "Nơi này không phải là chỗ bần tăng nên đến, lẽ nào lại là chỗ công tử nên tới sao?"

"Ý ngươi là gì?" Sắc mặt Hoa Ngọc Đường hơi đổi, từ trên xuống dưới đánh giá một lượt vị hòa thượng xa lạ, hắn chắc chắn chưa từng gặp người này.

Nham Sinh chắp tay trước ngực, ánh mắt dán chặt lên người hắn: "Từ đâu đến thì nên quay về đó, công tử hẳn là hiểu rõ bần tăng đang nói điều gì."

"Ta chẳng hiểu ngươi đang lảm nhảm cái gì, nhưng ngươi không nên cản đường ta." Hoa Ngọc Đường thấy thân ảnh Sở Lạc phía trước đang rảo bước đi xa, liền không buồn chấp nữa, vòng qua bên cạnh hắn đuổi theo nàng.

Ngay khoảnh khắc đó, tay Nham Sinh đã đặt lên vai hắn.

"Công tử, nếu có điều gì khó xử, có thể nói với bần tăng một tiếng. Người, quỷ, yêu, ma – bần tăng đều có thể quản."

"Khá khen cho ngươi, hiểu biết rộng thật đấy, xem ra hôm nay không giải quyết ngươi thì gia đây khó mà ôm mỹ nhân về rồi. Hừ, đúng là tự tìm đường chết!"

Dứt lời, Hoa Ngọc Đường  trở tay bắt lấy Nham Sinh, siết chặt cánh tay hắn, định trước tiên phế đi một cánh tay. Nhưng dù dốc toàn lực, trên cánh tay kia vẫn không có chút thương tích nào.

Hoa Ngọc Đường nhíu mày  rót ma khí khắp toàn thân, tiếp tục tấn công Nham Sinh.

Tuy chiêu thức đều dễ dàng đối phó, nhưng Sở Lạc – kẻ đang ẩn thân điều khiển Nham Sinh – vẫn cảm nhận được ma khí của đối phương cực kỳ hùng hậu, tu vi e rằng đã gần đến Hậu kỳ Nguyên Anh. Nếu không thể làm hắn hao tổn đến kiệt sức, thì nàng chẳng có chút phần thắng nào, chỉ còn cách tháo lui.

Ngay lúc này, ánh mắt Sở Lạc nhìn về ba hang động bị tảo biển che phủ gần đó.

Trước khi xuống biển, Tước Sở đã dặn kỹ nàng: nếu gặp hang động dưới đáy biển, nhất định phải né tránh.

Bên kia, Hoa Ngọc Đường cảm thấy chiêu thức của hòa thượng chẳng khác gì gãi ngứa,  nở nụ cười lạnh.

"Ta còn tưởng là cao tăng từ đâu, hóa ra chỉ là cái vỏ rỗng, chỉ biết hù người." Hắn híp mắt lại, lạnh giọng: "Ngươi sẽ là cái đầu đầu tiên ta lấy được ở Đông Vực này."

Ngay lúc Hoa Ngọc Đường chuẩn bị dốc toàn lực kết thúc trận chiến, thì đột nhiên một luồng khí tức dữ dội ập tới, buộc hắn phải phân tâm.

Liếc một cái thì không sao, nhưng vừa thấy rõ, sắc mặt hắn đại biến.

Chỉ thấy một con hải thú có tu vi ước chừng Xuất Khiếu kỳ đang điên cuồng lao đến, mà mục tiêu nó truy đuổi chính là tiểu mỹ nhân mà hắn xuống biển tìm.

Nhưng trước sức mạnh khủng khiếp của con hải thú này, còn quan tâm mỹ nhân gì nữa. Hoa Ngọc Đường vừa định bay đi,  từ đằng kia bỗng truyền đến một tiếng kêu:

"Soái ca cứu mạng với—"

Âm thanh vừa vang lên, bước chân Hoa Ngọc Đường lập tức khựng lại. Hắn quay người, hướng về phía Sở Lạc hất tóc một cái.

"Mỹ nhân có mắt nhìn đấy, gia đây càng thích ngươi hơn rồi. Đã thế, để gia cứu ngươi một mạng, nhớ phải lấy thân báo đáp đấy nhé."

Nhìn thấy Sở Lạc đang chạy thẳng về phía mình, càng lúc càng gần, Hoa Ngọc Đường  dang tay, nhướng mày cười nói:

"Nếu là tự nguyện nhào vào lòng ta, ta còn có thể suy nghĩ cho ngươi một danh phận."

 

Nhưng ngay khi Sở Lạc sắp lao vào lòng hắn, thì tên hòa thượng bên cạnh không biết trúng gió gì, lại đột ngột lao ra chắn trước mặt, còn không quên dùng vai huých mạnh hắn một cái.

Hoa Ngọc Đường còn chưa kịp phát cáu, thì cảnh tượng trước mắt khiến hắn suýt nhảy dựng: tiểu mỹ nhân của hắn lại lao vào lòng tên hòa thượng, rồi bị hắn bế thẳng chạy đi, bỏ lại cho hắn một con hải thú hung hãn đang lao thẳng tới.

Chiếc miệng tanh tưởi của hải thú há to gầm vào mặt Hoa Ngọc Đường, mùi hôi khiến hắn cay xè đỏ mắt.

Trong chớp mắt, hải thú đã ập đến trước mặt hắn, giờ muốn rút lui cũng đã muộn. Rõ ràng con thú này đã xem hắn và Sở Lạc là cùng một bọn  điên cuồng tấn công.

Hoa Ngọc Đường đành phải chống đỡ, không dám lơ là chút nào – vì chỉ cần một sơ sẩy, con hải thú vượt hắn cả một đại cảnh giới này hoàn toàn có thể khiến hắn mất mạng.

Bên kia, tuy Sở Lạc đang điều khiển Nham Sinh chạy trốn, nhưng cũng không dám chạy quá xa. Sau khi thu hồi khôi lỗi, nàng vỗ ngực, vẫn còn chưa hoàn hồn.

"Đúng là xui xẻo, tùy tiện chọn một cái động mở hộp mù, không ngờ lại trúng ngay con mạnh nhất – Xuất Khiếu kỳ. Rắc rối to rồi… Không biết tên du côn Tây Vực kia có cầm cự nổi không nữa..."

Chỉ thấy Hoa Ngọc Đường vừa vật lộn với con hải thú, vừa lùi dần về hướng trung tâm nơi bốn đội thuyền đang tụ lại, Sở Lạc lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

"Những chiếc thuyền đó đều có thiết bị chuyên dụng để đối phó với hải thú, lợi hại hơn một chút còn có thể làm bị thương cả hải thú Hóa Thần kỳ. Lần này dẫn họa về phía Đông, ta chấm điểm tuyệt đối."

Hoa Ngọc Đường  không biết nên nói gì, con hải thú kia hoàn toàn xem hắn là đồng bọn của Sở Lạc, ra tay không chút nương tình. Qua nửa canh giờ quần chiến, trên người hắn đã chằng chịt vết thương.

Lúc này, phần lớn người dưới biển đã thu thập xong băng tranh thạch, bắt đầu quay về.

Trên mặt biển, phía đội thuyền Hoàng Oanh, Đậu Bằng đã lên thuyền, cất con d.a.o găm trong tay rồi ung dung bước vào giữa đám đông với vẻ mặt phơi phới.

"Sao rồi?"

"Sao về nhanh thế? Bị phát hiện à?"

"Họ Tước kia cũng khá lanh mắt đấy. Tuy không hoàn toàn phá hỏng được thuyền của bọn họ, nhưng nhìn bộ dạng nghèo rớt kia, chắc sửa thuyền cũng đủ khiến họ tiêu mất nửa số linh thạch kiếm được chuyến này rồi!" Đậu Bằng cười lớn: "Ha ha, tốt nhất là bọn họ biết điều, quay về từ bây giờ đi, đừng mơ chen chân giành tài nguyên với chúng ta nữa. Bằng không, đến điểm dừng tiếp theo, ta sẽ không nương tay như lần này đâu!"

"Đúng đấy, nhìn cái thuyền rách nát của bọn họ kìa, chẳng biết sẽ chìm lúc nào. Còn dám mò tới trung tâm Nam Hải, lần này chúng ta dồn ép bọn họ một phen, chưa biết chừng lại vô tình cứu mạng chúng đấy!"

Cả nhóm ríu rít nói cười, thì đúng lúc ấy, đội trưởng đội thuyền Hoàng Oanh mặt lạnh như tiền từ trong khoang bước ra.

"Lại gây chuyện nữa à?!"

"Cha, con chỉ là dạy dỗ đội thuyền Hựu Thủy một chút thôi mà!" Đậu Bằng vội vã giải thích.

Nghe đến đội Hựu Thủy, sắc mặt Đậu lão không chút d.a.o động: "Cái đội thuyền tàn tạ đó, lúc nào dạy dỗ cũng được. Nhưng lần này thì khác, cả đám liệu mà thu mình lại cho ta, đừng gây rắc rối!"

"Sao vậy cha?"

"Còn hỏi sao à? Không thấy hai đội thuyền Hành Quang và Hổ Phong đều không có mặt sao? Nhất định là có biến. Chúng ta cũng sẽ hủy mấy điểm dừng tạm, đi thẳng đến trung tâm Nam Hải. Báo cho hành khách trên thuyền biết, những chỗ chưa đi sẽ ghé qua trên đường về."

Lời ông vừa dứt, các thành viên đội Hoàng Oanh nhao nhao bàn tán. Ngay lúc đó, trận pháp phòng ngự trên thuyền đột nhiên tự động kích hoạt, chuông cảnh báo vang lên liên hồi.

Biển cả cuộn sóng, từng đợt sóng lớn dồn dập vỗ vào thân thuyền.

Sắc mặt Đậu lão biến đổi: "Dưới nước có hải thú! Hơn nữa là loại mạnh đấy! Tất cả mau vào khoang thuyền!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.