Nhập Thanh Vân

Chương 12: Nghi phạm




Thanh Vân Giới luôn lấy sức mạnh nguyên lực để phân chia địa vị cao thấp, mà người tu luyện nguyên lực chỉ có thể là nam giới. Do đó, yêu cầu của xã hội đối với nữ giới chỉ là kiều diễm thanh tú, nhu mì động lòng người.

Ngoại hình của Minh Ý hoàn toàn phù hợp với sở thích của Kỷ Bá Tể, khiến hắn phá lệ ở lại viện nàng nửa tháng. Khi rảnh rỗi, hắn cùng nàng ngâm rượu thưởng trà, dắt nàng đi cưỡi ngựa ngắm hoa.

Nàng là một tiểu thư mỏng manh, lúc thì va vào chân, lúc thì bị cửa kẹp tay, đôi mắt lúc nào cũng đỏ đỏ trước mặt hắn, khổ sở đáng thương nhìn hắn.

Nói ra cũng kỳ lạ, nếu là người khác nhiều chuyện như vậy, Kỷ Bá Tể đã sớm bực mình. Nhưng với Minh Ý, hắn lại không hề cảm thấy phiền phức, ngược lại còn thấy đáng yêu. Giống như nuôi một chú mèo thích nũng nịu, mỗi ngày mở cửa về nhà, hắn đều chờ đợi nàng chạy bước nhỏ đến cạnh hắn, ríu rít kể cho hắn nghe hôm nay trong sân nở hoa gì, ngày mai tiệm son phấn sẽ có loại nào mới.

“Vải gấm của dệt tú lầu vẫn đẹp nhất, nô tỳ mới may cho đại nhân một bộ y phục mới.”

“Tuân ma ma nói bánh hành hôm nay rất thơm, nô tỳ mua hai cái về, để lại một cái cho đại nhân, ăn nhanh kẻo nguội.”

“Đại nhân lại bị thương rồi à? Nô tỳ bôi thuốc cho đại nhân.”
Mỗi ngày nàng đều líu lo như vậy, dường như có vô số chuyện để nói. Cho nên nửa tháng trôi qua, Kỷ Bá Tể vẫn chưa thể đến hậu viện gặp vị thị tẩm kia, thậm chí khi đi dự tiệc ở phủ Cung Vương, hắn cũng chỉ mang theo Minh Ý.

“Không ngờ ở thành Mộ Tinh này lại có vụ án mà Quan Tư Phán không thể phá giải.”

Trong bữa tiệc, Thư Trọng Lâm cầm chén rượu thở dài: “Vài vị đại nhân trong nội viện, đúng là chết không nhắm mắt.”

“Cũng không thể trách Triệu Tư Phán được, vũ cơ bị đánh chết nhiều người như vậy mà không ai hé lộ nửa lời manh mối, quả thực không thể điều tra.” Lương Tu Viễn lắc đầu: “Cũng không biết là ai có bản lĩnh như vậy, ngay dưới mí mắt của Đại tư mà giết người, thế mà vẫn toàn mạng lui về.”

Chất độc chỉ có trong cung, mà trong bữa tiệc chỉ có các vũ cơ mới có thể lặng lẽ tiếp cận. Hung thủ chắc chắn là một trong số họ. Tuy nhiên, những vũ cơ còn ở trong cung thì dễ nói chuyện, tra tấn bằng roi vọt cũng chẳng sao. Nhưng có nhiều người đã được các quan chức mang đi, không thể tra hỏi, vậy chẳng phải sẽ thành vụ án bí ẩn sao?

Minh Ý quỳ gối ngay ngắn bên cạnh Kỷ Bá Tể, đang suy nghĩ cách ăn thịt kho tàu trước mặt sao cho thật tao nhã, bỗng cảm thấy có vài ánh mắt nhìn mình.

Ể?

Nàng hoàn hồn, vẻ mặt ngơ ngác.

“Nhìn nàng ấy làm gì?” Kỷ Bá Tể một tay ôm lấy nàng, một tay vuốt mép chén, mắt mở hờ: “Hôm qua ta vô tình làm bị thương một con chim bay qua sân, nàng ấy đã trách ta suốt nửa canh giờ.”

“Kỷ huynh thứ lỗi, chúng ta chỉ tò mò thôi.” Lương Tu Viễn cười nói: “Thời gian Minh cô nương bên cạnh ngươi hình như dài hơn so với những người trước đây.”

Còn không dài sao, đã nửa tháng rồi mà hắn vẫn chưa gặp được mỹ nhân nào đẹp hơn nàng.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn lại nói: “Con người ai cũng có lúc muốn ổn định.”

“Minh cô nương đừng tin hắn, lần trước hắn cũng nói vậy.” Ngôn Tiếu phe phẩy quạt: “Hôm trước vừa nói, hôm sau đã đổi người luôn.”

Minh Ý khựng lại, ngước lên nhìn hắn đầy mong chờ: “Đại nhân cũng muốn đổi người sao?”

“Đừng nghe hắn ta nói bậy.” Kỷ Bá Tể tỏ ra không vui: “Hắn ta chỉ mong ta nhanh chóng đổi người để đón ngươi đến phủ của hắn.”
Nhớ đến chuyện này, Kỷ Bá Tể lại có chút bực bội. Tiểu cô nương này tuy gần đây ở bên hắn rất vui vẻ, nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó ngăn cách. Nhớ đến việc trước đây ở nội viện, nàng muốn đi theo Ngôn Tiếu, Kỷ Bá Tể không khỏi nghĩ rằng nàng vẫn còn nhung nhớ Ngôn Tiếu.

Tuy nhiên, khi hắn nói ra lời này, người bên cạnh lại không chút do dự lắc đầu: “Nô tỳ đã đi theo đại nhân, đời này sẽ là người của đại nhân, đại nhân đừng đổi nô tỳ nhé?”

Mỹ nhân yếu đuối, trước mặt bao nhiêu người, cứ ngây thơ nhìn hắn, trong mắt không còn ai khác. Không gì có thể khiến người ta thoải mái hơn thế này.

Kỷ Bá Tể giãn mày, dùng đũa bạc gắp một miếng thịt kho tàu đưa đến bên môi nàng: “Không đổi, ngàn vàng cũng không đổi.”

Nàng cười rộ lên, dung nhan như hoa, há miệng ngậm lấy miếng thịt trên đầu đũa của hắn.

Ngôn Tiếu lắc đầu lia lịa, lấy quạt che mặt: “Thật là một tai họa.”
Mọi người nhìn Kỷ Bá Tể như vậy, cũng ăn ý không nói thêm gì nữa, chỉ bắt đầu trêu chọc người hầu rượu bên cạnh mình.

Trong bữa tiệc có rất nhiều người hầu rượu, ngày thường nhìn cũng bình thường, nhưng hôm nay so với Minh Ý, quả thực là tầm thường hơn nhiều. Cũng chẳng trách Kỷ Bá Tể chỉ mang nàng đi ra ngoài, tiểu cô nương này có đôi mắt phượng cong cong màu hổ phách, đôi môi đỏ mọng như điểm son, quả thực là nhan sắc rực rỡ, dù chỉ mặc một bộ váy mỏng manh như sương khói, cũng nổi bật hơn cả Vương phi đang ngồi trên vị trí chủ tọa.

Cung Vương phi uống rượu, liên tục nhìn về phía họ vài lần.
“Thiên Âm không đi theo à?” Nàng ta hỏi hầu nữ bên cạnh.

Hầu nữ nhẹ nhàng lắc đầu: “Nghe nói vào biệt viện rồi thì không được gặp mặt Kỷ đại nhân.”

“Thứ vô dụng.” Cung Vương phi thấp giọng quát, lại cau mày nhìn Minh Ý: “Ngươi nhìn chằm chằm Vương gia cho ta.”

Hầu nữ không biết làm sao, Vương gia là người mà nàng ta có thể nhìn chằm chằm sao?

Đang nói chuyện, Cung Vương đã dẫn theo Triệu Tư Phán đi từ bên kia vòng qua, tiến đến chỗ Kỷ Bá Tể.

“Biết ngươi thích món kẹo sữa hấp này, cô¹ đặc biệt cho người chuẩn bị thêm hai đĩa cho ngươi.” Tề Cung cười, khẽ gật đầu hướng về chiếc đĩa bạc trên bàn của hắn.

Kỷ Bá Tể gật đầu: “Đa tạ Vương gia.”

“Giữa chúng ta không cần khách sáo.” Hắn ta bật cười: “Nghe nói Đại Tư đã cho phép ngươi không cần ngày ngày đến nội viện báo cáo công tác, đây quả thực là ân huệ hiếm có, Bá Tể tiền đồ vô lượng.”

“Vương gia quá khen, Đại Tư chỉ là biết tại hạ không phải là người thích hợp để báo cáo công tác.”

“Kỷ đại nhân quá khiêm tốn rồi.” Triệu Tư Phán sau lưng Cung Vương đột nhiên lên tiếng: “Tuổi tác này mà có thể ngồi vào vị trí Tư Phán, thành Mộ Tinh trong một trăm năm tới cũng chỉ có một mình ngài.”

Giọng ông ta nghiêm túc, thay vì nói là khen ngợi, không bằng nói là nghi ngờ.

Mấy vị công tử xung quanh đều đặt chén rượu xuống, căng thẳng nhìn ông ta.

Triệu Tư Phán đức cao vọng trọng, lại là cao thủ phá án, được Đại Tư coi trọng, không ngờ hôm nay đến đây lại là để gây phiền toái cho Kỷ Bá Tể?

Cung Vương liên tục hòa giải: “Triệu đại nhân đối nhân xử thế ngay thẳng, hào sảng, từ trước đến nay không câu nệ lời lẽ tiểu tiết, Bá Tể đừng để tâm.”

“Nói hay.” Kỷ Bá Tể ngẩng đầu: “Tại hạ cũng ngưỡng mộ đại danh Triệu Tư Phán đã lâu, nghe nói Tư Phán ba mươi năm đảm nhiệm chức vụ, không có vụ án nào là không giải quyết được. Tài năng xuất chúng như vậy, nói chuyện thẳng thắn cũng là hiển nhiên.”
Ngôn Tiếu nghe xong phun một ngụm rượu lên ống tay áo.

Đây quả thực là nói những điều khiến người khác khó chịu, tiếng tăm tốt nhiều năm của Triệu Tư Phán đều tan biến bởi vụ án bí ẩn gần đây, ông ta vì chuyện này mà tức giận không thôi, Kỷ Bá Tể còn cố tình tự chui vào mũi kiếm.

Quả nhiên, Triệu Tư Phán nghe xong liền sầm mặt lại, ánh mắt nhìn Kỷ Bá Tể một lúc lâu, lại từ từ chuyển sang người bên cạnh hắn ta: “Nhờ phúc của Kỷ đại nhân.”

Ông ta muốn thẩm vấn nữ nhân xinh đẹp bên cạnh Kỷ Bá Tể, nhưng vì e dè quyền thế của hắn nên không dám đến đòi người. Hôm nay đúng lúc gặp, lời nói lại đã nói đến mức này, ông ta dứt khoát nói ra: “Có vũ cơ trong nội viện nói rằng, cô nương bên cạnh ngài khi ở trong nội viện có hành vi kỳ quặc. Lão phu có vài câu hỏi, không biết có thể hỏi được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.