—
Triệu Tư Phán nói là hỏi, nhưng người đã trực tiếp đi đến đứng trước Minh Ý, khí thế to lớn đè xuống khiến bầu không khí xung quanh bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Kỷ Bá Tể có chút không vui, nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay.
“Bá Tể.” Cung Vương thấy có gì đó không đúng, vội vàng giữ tay hắn lại: “Chỉ hỏi mấy câu thôi, không dụng hình.”
Người khác chỉ hỏi hai câu, nhưng tiểu cô nương nhà hắn lại nhát gan vô cùng, không thể tránh khỏi việc bị ông ta dọa khóc. Người ngoài ở đây, hắn lại không chết, sao có thể để nàng bị người khác bắt nạt đến phát khóc được.
Hắn đổi tay, chuẩn bị muốn ném người ra ngoài.
Tuy nhiên, trước khi hắn kịp hành động, Minh Ý đã lên tiếng: “Đại nhân trong việc phá án công bằng chính trực, tiểu nữ đương nhiên sẽ phối hợp.”
Nàng quỳ gối, cổ thon dài, ung dung, bình thản nhìn thẳng vào mắt Triệu Tư phán. “Mời đại nhân ngồi.”
Đứng đây thẩm vấn, hiển nhiên là không nể mặt Kỷ Bá Tể, nhưng nếu ngồi xuống uống rượu thì lại thành nói chuyện phiếm.
Nàng chu đáo thay hắn suy nghĩ, lời nói cũng đàng hoàng, Kỷ Bá Tể không khỏi bất ngờ, liếc nhìn nàng một cái.
Minh Ý nhẹ nhàng ấn bàn tay đang nắm chặt của hắn rũ xuống trên đùi, sau đó lập tức đứng ra trước mặt hắn nhìn về phía Triệu Tư Phán đã ngồi xuống: “Đại nhân có vấn đề gì muốn hỏi?”
“Xin hỏi cô nương, ngày yến tiệc trong cung, có từng gặp qua hai người Nguy Hồng Phi và Trâu Vãn Thành hay không?”
“Tất nhiên là đã gặp. Hai vị đại nhân đó ngồi ở vị trí thứ hai từ bên phải, hàng thứ hai bên trái đại điện.”
“Ồ?” Triệu Tư Phán nhìn chằm chằm nàng: “Vậy cô nương có đến dâng rượu cho họ không?”
Minh Ý cười khổ: “Đại nhân lẽ nào không biết nhiệm vụ của vũ cơ sao? Tất cả các vị đại nhân có mặt ở đây, đều phải dâng rượu.”
“Ngươi khi nào thì đi qua dâng rượu?”
“Trong điện không có đồng hồ cát, tiểu nữ không rõ, nhưng lúc đó hai vị đại nhân vẫn đang trò chuyện, khí sắc vẫn tốt.”
Triệu Tư OlPhán im lặng, ánh mắt như tia lửa, nhìn đăm đăm vào mặt Minh Ý.
Minh Ý nhìn lại ông, vẻ mặt bình tĩnh, không hoảng không loạn.
Một lúc sau, Triệu Tư Phán nói: “Cô nương là kẻ có hiềm nghi lớn nhất.”
Nhưng trong mắt nàng không hề có chút lúng túng hay hoang mang, rõ ràng là không giấu diếm cũng không nói dối.
Cung Vương nhìn Minh Ý hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: “Cũng chỉ là hiềm nghi mà thôi, Minh cô nương xuất thân trong sạch, lại chưa từng tiếp xúc với Vô Ưu Thảo nên không thể kết tội.”
“Đêm đó có hơn bảy mươi vũ cơ, chỉ Minh cô nương là người gốc huyện Uyển, lại từng đến dâng rượu hai vị đại nhân đã khuất, thậm chí còn ra khỏi nội viện sau khi xảy ra chuyện, đến giờ vẫn chưa chịu thẩm vấn.” Triệu Tư Phán có chút bực bội.
Nửa tháng này đủ để nàng chuẩn bị một lời nói dối hoàn hảo, dù không thể kết tội, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại bỏ nghi ngờ.
Minh Ý hiếm khi nghiêm túc, mặt có chút tức giận: “Đại nhân có ý gì? Không tìm ra hung thủ thì muốn úp cho tiểu nữ cái danh nghi phạm?”
Triệu Tư Phán trừng mắt nhìn nàng, không cho là đúng. Một vũ cơ thôi, nếu không có Kỷ Bá Tể chống lưng, sáng nay ông ta đã tra tấn rồi.
“Ban đầu tưởng rằng Triệu đại nhân là thanh thiên đại lão gia, nên mới không có án tồn đọng, không ngờ cũng là kẻ tham lam hư danh, từ đầu đến cuối danh tiếng của bản thân quan trọng hơn chân tướng của vụ án.” Nàng đứng dậy, lông mày dựng ngược: “Hôm nay nếu không có các vị đại nhân ở đây, Triệu đại nhân có phải định đánh đập nhận tội, buộc tội tiểu nữ là hung thủ không?”
Triệu Tư Phán hơi tức giận, dù sao ông ta cũng đường đường là Tư Phán, vậy mà bị một vũ cơ chỉ vào mũi mắng.
Nhưng liếc nhìn Kỷ Bá Tể bên cạnh, ông ta cố nuốt cơn tức xuống, vô cảm nói: “Cô nương cẩn thận lời nói, vu khống quan lại, đáng chịu hình phạt tra tấn tàn khốc.”
Minh Ý cười: “Vu khống? Nếu nói sự thật cũng gọi là vu khống, vậy hành động của đại nhân hôm nay chính là hãm hại. Tiểu nữ được Kỷ đại nhân ban ơn, tuyệt không muốn vì chuyện vô căn cứ này liên lụy đến danh tiếng của Kỷ đại nhân, còn phiền đại nhân chờ điều tra rõ ràng rồi hãy nói.”
Có câu đánh chó phải nhìn mặt chủ, hiện tại nàng dù sao cũng là người của Kỷ Bá Tể, nếu nàng thành hung thủ, vậy Kỷ Bá Tể sẽ có trách nhiệm liên đới.
Nàng nghiến răng nói xong, tức mình ngồi xuống bên cạnh Kỷ Bá Tể.
Kỷ Bá Tể ban đầu có chút không vui, nhưng nhìn tiểu cô nương này miệng lưỡi sắc bén khiến người khác im bặt, hắn đột nhiên bật cười.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng và nói: “Hung thủ là nàng, ta sẽ không che chở. Nhưng nếu không phải là nàng, có ta ở đây, ai cũng đừng hòng ức hiếp nàng.”
Lời này tuy là nói với nàng, nhưng thực ra từng chữ đều rơi vào đầu Triệu Tư Phán.
Triệu Tư Phán có chút tức giận, muốn đứng dậy, nhưng vai lại bị Cung Vương ấn xuống.
“Vụ án này phức tạp, không thể tìm ra manh mối, không phải lỗi của Triệu đại nhân.” Hắn tA cười nói: “Thôi được rồi, hôm nay là ngày mừng trăm ngày cho nhi tử của ta, không nói những chuyện đó nữa.”
“Đúng vậy, rượu ở phủ Cung Vương ngon như vậy, các ngươi còn tâm trạng để nói chuyện khác, mau uống đi.”
“Triệu đại nhân dùng bữa.”
“Kỷ đại nhân, ta kính ngươi một chén.”
Mọi người mồm năm miêng mười thay đổi chủ đề, lại vội vàng để Triệu Tư Phán và Kỷ Bá Tể ngồi quay lưng lại với nhau.
Minh Ý vẫn còn tức giận, cầm ly rượu lẩm bẩm: “Ta thậm chí không biết rằng tại buổi yến hội hôm đó chỉ có có bảy mươi vũ cơ, xung quanh không có ai khác, tại sao lại chỉ thẩm vấn chúng ta, có phải vì thấy chúng ta dễ bắt nạt nhất hay không?”
Ngôn Tiếu đứng gần đó, nghe vậy bật cười: “Minh cô nương đừng giận, hung thủ sử dụng loại độc Vô Ưu Thảo chỉ có trong nội viện. Trong bữa tiệc, ngoài các cô nương ra không còn ai khác tiếp cận những vị đại nhân đó, vì vậy Triệu Tư Phán mới chỉ nghi ngờ các vũ cơ.”
“Ta càng không hiểu.” Minh Ý đặt chén rượu xuống: “Vô Ưu Thảo chỉ có trong nội viện, người bên ngoài nhất định không thể lấy được? Nếu những vị đại nhân ở đây đều không lấy được, thì bọn nô tỳ chúng ta là vũ cơ làm sao có được?”
“Nói về việc tiếp cận, đúng là các vũ cơ có thể chủ động đến gần họ, nhưng các vị đại nhân có nghĩ đến việc hai vị đại nhân đã khuất chủ động đứng dậy mời rượu chưa? Họ đã tiếp xúc với ai, Triệu Tư Phán đã từng dụng hình từng người để thẩm vấn hay chưa?”
Ngôn Tiếu nghe vậy sững người, Triệu Tư phán đang tức giận phía sau cũng khựng lại, nhanh chóng quay đầu nhìn Minh Ý.
Minh Ý không để ý, vẫn lẩm bẩm: “Làm sao có thể dựa vào vài bằng chứng để loại trừ nghi phạm? Ai biết được trong số những bằng chứng đó có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả? Cho đến khi có bằng chứng được xác thực, ai cũng có khả năng là hung thủ.”
Nàng nói trong lúc tức giận, nhưng Triệu Tư Phán nghe như được giác ngộ chân lý, lập tức kích động đứng dậy.
“Sao nữa vậy?” Nàng theo bản năng trốn vào trong lòng Kỷ Bá Tể.
“Cô nương nói đúng.” Gạt bỏ sự thù địch trước đó, Triệu Tư Phán cầm chén rượu trên bàn rót cho Minh Ý: “Là bản quan suy nghĩ không chu đáo, xin lỗi cô nương.”
Minh Ý nhăn mũi, cảm thấy người này hỉ nộ thất thường, nhưng dù sao cũng là quan lớn, nàng vẫn cầm chén rượu miễn cưỡng uống.
Mọi người đều rất hoang mang: “Triệu đại nhân sao vậy?”
“Trước đây tra ra độc dược là Vô Ưu Thảo, theo hướng đi của Vô Ưu Thảo trong kho thuốc nội viện hai năm gần đây, ta đã loại trừ nhiều người bên ngoài.” Triệu Tư Phán nhìn về phía Cung Vương: “Lời nói của Minh cô nương đã chỉ cho ta một con đường.”
Cung Vương nhìn Minh Ý, ánh mắt tán thưởng: “Như vậy, Minh cô nương đã lập công.”
Hắn ta quay sang ra lệnh cho người hầu: “Đi lấy hai hộp son phấn mới nhất trong phủ tặng cho Minh cô nương.”
Mắt Minh Ý sáng lên, muốn lập tức tạ ơn, nhưng lại lo lắng nhìn về phía Kỷ Bá Tể.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, hắn không nói một lời, mọi người đều khen nàng, chỉ có hắn sắc mặt lạnh nhạt không nhìn ra cảm xúc gì.
Là do nàng làm gì không đúng sao?