Những lời Minh Ý nói rất khớp với câu chuyện của Thư Trọng Lâm về xuất thân của nàng. Nếu từng làm việc nặng ở thôn quê, trong lòng bàn tay nàng có vết chai cũng là chuyện dễ hiểu. Tuy nhiên, Kỷ Bá Tể vẫn luôn cảm thấy hành động vào thư phòng đợi hắn của nàng không hẳn là hợp lý.
Trong lòng bắt đầu nghi ngờ, nhưng hắn không để lộ ra, chỉ dịu dàng dỗ dành nàng. Hắn hôn nhẹ lên từng giọt nước mắt trên mặt nàng, sau đó nói bằng giọng ấm áp:
"Vài ngày tới đại nhân sẽ hơi bận, nếu thiếu gì, ngươi cứ nói với Tuân ma ma."
Chóp mũi Minh Ý đỏ ửng, giọng ngậm ngùi hỏi: "Ban đêm cũng không về sao?"
"Về chứ, sao lại không về?" Hắn bật cười nhẹ: "Ý nhi lợi hại lắm mà."
Hai má nàng thoáng ửng đỏ, nàng khẽ hừ một tiếng, rồi mềm mại ngáp một cái như thể khóc đến mệt lả.
Kỷ Bá Tể luôn rộng lượng với giai nhân, không câu nệ lễ nghi, thấy vậy liền nói: "Nàng cứ ngủ thêm chút nữa đi, đợi đến bữa trưa, bảo ma ma mang cơm đến bên giường cho."
"Vâng." Cuối cùng nàng cũng nín khóc mỉm cười.
Kỷ Bá Tể xoa xoa đầu nàng, rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Cung Vương, người thừa kế thành Mộ Tinh, vừa kiêng kị vừa nể trọng hắn. Việc gửi người hầu rượu kia đến cũng là muốn dò xét thái độ của hắn. Giờ hắn không muốn gây hiềm khích với ai, tất nhiên sẽ chấp nhận người đó.
Chỉ là không ngờ, tiểu cô nương trong nhà lại là một "lọ dấm chua nhỏ".
Thôi thì mới mẻ còn đó, cứ để nàng làm nũng thêm vài ngày đi.
"Đại nhân." Bất Hưu đi theo bên cạnh hắn, khẽ nói: "Tư phán đã dẫn người tới căn nhà cũ của Mạnh gia."
Kỷ Bá Tể nhíu mày: "Tại sao?"
"Nghe nói công tử Yến gia làm loạn quá, Tư phán không còn cách nào khác, mới tới nhà cũ Mạnh gia tìm manh mối."
Mạnh gia từng là gia tộc đứng đầu ở thành Mộ Tinh. Đích nữ Mạnh Tiện An được tôn làm Tư Hậu, lại còn sinh ra người thừa kế. Gia đình này vốn nên hưởng vinh hoa phú quý nhiều đời, nhưng không ngờ có người tố cáo Mạnh Tiện An tư thông với nam nhân bên ngoài, làm ô uế nội viện. Đại Tư nổi giận, ban chết Tư Hậu, đồng thời lưu đày cả gia tộc Mạnh gia.
Ngôi nhà cũ của họ, với mái ngói xanh và tường son lộng lẫy, quá mức xa hoa nên chưa ai được ân sủng để ở. Vì thế, nơi đó vẫn bị bỏ trống đến giờ.
Giờ đi điều tra, liệu có tìm được gì không?
Hắn nhếch môi cười nhạo, hờ hững nói: "Có tiến triển gì thì đến báo cho ta."
"Vâng."
Khi bước qua hành lang, hắn lại liếc nhìn về phía viện của Minh Ý.
"Khi nào rảnh, tìm người kiểm tra cô nương này."
Dừng một chút, hắn rũ mắt nói thêm: "Tìm vài người nhẹ chân nhẹ tay một chút."
Nếu nàng thực sự không biết võ công, mà bị thương thì lại khóc cả nửa ngày, đến lúc đó hắn lại phải đi dỗ.
Bất Hưu thoáng kinh ngạc liếc nhìn biểu cảm của chủ nhân, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ khẽ đáp lời.
*
Bên ngoài trời có chút âm u, trong nhà không đốt đèn, tối đen như mực.
Tuân ma ma mở cửa bước vào, tưởng rằng Minh Ý vẫn đang ngủ. Nhưng khi khẽ vén màn giường, bà lại thấy nàng đang ngồi ngây ra với đôi mắt đỏ hoe, cả người ủ rũ.
"Ma ma." Thấy bà đi vào, nàng mếu máo, mắt lại ngân ngấn nước.
Tuân ma ma vội xua tay: "Đừng có khóc với ta, ta không biết an ủi đâu."
Minh Ý hít mũi, nuốt một nửa nước mắt lại: "Sắp ăn trưa rồi à?"
"Đại nhân bảo ta tới hỏi, hôm nay cô nương muốn ăn gì?” Thấy dáng vẻ đáng thương của nàng, Tuân ma ma không nhịn được mà dịu giọng hơn: “Nhà bếp có thể làm bất cứ món gì cô nương muốn."
"Ta ăn không nổi." Nàng gục đầu xuống: "Trong lòng đại nhân vốn chẳng có ta."
Chuyện đó quá bình thường mà. Những cô gái từng ở viện này còn nhiều hơn số bữa cơm bà từng ăn. Tuân ma ma sớm đã biết nàng cũng không thể ở lâu.
Chỉ là, tiểu nha đầu này dù hơi nhiều lời và hay làm bộ làm tịch, nhưng tâm địa lại không xấu, nhìn lâu còn thấy đáng yêu. Bà cũng không đành lòng nói thật, chỉ đáp: "Nếu đại nhân không để tâm đến ngươi, sao lại mang ngươi về đây?"
"Hắn cũng mang người khác về, lại còn thân mật như vậy." Minh Ý ôm lấy ngực, nức nở: "Ta nhìn mà thấy đau lòng quá."
Hai ngày trước, nhìn nàng như chẳng bận tâm gì, không ngờ lại rơi vào lưới tình nhanh đến vậy.
Tuân ma ma thở dài, lấy lược đến giúp Minh Ý chải mượt mái tóc đen:
"Con gái vẫn phải sống vì chính mình. Cô nương đừng nghĩ ngợi quá nhiều, nhiều ít gì cũng ăn một chút đi, đừng để bị đói."
"Hu hu hu, buồn quá... Đầu bếp ở đây theo trường phái Phi Hoa hay Triều Dương vậy?"
Tuân ma ma nghẹn họng, dở khóc dở cười: "Phải nói rằng hai trường phái đó nổi tiếng thật, nhưng đây là thành Mộ Tinh, đầu bếp của chúng ta tất nhiên là theo trường phái Mộ Tinh rồi."
Khẩu vị của người trong thành Mộ Tinh thường thanh đạm. Minh Ý có chút uể oải: "Vậy đành ăn chút vậy."
Tuân ma ma gật đầu định lui ra, nhưng lại bị nàng giữ chặt tay áo: "Có đường đỏ xí muội không? Để làm điểm tâm khai vị ấy."
"Có."
Minh Ý gật đầu, hít hít mũi: "Vậy thêm một lồng bánh sữa hoàng kim nữa."
"Món tôm nướng của thành Mộ Tinh rất ngon."
"Cá hoa quế thì làm loại không có xương nhé, gân hươu hầm phải mềm và dẻo hơn một chút, thêm một bát mì tuyết ngọt nữa."
Tuân ma ma: ???
Nàng bảo đây là "ăn tạm" sao?
Bà dở khóc dở cười: "Cô nương không buồn nữa à?"
"Buồn chứ, nên ma ma ăn cùng với ta nhé?" Minh Ý nhìn bà bằng đôi mắt long lanh đầy nước, mếu máo: "Đại nhân chẳng ăn cùng ta."
Tuân ma ma định từ chối, trong phủ không có quy củ như vậy, hơn nữa cô nương này chắc cũng không ở lâu, bà cũng không muốn gắn bó quá nhiều. Nhưng cô nương trước mặt nhỏ nhắn dễ thương, lại còn gọi toàn món bà thích ăn.
Thôi được, bà gật đầu: "Lão nô đi một lát sẽ quay lại."
Minh Ý ngoan ngoãn chờ, khi thức ăn đã được dọn lên, nàng vừa ăn vừa hỏi: "Đại nhân thường ngày thích làm gì? Có gì ta có thể học để làm hắn vui không?"
Tuân ma ma lắc đầu: "Nếu đại nhân thích ngươi, ngươi làm gì hắn cũng thấy vui, không cần cố thêm."
Ý trong lời nói là, nếu hắn không thích nữa, làm gì cũng vô ích.
Minh Ý buồn rầu, cắn nhẹ miệng bát: "Trong nội viện ta đã học cầm kỳ thư họa, nhưng có vẻ chẳng dùng được gì."
"Đại nhân là một Đấu giả, luôn say mê tu tập, chỉ khi rảnh rỗi mới nghe nhạc, ngắm múa."
Nàng gật đầu, lại ủ rũ: "Thư phòng thì không được vào nhỉ? Lần sau ta sẽ không vào nữa."
"Thư phòng ở biệt viện này không phải là nơi cấm." Tuân ma ma nhấm nháp miếng gân hươu hầm vừa phải, tâm trạng thoải mái nên nói thêm: "Nếu sau này cô nương có phúc phần vào được chủ viện, thư phòng ở đó mới là nơi không được bước vào. Ai tự tiện xông vào đều sẽ mất mạng."
Thì ra chỗ này chỉ là căn biệt viện hắn dùng bên ngoài?
Khóe miệng Minh Ý giật giật.
"Thỏ khôn có ba hang" quả không sai. Biệt viện đã lớn như vậy, vậy chủ phủ của hắn còn rộng đến mức nào?
"Phải rồi, trước đó đại nhân có dặn, giao chìa khóa nhà kho cho cô nương." Tuân ma ma nói tiếp: "Sổ sách ở viện này, sau này sẽ do cô nương quản lý."
Trước đó Minh Ý còn buồn bực, một người quý phái như Kỷ Bá Tể, gia tài đồ sộ, sao lại dễ dàng giao cho tiểu yêu tinh như nàng quản lý. Hóa ra chỉ là sổ sách của biệt viện này. Rõ ràng hắn chỉ coi nàng là người quản lý thu chi không lương mà thôi.
Dẫu vậy, tiền bạc dù chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta vui. Nàng không ngại nhận công việc này, dù sao nhàn rỗi cũng chẳng có việc gì làm.
Vì thế ăn cơm xong, Minh Ý bắt đầu xem qua sổ sách. Những sổ cũ chồng chất rất cao, nàng chỉ có thể xem qua sổ của năm nay trước.
Tuân ma ma châm đèn cho nàng, định ngồi lại một lúc, thì bất ngờ nghe thấy bên ngoài vang lên hai tiếng chim tu hú kỳ lạ.