Mấy người này làm việc trong Vương phủ, cũng từng xử lý không ít cô nương thay chủ tử, từ có bối cảnh, đến loại đanh đá, bất kể là ai cũng không thể chống lại nắm đấm của bọn họ. Ai ngờ hôm nay lại thất bại trước một người trông yếu ớt nhất.
Tên cầm đầu không phục, nhổ nước bọt một cái rồi nói: “Tất cả cùng lên, song quyền không địch nổi bốn tay đâu.”
Chỉ là một nữ nhân, hắn không tin nàng có thể làm loạn trong địa bàn của bọn họ!
Minh Ý mím môi, vén tóc mai bên thái dương ra sau tai.
Nếu là trước đây, đừng nói mấy người này, thêm mười mấy người nữa nàng cũng chẳng sợ, nhưng nay đã khác xưa, nàng phải tập trung tinh thần mới có thể đối phó.
Đám gia nô hạ cấp không biết nguyên lực, chỉ luyện ra có chút sức lực thô sơ, dù vậy, đánh trong con đường hẹp này cũng chiếm được chút lợi thế. Vì vậy, chúng khí thế bừng bừng, quát lớn rồi xông tới.
Minh Ý rơi xuống Minh Vực, hóa khí thành hình, sáu luồng ánh sáng nhẹ nhàng bay tới, rồi nặng nề rơi xuống với sức mạnh của Thái Sơn.
Hai tên gia nô chạy đầu tiên không kịp phòng bị, bị đè ép xuống nền đá xanh trắng, miệng sùi bọt mép. Nhưng vẫn có một tên phản ứng nhanh hơn, tránh được nguyên lực của nàng, vung một cây gậy lớn thẳng về phía nàng.
Minh Ý giơ tay giữa không trung, nguyên lực hóa thành cây roi chín đốt, vung ngang đập gãy cây gậy làm đôi, rồi quấn lên cổ hắn. Nghĩ ngợi một chút, nàng giảm nhẹ lực, chỉ ném hắn ra xa mà không lấy mạng.
Một tên khác nhanh nhẹn từ phía sau lao đến, dùng tay chặt xuống gáy nàng. Nàng không quay đầu, chỉ co chân đá ngược ra sau, đá bay hắn ra ngoài.
Bộ váy trên người vừa phức tạp vừa nặng nề, chỉ vài động tác đã khiến trán nàng lấm tấm mồ hôi, theo thái dương chảy xuống, mang theo chút mùi phấn son.
“Thật không thể tin được!” Nàng kêu khẽ, vội vàng lấy từ trong túi một hộp phấn nhỏ, giữa tiếng rên rỉ đau đớn đầy đất xung quanh, nàng lấy chiếc gương nhỏ ra, cẩn thận dặm lại lớp trang điểm.
Bên cạnh có người hít ngược một hơi khí lạnh.
Minh Ý cứng đờ, nghiêng chiếc gương nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Trong gương phản chiếu một gương mặt non nớt, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đang ngỡ ngàng nhìn nàng chằm chằm.
Xong rồi. Nàng nhíu mày.
Nguyên lực thoái hóa đến mức này, nàng thế mà không phát hiện có người đứng gần đó.
Họa vô đơn chí, phía sau lại đúng lúc vang lên tiếng cười nói của Thư Trọng Lâm và những người khác: “Đã bảo người mới kia dáng dấp tuyệt mỹ, ngươi không tin thì hôm nào để Tu Viễn dẫn ngươi đi xem.”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, chỉ cần qua một khúc quanh nữa là có thể nhìn thấy nàng.
Minh Ý rùng mình, nhìn quanh trái phải, cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, lập tức lao đến trước mặt đứa trẻ đang sững sờ, “phịch” một tiếng quỳ xuống: “Đa tạ công tử đã cứu giúp!”
Cậu bé kia cùng lắm chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, bị hành động này của nàng làm giật mình, lảo đảo lùi lại: “Cô, cô nương?”
“Công tử mới vừa rồi anh dũng vô song, tiểu nữ vô cùng cảm kích, nhất định sẽ báo với Kỷ đại nhân, hậu tạ công tử.”
Kỷ Bá Tể vừa đi tới cùng đám người, đúng lúc nghe thấy câu nói này của nàng, lòng vốn không thoải mái cuối cùng cũng dịu đi.
Người ta nói cô nương thường thích nhất kiểu “anh hùng cứu mỹ nhân”, tiểu cô nương nhà hắn ngược lại rất trung trinh, được cứu rồi vẫn nhớ nhắc tới hắn để tránh dị nghị.
Có vài người bản thân không chung thủy, nhưng lại thích nhất nữ nhân chung tình, tốt nhất là không thể sống thiếu họ, vậy mới thật hoàn hảo.
Minh Ý hiểu rõ điều đó, nên nàng cúi rạp xuống đất, chân thành nói: “Tiểu nữ đã hứa gả cho Kỷ đại nhân, để tránh nghi ngờ, xin phép cáo lui trước.”
Nói rồi nàng đứng dậy, làn váy tung lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, sau đó liền đối diện với Kỷ Bá Tể. Khuôn mặt nàng thoáng lộ vẻ kinh hoàng, nhưng chỉ trong chốc lát đã biến thành vẻ tủi thân và sợ hãi, vội vàng chạy về phía hắn: “Đại nhân!”
Kỷ Bá Tể đỡ lấy nàng, liếc nhìn mấy người nằm la liệt trên mặt đất: “Chuyện gì vậy?”
“Ta cũng không rõ.” Nàng tự cấu mạnh vào đùi mình, nước mắt nhanh chóng dâng lên trong mắt: “Vừa rồi có một tỳ nữ nói Vương phi mời ta đến hậu viện xem kịch, ta liền đi theo đến đây, nào ngờ lại gặp phải bọn cường đạo. May nhờ công tử này ra tay cứu giúp.”
Nàng giơ ngón tay hoa lan chỉ vào đám người nằm trên đất, lại chỉ về phía đứa trẻ choai choai đang đứng xa xa, đôi môi khẽ run rẩy như còn chưa hết sợ.
Mấy vị đại ca nằm trên mặt đất đều sững sờ. Đây có thật là người vừa mới quyền đấm chân đá tứ phương không?
Nhưng mà, thương tích của họ quá nặng, thật sự không còn sức để lên tiếng phản bác.
Đứa trẻ bị nàng chỉ tên cũng ngơ ngác, đây có lẽ là khoảnh khắc hắn vũ lực tối cao nhất trong đời. Nhưng thấy vị tỷ tỷ này xinh đẹp, lại nháy mắt ra hiệu cầu cứu, hắn nghĩ giúp một tay cũng chẳng thiệt gì.
Vì thế hắn liền bước tới, chắp tay với Kỷ Bá Tể: “Tại hạ là Tư Đồ Lĩnh, chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, đâu dám nhận lời cảm tạ.”
Kỷ Bá Tể nhìn hắn thêm vài lần: “Tuổi nhỏ mà đã có nguyên lực như vậy, tiền đồ rộng mở.”
Có thể được Kỷ Bá Tể khen là “tiền đồ rộng mở,” đây vẫn là người đầu tiên. Đám người Thư Trọng Lâm đều không khỏi nhìn hắn kỹ hơn, còn Kỷ Bá Tể thì nói xong liền dẫn Minh Ý rời đi, chỉ dặn Bất Hưu chuẩn bị tạ lễ.
*
“Bị thương rồi sao?” Hắn nhàn nhạt hỏi.
Minh Ý cẩn thận dựa vào hắn: “Không có, nhưng đại nhân sao thế? Từ lúc nãy đến giờ tâm trạng không tốt.”
Vốn dĩ vụ án sắp trở thành án treo, lại bị vài câu của nàng lật ngược tình thế, tâm trạng hắn tốt mới là lạ.
“Uống rượu thấy buồn ngủ thôi.” Hắn viện đại một lý do.
Người bên cạnh rất hiểu chuyện, gật đầu: “Vậy để ta hầu đại nhân về trước.”
*
Trăng đã lên cao, người đẹp dựa sát bên hắn, truyền đến hương hoa lan thoang thoảng.
Kỷ Bá Tể bỗng tò mò: “Sao nàng không để ta điều tra xem ai muốn hại nàng?”
Minh Ý đỡ hắn xuống bậc thềm, cũng không ngẩng đầu lên: “Có thể tự do đi lại trong Vương phủ mà không cần che mặt, còn có thể là người của ai? Ta là thân phận gì, còn nàng ta là thân phận gì? Ta tranh chấp với nàng ta chẳng phải làm khó đại nhân sao?”
Trước đây từng nghe các vũ cơ trong nội viện kể, ở các vương phủ nhà cao cửa rộng, mạng sống của nữ tử còn rẻ hơn cả cây cỏ. Một vũ cơ hèn hạ bị bịt miệng ném xuống ao nói là trượt chân, cũng chẳng ai đi điều tra, mà có điều tra cũng vô ích.
Kỷ Bá Tể nhướng mày: “Nàng xem ra rất hiểu chuyện.”
“Ta đến là để hầu hạ người, đâu phải để được người hầu hạ. Sao dám làm phiền đại nhân?” Minh Ý xua xua tay: “Chỉ cần còn mạng, ta tuyệt đối sẽ không đòi hỏi đại nhân đứng ra vì mình. Đại nhân cứ yên tâm.”
Đây là lời nói khéo léo, nhẹ nhàng mà thôi, nhưng không hiểu sao Minh Ý lại nhận ra, rõ ràng tâm trạng của người bên cạnh dường như tốt lên rất nhiều.
Nàng rùng mình, nhịn không được thầm nghĩ, hôm nay chẳng lẽ mình đã làm gì khiến hắn phiền lòng?
Nghĩ kỹ lại, Minh Ý bất chợt sợ tới mức nấc cụt.
“Sao vậy? Chưa ăn no à?” Hắn cười trêu.
Nàng cụp mắt, vội dịu dàng đáp: “Đây là do sợ quá chưa hoàn hồn, đại nhân lại còn trêu ta.”
Kỷ Bá Tể bật cười, dẫn nàng quay lại bữa tiệc, như trước kia ôm nàng trong vòng tay.
Minh Ý nhìn đĩa thịt lợn hầm trước mặt, nhưng lại ăn không vô.
Nàng lúc trước đã nói gì ấy nhỉ? Trong yến tiệc ở nội viện, ngoài vũ cơ, những người có thể tiếp cận người chết chính là các vị đại nhân. Nếu nhớ không lầm, lúc đó Ngụy Hồng Phi và Trâu Vãn Thành đúng là đều từng đứng dậy mời rượu, mà lại cùng mời một người.
Cổ có chút cứng đờ, nàng khẽ quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Kỷ Bá Tể tư dung tuấn tú, nét mặt ôn hòa, ngồi nghiêng uống rượu, thu hút ánh mắt của không ít nữ nhân trong tiệc.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn quay lại, mỉm cười dịu dàng hỏi:
“Sao vậy?”