—
Hắn nhướn mày, bước vào phòng nhìn quanh, định tìm người hỏi thì nghe tiếng rên rỉ khe khẽ từ trong màn.
“Đại nhân về rồi ạ?” Nàng mơ màng hỏi.
Màn che được vén lên, giai nhân ngủ trong tư thế mềm mại, như vừa tỉnh dậy sau giấc mơ xuân, mặt ửng hồng, tim cũng đập thình thịch.
Hắn nhếch miệng cười, ngồi xuống bên giường, liếc nhìn đôi giày của nàng: “Tuần ma ma không phải nói là nàng đã dậy rồi sao?”
Nàng cúi mắt: “Thân thể khó chịu, nên lại nằm thêm một lát.”
“Ồ? Vậy sao lại đổ mồ hôi?” Hắn lo lắng đưa tay lên trán nàng, “Bị bệnh à?”
Vừa nãy chạy vội như vậy, không đổ mồ hôi mới là có bệnh.
Minh Ý thở gấp hai tiếng, rúc vào lòng bàn tay hắn nức nở: “Là do nô tỳ gặp ác mộng, mơ thấy đại nhân có người mới, không cần nô nữa.”
Kỷ Bá Tể nhẹ nhàng cười: “Sao lại thế, Ý nhi xinh đẹp động lòng người, ai có thể khiến đại nhân vui hơn nàng?”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trong thư phòng, nàng thực sự sẽ tin lời nói dối của hắn.
Lén lút lau mồ hôi trên trán, nàng cười rạng rỡ, “Ta biết ngay là đại nhân tốt nhất mà.”
Kỷ Bá Tể cụp mắt nhìn nàng, cảm thấy vô cùng thú vị.
Tiểu cô nương rõ ràng biết võ, nhưng lại giả vờ yếu đuối và nũng nịu trước mặt hắn. Bề ngoài trong sáng, nhưng hành vi lại kỳ quặc, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến vị tiểu thư trong phủ.
Trong thư phòng của biệt viện này, chẳng lẽ còn có thứ gì mà Đại Tư muốn?
Thu lại cảm xúc, Kỷ Bá Tể phả hơi rượu vào mặt nàng: “Đã không muốn nhớ, vậy thì ngủ thêm một chút đi.”
Rượu pha lẫn mùi son phấn xa lạ, nồng nàn xộc vào cánh mũi nàng.
Minh Ý nhíu mày rồi lại thả lỏng, giọng mềm mại nũng nịu: “Thân mình khó chịu vô cùng, đều do lỗi tại đại nhân, bây giờ không thể ngủ tiếp được nữa, nô tỳ vẫn nên dậy hầu hạ đại nhân tắm rửa.”
Bàn tay nhỏ bé đẩy nhẹ ngực hắn, vẻ mặt chán ghét không thể che giấu.
Nhận ra mình thất thố, nàng định sửa sai, nhưng lại thấy người trước mặt cúi đầu nhìn tay nàng, không những không tức giận mà còn khẽ cười một tiếng: “Trước đây ta luôn cho rằng, nữ nhân ghen tuông là điều không đáng yêu nhất, nhưng giờ xem ra, cũng tùy người.”
Lưng Minh Ý cứng đờ, hoảng hốt. Ý hắn là gì? Nàng ghen với ai? Là nữ nhân trong thư phòng lúc nãy sao? Khi nói lời này, Kỷ Bá Tể đã biết nàng đến thư phòng rồi sao?
Nhanh chóng liếc nhìn đôi hài thêu của mình bên giường, trên đó không thể tránh khỏi dính rất nhiêu rêu bẩn thỉu từ mái hiên.
Tiêu đời.
Nàng tái mặt thầm nghĩ, liệu mình có bị hắn giết không? Dù sao hắn cũng võ công cao cường, chỉ cần một cái bạt tai cũng có thể dễ dàng giết chết nàng.
Nhưng, người trước mặt đang mỉm cười hiền hòa, thậm chí còn có chút cưng chiều, không giống như đang tức giận.
Chuyện gì xảy ra vậy, một nhân vật quan trọng như vậy, bị người ta đột nhập thư phòng mà lại không nghi ngờ gì sao?
Hay là hắn không biết nàng đến đây để làm gì?
Nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu, Minh Ý cắn răng, dứt khoát che mặt nức nở: “Đại nhân, nô tỳ đã cố gắng hết sức rồi.”
Giọng cô thê lương bi ai, như sắp sửa sụp đổ, nghẹn ngào một tiếng rồi bật khóc nức nở, không hề gượng gạo, ngược lại khiến người ta cảm thấy thương cảm.
Kỷ Bá Tể không hiểu ra sao: “Cố gắng cái gì? Sao tự nhiên lại khóc?”
“Nô tỳ sớm biết đại nhân không thích nữ nhân ghen tuông, trước khi đến đây đã chuẩn bị kỹ lưỡng, thề rằng dù gặp phải tình huống nào cũng không ghen tuông với đại nhân, nhưng mà… nhưng mà nô tỳ không ngờ rằng, thứ gọi là ghen tuông, nó vốn dĩ không thể che giấu được.”
Nàng buông tay, khuôn mặt đã đầy nước mắt, trong mắt hiện lên muôn vàn uất ức: “Nô tỳ vốn chỉ là bông hoa ven đường được đại nhân tùy ý hái xuống, cũng không có ham muốn gì khác, chỉ muốn cùng đại nhân triền miên vài ngày, lưu lại chút kỷ niệm để sống qua phần đời còn lại, không ngờ mới một ngày mà đại nhân đã có người mới.”
“Nô tỳ muốn giả vờ như không biết, nhưng đại nhân, nô tỳ vừa nghe nói người về phủ và đi vào thư phòng, nên cố ý đến đây chờ người, ai ngờ lại nhìn thấy… nhìn thấy…”
Nàng che mặt khóc nức nở, vai run rẩy như ngọn cỏ trong mưa.
Kỷ Bá Tể nhẹ nhàng vỗ vai nàng: “Nàng đến thư phòng, sao Tuân ma ma không biết?”
“Đại nhân thân phận tôn quý, thư phòng là nơi trọng yếu, thường ngày không cho ma ma vào, nô tỳ cũng vì được sủng ái nhất thời, nên lén lút đi vào muốn tạo bất ngờ cho đại nhân hu…”
“Lén lút đi vào, trốn ở đâu?”
“Trên xà nhà, từ nhỏ nô tỳ đã theo cha học leo núi hái thuốc, trong thư phòng có đặt án dài, lại chồng thêm giá cổ, rất dễ leo…”
Nàng nức nở khóc, lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn: “Đã thế này rồi, đại nhân còn hỏi nô tỳ trốn ở đâu, trong lòng đại nhân quả nhiên không có nô tỳ!”
Nàng trừng mắt đầy lý lẽ, lại có chút nhõng nhẽo như trẻ con, khiến Kỷ Bá Tể cũng ngẩn người một lúc.
Chẳng lẽ thực sự oan cho nàng rồi?
Nhìn vào lòng bàn tay nàng, hắn hỏi: “Lòng bàn tay nàng có vết chai?”
Nàng càng nghĩ càng tủi thân, khóc lóc nức nở hơn: “Làm sao mà không bị chứ, trước đây ở nhà cắt cỏ chẻ củi, lòng bàn tay đầy vết chai, ma ma trong phủ nói như vậy sẽ không được quý nhân yêu thích, nên bắt nô tì dùng dao nhỏ cạo từng chút một, cạo đến đau chết đi được, không ngờ cạo xong rồi, vẫn không được quý nhân yêu thích…”
Nàng khóc không còn hình tượng, nhăn mặt nhăn mày, nhìn vô cùng đáng thương, bất kỳ ai có lòng dạ mềm yếu nhìn thấy cũng phải khóc theo.
Kỷ Bá Tể suy tư một lúc, rồi dịu giọng: “Được rồi, đừng khóc nữa, đại nhân thích nàng.”
“Thích nô tỳ mà còn dẫn người khác về? Mới được bao lâu chứ?” Nàng rưng rưng nước mắt, ủ rũ nói: “Nô tỳ cũng không mong muốn được lâu dài, nhưng một hai tháng này cũng không thể chịu đựng được sao?”
Nàng dỗi xong, lại cảm thấy bản thân đã nhận tiền nên không có lý, đầu cúi gằm xuống: “Dù sao cũng là do đại nhân quyết định, đại nhân muốn sủng ai thì sủng.”
Nàng nói xong, xoay người đi, úp mặt vào tường, cả người phồng lên vì tức giận.
Kỷ Bá Tể bị hành động của nàng chọc cười, hắn ôm nàng lại, cười nói: “Chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, sao nàng lại để bụng? Người đó là người của Cung Vương, sớm muộn gì ta cũng phải đưa về, nhưng trong viện này chỉ có nàng và nàng ta, nàng ta không thể làm hại nàng được.”
Ha ha, ăn trong nồi nhưng ngó sang nồi khác, nam nhân muốn trăng hoa, đúng là có hàng vạn lý do.
Trong lòng Minh Ý đảo mắt khinh thường, nhưng trên mặt vẫn chỉ ra vẻ cực kỳ đáng thương nhìn hắn: “Thật sao? Đại nhân chỉ đưa nàng ta về, không ngủ với nàng ta?”
“Ta chỉ ngủ với nàng.” Hắn vuốt ve mái tóc nàng, trêu chọc cằm nàng.
Minh Ý cảm thấy ngứa, né tránh một chút, lẩm bẩm nói: “Lần sau đại nhân không được làm tổn thương nô tỳ như vậy nữa, đại nhân không biết đâu, khi cửa mở ra, tim nô tỳ suýt vỡ vụn.”
Suýt vỡ vụn, là vì bị hắn dọa sợ.
Nàng sợ hãi vỗ về ngực mình.
May mắn thay, Kỷ Bá Tể là một kẻ háo sắc, giữ nàng lại để hỏi thêm vài câu, nếu kẻ đa nghi lôi nàng ra đánh chết ngay tại chỗ, nàng thực sự không có cách nào.
“Tim vỡ ư? Ta xoa cho nàng.” Hắn bật cười, liên tục dỗ dành nàng nhỏ nhẹ, không hỏi thêm nữa.
Kỷ Bá Tể không phải là kẻ vô tâm, mà là vì biệt viện này không phải là chủ phủ của hắn, không thể đặt những thứ quan trọng ở đây. Nếu Minh Ý thực sự có nhiệm vụ gì, nàng cũng sẽ không lục tung thư phòng trong biệt viện.
Bây giờ hắn chỉ tò mò một điều, việc nàng nói không biết võ liệu có thật hay không?
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Món đồ không thể thiếu trong túi của em Hiểu (6 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)