Nhập Thanh Vân

Chương 117: Xuất phát! Thành Phi Hoa




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Minh Ý: …?

Nguyên Sĩ Viện quả là một nơi vô cùng cao quý, ngay cả đồ ăn cho lợn cũng phải do Kỷ Bá Tể tự mình đi mua.

Ban đầu còn định lấy một chiếc để ăn, cơ mà giờ xem ra là không được rồi, nàng nhún vai, quay về Chú Khí Viện thu dọn y thường.

Tư Đồ Lĩnh mua rất nhiều y thường, nhưng kích cỡ có vẻ không được thích hợp cho lắm, nàng thử qua thử lại, quyết định tối nay sẽ mời Tu Vân đến sửa lại.

Khóe mắt nhìn thấy bên cạnh có thêm vài chiếc rương, nàng “ồ” lên một tiếng, bối rối nhớ lại, lúc nãy Tư Đồ Lĩnh ôm mấy chiếc rương đến?

Nghĩ không ra, nàng đi đến mở nắp rương.

Váy xòe thêu hoa châu báu cùng áo khoác đỏ rực, bên ngoài còn có thêm một chiếc áo mỏng màu đỏ cam với một cái áo khoác vai thêu hoa mộc lan, rực rỡ vô cùng.

Đầu ngón tay khựng lại, nàng nheo mắt, nhấc váy lên ướm thử trên người.

Vừa vặn thích hợp.

Nhớ lại vẻ mặt tức giận của Kỷ Bá Tể lúc nãy, Minh Ý chợt hiểu ra, tâm tư của hắn đã bị Tư Đồ Lĩnh vạch trần, nên mới đem bánh rán hành đi cho lợn ăn mà không cho nàng?

Bản chất con người không chỉ xấu xa, còn lãng phí.

Minh Ý bĩu môi, đóng nắp rương lại.

Hai ngày thăm thân trôi qua, Tần Thượng Võ dẫn đầu đoàn người lên đường đến thành Phi Hoa.

Minh Ý tưởng Tu Vân sẽ rất vui mừng, nhưng quay sang nhìn nàng, thấy vẻ mặt buồn rầu, suốt dọc đường không hề lên tiếng.

Cỗ xe thú bay trên mây có khoang rất rộng, có thể chứa được hàng trăm người, lúc này Tần Thượng Võ đang dặn dò đám học tử, Minh Ý kéo Tu Vân đến một góc khuất và nhỏ giọng hỏi nàng: “Có gì rơi lại chăng?”

“Không có.” Tu Vân cười khổ, “Chỉ là ta không ngờ, vốn tưởng bọn họ luyến tiếc nên mới đến thăm ta, ai ngờ lại biết được ta thích một đấu sĩ ở thành Phi Hoa, nên cẩn thận sắp xếp muốn ta câu lấy hắn, sau đó đưa bọn họ đến thành Phi Hoa.”

Ngoài ý muốn nhướng mày, Minh Ý thắc mắc: “Thành Mộ Tinh không tốt sao?”

“Bọn họ cảm thấy không tốt, năm nào cũng phải nộp cống nạp, còn bị khinh thường. Thành Phi Hoa tuy rằng năm nay không phải là thượng tam thành, nhưng những năm trước cũng từng nhiều lần lọt vào thượng tam thành, địa vị cao hơn thành Mộ Tinh.” Tu Vân thở dài, “Nhị ca của ta kinh thương ở thành Phi Hoa, những năm qua đã tích lũy được kha khá tài sản, phụ thân ta muốn từ quan về hưởng phước, nhưng lại sợ bị gán cho cái mũ thông địch, nên muốn ta nghĩ cách lấy danh nghĩa liên hôn để đưa bọn họ qua đó.”

Liên hôn nói thì dễ, nàng làm sao có bản lĩnh lớn như vậy, hiện giờ đừng nói là thu hút Trịnh Thiều, nàng còn chẳng biết hắn có nhớ ra nàng hay không, lại nói đến chuyện khác.

Minh Ý xoa đầu nàng: “Ngươi đã ra ngoài rồi, còn quản bọn họ làm gì? Tương lai ngươi có thể làm được cũng tốt, không thể làm được cũng tốt, bọn họ đều không kiểm soát được ngươi.”

Chớp mắt, Tu Vân phản ứng lại: “Thật ư?”

Nàng đi đến Phi Hoa, núi cao sông dài, ai có thể quản được nàng? Nhị ca vốn không thích người trong nhà, chắc chắn cũng sẽ không giúp trong nhà trói buộc nàng.

Nghĩ đến đây, Tu Vân lại cười rộ lên, ôm Minh Ý hôn một cái: “Chúng ta đi xem mây!”

Hai người vẫn mặc nam trang, tự dưng hôn một cái, không ít người xung quanh đều nhìn với vẻ mặt kỳ quặc.

Minh Ý cây ngay không sợ chết đứng, nhìn lại từng người một, thẳng đến khi họ xấu hổ cúi đầu, nàng mới khẽ hừ một tiếng, theo hướng Tu Vân chỉ để xem mây.

Thanh Vân Giới biển mây mù mịt, không ai biết dưới mây là gì, nhưng mây mù tan đi, hướng Tây Nam chính là thành Phi Hoa rực rỡ hoa bay.

Thành Phi Hoa quanh năm suốt tháng đều có những loài hoa khác nhau nở rộ rực rỡ, gió thổi qua, cả con phố tràn đầy hương hoa. Những loại hoa quý hiếm khó trồng ở nơi khác, ở đây đều mọc to hơn bắp cải, từng chùm từng chùm chen chúc nhau, vô cùng hùng vĩ.

Xe thú vừa hạ cánh xuống đất, La Kiêu Dương đã liên tiếp hắt hơi mấy cái, buộc phải dùng khăn che miệng bịt mũi: “Ta ghét hoa!”

Phạm Diệu và những người khác thì không sao, chỉ là, chưa kịp dọn dẹp hành lý đến nơi ở, xung quanh đã có không ít người vây quanh.

Bọn họ ngay lập tức giơ lá chắn lên một cách cảnh giác.

Tuy nhiên, những người xung quanh đều là phu nhân lão nhũ, vây quanh một lúc rồi bắt đầu ném những bông hoa to lớn vào lòng Kỷ Bá Tể.

Chỉ phụ nữ, phái yếu. 

Nếu là những bông hoa bình thường, hắn cũng sẽ nhận, dù sao đây cũng là một lòng tốt của các thẩm thẩm. Tuy nhiên, những bông hoa ở đây còn to hơn cả đầu hắn, một bông ném xuống nặng đến mức kinh hoàng, Kỷ Bá Tể chỉ có thể nghiêng người né tránh.

“Công tử này quá tuấn tú (đẹp trai) rồi, đừng né tránh nhé, nhà ta có hai nha đầu xinh đẹp, có thể gả cả hai người.”

“Cô nương này nhà ta cũng xinh đẹp không kém nhà bà ấy, đến nhà ta đi.”

“Tuấn tú như vậy, nhất định phải đeo hoa trên người mới được.”

Xung quanh vang lên tiếng cười đùa, ngay cả các đệ tử khác cũng hò reo, Kỷ Bá Tể vất vả né tránh, hung hăng trừng mắt nhìn Minh Ý.

Minh Ý: ?

Liên quan gì đến ta?

Vì đã đến thành Phi Hoa, Minh Ý cũng định chia tay họ, chỉ dặn dò rằng nếu họ cần bất kỳ thần khí nào hoặc cần tu bộ kiện nào, cứ đến tìm nàng là được.

Sửa chữa bộ phận nào

Tần Thượng Vũ muốn giữ cũng không thể giữ được, tiền bạc trên người Minh Ý nhiều vô kể, nàng vung tay mua một tòa viện tử lớn ở thành Phi Hoa, ngay trong ngày đã cùng Tu Vân dọn vào ở.

Bất đắc dĩ, ông chỉ có thể đưa các học tử đến địa điểm tỷ thí để khảo sát địa điểm trước, kết quả là khi buổi tối tìm khách điếm, ông phát hiện ra tất cả các khách điếm lớn đều đã kín chỗ bởi các đội từ các thành trì  khác.

Thành Mộ Tinh có địa vị thấp kém, không thể tranh giành khách điếm với những thành trì này, nhưng nếu ở quá xa sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của học tử. Tần Thượng Vũ rất lo lắng.

“Đi theo ta.” Kỷ Bá Tể ra hiệu cho La Kiêu Dương và những người khác.

La Kiêu Dương rất không muốn nghe theo hắn, nhưng nhìn vẻ mặt tự tin của hắn, vẫn miễn cưỡng đi theo: “Đi đâu?”

“Đi mua đồ.”

Chỗ ở còn chưa có mà đã đi mua đồ? La Kiêu Dương cau mày, Phàn Diệu và những người khác lại càng tò mò hơn, đi theo hắn đến một hiệu đồ cổ, sau đó nghe hắn dặn dò: “Mỗi người ôm một món, ghế, bình hoa các loại đều được.”

La Kiêu Dương đang băn khoăn, thì mắt Sở Hà đã sáng rực lên, lập tức làm theo. Sau đó tất cả các đệ tử, bao gồm cả Tần Thượng Vũ đều bị nhét một cây ngọc Như Ý vào lòng.

Mặc dù đây là một hiệu đồ cổ nhỏ ế ẩm, nhưng một loạt đồ này cũng không hề rẻ, Kỷ Bá Tể không hề chớp mắt trả một thỏi vàng, sau đó dẫn họ đến gõ cửa nhà mới của Minh Ý.

Minh Ý vừa mở cửa nhìn thấy mặt hắn liền thở dài: “Ma quỷ cũng không bám dai bằng ngài.”

“Mừng tân gia, nhận lễ vật không?” Hắn giơ cao tượng Phật Quan Âm bằng ngọc trên tay.

Chất lượng và màu sắc của viên ngọc đó đều rất tốt, Minh Ý mím môi, vẫn mở cửa.

Sau đó, nàng nhìn thấy đủ loại quà cáp như nước chảy ùa vào.

“Ngoài kia khách điếm kín chỗ.” Tần Thượng Võ đi sau cùng, nói với nàng: “Chúng ta phải ở đây vài ngày, ngươi không phiền chứ?”

Không phiền, thậm chí có thể bao luôn bữa sáng.

Minh Ý nhận lấy ngọc Như Ý trong tay hắn, hai mắt sáng rực lau tay vào tay áo lau chùi: “Ra ngoài, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên, sư trưởng đừng khách sáo.”

Lúc đầu còn đang lo lắng việc mua chỗ ở đã tiêu tốn quá nhiều tiền, căn bản không có tiền để sắm sửa những vật dụng này, không ngờ họ lại hiểu chuyện, mang theo tất cả.

Bỏ qua cái bản chất xấu xa của con người đi, xấu xa cách mấy đứng dưới tiền tài cũng lấp lánh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.