Nhập Thanh Vân

Chương 14: Nữ tử yếu đuối




Minh Ý nhanh chóng tua lại trong đầu những gì vừa xảy ra.

Nàng lên giọng mắng Triệu Tư Phán, dù có phần vô lễ nhưng với tính cách của Kỷ Bá Tể thì sẽ không so đo lễ tiết với nàng. Ngược lại có khi hắn còn vui vẻ khi nàng ỷ lại vào thế lực của hắn, nên sẽ không vì chuyện này mà tức giận.

Có phải vì nàng nói quá nhiều, nên không được đoan trang?

Cũng không đến nỗi mà, Triệu Tư Phán nhận lỗi, Cung Vương ban thưởng, nàng đã lấy lại được thể diện, hắn nên vui vẻ mới phải.

Nàng nghiêng đầu bối rối, không hiểu ra sao.

Kỷ Bá Tể liếc nhìn món đồ Cung Vương tặng, lại nhìn người bên cạnh đang ngẩn người nhìn mình, không nhịn được thầm nhắc nhở: “Còn không tạ ơn Vương gia?”

Minh Ý tỉnh táo lại, vội vàng hành lễ: “Đa tạ Vương gia ban thưởng.”

“Miễn lễ, mau ngồi vào bàn ăn đi, hôm nay toàn là món ngon, bản Vương tốn không ít công sức để mời những đầu bếp kia đấy.” Tề Cung cũng dứt khoát ngồi xuống chỗ trống đầu tiên phía trên bên này, gọi người hầu dọn thức ăn lên.

“Vương gia không đi bồi Vương phi sao?” Lương Tu Viễn có chút quan hệ họ hàng với Cung Vương phi, nên cũng mở miệng trêu chọc: “Nhìn vào đôi mắt Vương phi, mong ngóng đến nỗi tưởng chừng như nhìn xuyên qua rồi.”

Tề Cung khoát tay, không quan tâm lắm: “Nàng thân thể yếu ớt, không thích uống rượu cũng không giỏi ăn nói, bản Vương qua ngồi cũng không có chuyện để nói khi uống rượu.”

Minh Ý nhíu mày, rồi lại nhanh chóng giãn ra, lén lút nhìn về phía Cung Vương phi.

Chỉ thấy người ngồi đơn độc trên vị trí chủ tọa, bên cạnh đặt chiếc nôi của tiểu thế tử, cố tỏ ra đoan trang, nhưng nụ cười trên môi lại vô cùng miễn cưỡng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Cung Vương, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa oán khí khó che giấu.

Sinh con chẳng khác nào dạo một vòng quỷ môn quan, sau khi sinh lại bị phu quân lạnh nhạt, quả thật còn đáng buồn hơn đi qua cửa sinh tử.

Minh Ý thầm than, Vương phi tôn quý còn như vậy, không biết số phận của những nữ nhi khác trên đời sẽ ra sao.

Tề Cung vẫn đang trò chuyện với nàng: “Nghe nói ở huyện Uyển thường có người vì Huyết Sâm mà bỏ mạng?”

Nàng quay đầu, miễn cưỡng cười: “Đúng vậy, vách đá ở Thanh Vân Giới cao mà Huyết Sâm lại thích mọc ở những nơi nguy hiểm như vậy.”

Chỉ nói một câu này rồi không nói thêm nữa, cúi đầu vén tay áo gắp thức ăn cho Kỷ Bá Tể.

Kỷ Bá Tể nhấp một ngụm rượu, lặng lẽ quan sát nàng.

Tiểu cô nương này có vẻ không nhút nhát như những gì thể hiện ra bên ngoài.

Bộ mặt của Triệu Tư Phán đen sì và hung dữ, những cô nương bình thường nhìn thấy có ai mà không run sợ, nhưng nàng lại rất bình tĩnh, không những trực tiếp đối mặt với ông ta mà còn dám cãi lại. Cãi lại cũng thôi đi, lại còn cố ý nói đúng trọng tâm.

Hắn nhất thời không phân biệt được nàng là đang cố ý hay chỉ là vô tình.

“Đại nhân.” Bất Hưu từ sau đi tới, khom người bên cạnh hắn khẽ gọi một tiếng.

Kỷ Bá Tể cúi mắt, quay đầu nói với Tề Cung: “Hạ quan có chút việc, xin cáo lui một lát.”

“Được.” Tề Cung gật đầu.

Minh Ý nhìn thấy hắn đứng dậy, cũng muốn đứng theo, nhưng không hiểu sao, Kỷ Bá Tể hoàn toàn không có ý định mang nàng theo, chỉ vài bước đã đi ra ngoài.
Nàng đang đứng lên một nửa thì khựng lại, chớp chớp mắt, ù ù cạc cạc mà ngồi lại vị trí ban đầu.

Những ngày này hắn với nàng rất thân cận, nói chuyện gì cũng không tránh nàng, còn tưởng rằng đã coi nàng như người một nhà.

Bĩu môi, Minh Ý thu hồi ánh mắt, tiếp tục đối phó với Cung Vương, người nói nhiều hơn cả nàng.

“Đã xử lý sạch sẽ những người còn lại.”

Đi trên hành lang, Bất Hưu thấp giọng nói: “Ban đầu còn tưởng không thể điều tra nơi đó, nên nhất thời lỡ tay tha mạng cho vài người, là lỗi của thuộc hạ.”

“Không trách ngươi.” Kỷ Bá Tể khẽ cười: “Ai mà ngờ được người ta tùy tiện chọn lúc có tiệc, lại đặc biệt thông minh, còn lợi hại hơn cả Triệu Tư Phán mấy phần.”

Giọng điệu hắn lạnh nhạt, hơi có chút chán ghét.

Bất Hưu rùng mình.

Đại nhân là người ghét phiền phức nhất, từ nội viện mang vũ cơ về là để tránh phiền phức của việc Đại Tư chỉ hôn, độc sủng một mình nàng là để tránh phiền phức của việc Cung Vương lôi kéo, ai ngờ tiểu cô nương này lại ngược lại gây phiền phức cho đại nhân, vậy thì nàng sẽ có kết cục gì?

Tiếng đàn sáo nổi lên, Cung Vương đã uống rượu say sưa, nghiêng người sang nói với Minh Ý: “Khúc nhạc này mới soạn, chi bằng lấy đây làm chủ đề, múa một bài đi?”

Minh Ý mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng bao nhiêu người không gọi, lại gọi nàng, nàng căn bản không biết múa.

Nàng có thể làm gì, nàng cũng rất tuyệt vọng, giả chết cho xong.

“Minh cô nương, nữ quyến ở hậu viện đã dựng đài, Vương phi sai nô tì đến mời ngài qua cùng thưởng thức hí khúc.” Có người đến bên cạnh nàng hành lễ.

Ánh mắt sáng lên, Minh Ý vội vàng đứng dậy hành lễ với Tề Cung: “Đã là Vương phi mời, vậy tiểu nữ xin cáo lui trước.”

Tề Cung có chút không vui, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta cũng không tiện nói gì, chỉ có thể khoát tay.

Minh Ý vui vẻ đi theo nha hoàn rời khỏi chỗ ngồi.

Phủ Cung Vương rất lớn, hoa cỏ cũng rậm rạp, vừa ra khỏi đại viện tiệc tùng, xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Nàng thở phào nhẹ nhõm, cười nói với nha hoàn đi trước: “Đa tạ.”

Nha hoàn kia không quay đầu lại, cũng không đáp lời nàng, chỉ vội vàng dẫn nangd đi về phía trước.

Đi mãi, đi mãi, Minh Ý cảm thấy có gì đó không ổn.

Con đường quanh co dẫn lối, nhìn về phía trước thế nào cũng không giống như là sân khấu hí kịch náo nhiệt.

“Có phải là ngươi đi nhầm đường rồi không?” Nàng dừng bước lại.

Nô tì kia bực bội quay đầu lại: “Vương phủ rộng lớn thế này, ta còn rành hơn cả ngươi đó.”

Minh Ý nheo mắt: “Ta đây cũng chẳng phải người hiền lành gì đâu, ngươi không nói rõ ràng, xem ta có đi theo hay không?”

Có lẽ là vì không quen với việc nữ nhi vốn dịu dàng, mềm mại nay lại trở nên cứng rắn như vậy, hầu nữ quay đầu nhìn nàng một cái, bĩu môi nói: “Đúng là xuất thân từ vũ cơ không hiểu quy củ trong phủ đệ. Sân khấu của phủ ta cách đây xa, không đi theo, e rằng sẽ lạc đường.”

Nghe có vẻ đúng là như vậy, Minh Ý vui vẻ: “Một vũ cơ nhỏ bé như ta, e rằng không thể nghe được những hí khúc mà chỉ có các bậc quý nhân mới thích.”

Rõ ràng hầu nữ cũng không ngờ rằng nàng sẽ nói vậy, lập tức lo lắng: “Vương phi đã mời, ngươi cũng dám không đi?”

“Ừm.” Nàng gật đầu.

Dù sao trời sập cũng có Kỷ Bá Tể gánh, nàng không phải là thê tử chính thức, cũng không thường xuyên đến đây, Vương phi hay ai gì gì đó, không đến lượt nàng phải lo.

Vì vậy, nàng quay người đi.

Chưa đi được bao xa, sau lưng có vài người lén lén lút lút xuất hiện.

Minh Ý cảnh giác, nhưng nàng không quen thuộc với môi trường xung quanh, cũng không dám hành động mạo muội, chỉ có thể tăng tốc độ bước chân. Ai ngờ, những người đó đều có võ công, vài bước đã lao đến, một cái bao tải chụp đầu trùm xuống nàng.

Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể mượn lực từ chân, trượt về sau, thoát khỏi hai người đó, sau đó dựa vào cành hoa bên cạnh mới đứng vững.

Họ hành động rất nhanh, hẳn là tự tin sẽ hạ gục nàng chỉ bằng một đòn, nhưng không ngờ nàng biết võ, mỗi người đều lộ vẻ ngạc nhiên. Gặp ánh mắt dò xét của nàng, họ hoảng hốt, liều lĩnh, lại một lần nữa bao vây nàng.

Minh Ý thở dài: “Chư vị đại ca hà tất phải thế, đều là người kiếm sống, làm khó một kẻ yếu đuối như ta…”

Lời nàng chưa dứt đã có người lao tới. Minh Ý nhấc váy, đá mạnh một phát hất người đó ra xa, rồi tiếp tục thở dài: “Làm khó một nữ tử yếu đuối như ta.”

Vài gã đàn ông vạm vỡ: ?

Đôi chân mang sức mạnh phi thường, cứ tưởng bị bò đá, nữ tử yếu đuối bây giờ đều như thế này sao?

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Đội tuyển Saigon Phantom của Liên Quân Mobile Việt Nam còn có biệt danh là gì? (19 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.