Nhập Thanh Vân

Chương 143: Không biết xấu hổ




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Trước khi nàng kịp suy nghĩ, cửa sổ bên cạnh đã mở ra. Kỷ Bá Tể chống tay lên bệ cửa sổ, cười như không cười mà nhìn nàng: “Nghĩ gì vậy?”

Minh Ý lấy lại tinh thần, nhún vai: “Nghĩ cách nào để rời khỏi đây.”

“Nhất định phải rời khỏi?”

Minh Ý nhìn hắn một cái: “Lại có ý đồ gì nữa.”

Người khác có thể bị lừa bởi vẻ ngoài chân thành của hắn, nhưng nàng thì sao có thể không nhận ra, người này đầy rẫy những tâm địa gian trá, chỉ chờ đợi để trút xuống một người nào đó.

Hắn mỉm cười, vươn tay ôm lấy eo nàng, kéo nửa người trên của nàng qua bệ cửa sổ: “Cho nên ta mới muốn giữ ngươi bên cạnh, nếu không lỡ như lại lộ tin tức một lần nữa, ta sẽ mất mạng.”

Trước đây vì một chiếc xe thú phi độ mà bán đứng hắn, hắn không đáng giá đến vậy sao?

Minh Ý khẽ cười: “Rõ ràng ngươi đã sớm có ý đồ với Mạnh quý phi, nếu không thì bà cũng không đến hỏi ta về mối quan hệ của ngươi với Mạnh thị. Ta thuận nước đẩy thuyền nói cho bà ta biết, ngươi không khen ta thì thôi, còn muốn trách móc ta sao?”

Hắn nhướn mày: “Ta có ý đồ gì?”

“Đương nhiên là giết người chứ gì.” Nàng nhìn hắn chằm chằm, “Lần trước khi ngươi muốn giết Bình Vương, cũng là ánh mắt này.”

Kỷ Bác Tể có chút ngạc nhiên sờ mí mắt. Người khác đều nói nhìn không thấu hắn, nhưng trước mặt người này, hắn cứ như bị lột sạch sẽ.

“Ta không biết tại sao ngươi lại nhẫn tâm ra tay với Mạnh thị, nhưng ta biết, những hành động này của ngươi nhất định là muốn rời khỏi thành Triều Dương.” Minh Ý nhìn hắn: “Ta chỉ muốn khuyên ngươi một câu, đừng coi thường Mạnh thị.”

Một đại gia tộc luôn ủng hộ nội viện, không thể dễ dàng động thủ. 

Kỷ Bá Tể cười, ngón tay cái khẽ vuốt ve vành tai nàng: “Vậy ngươi có muốn giúp ta không?”

“Không giúp.”

“Hửm?”

“…” Tránh khỏi bàn tay nghịch ngợm của hắn, Minh Ý bực bội nói, “Ta đang nợ mà, đại nhân hỏi vậy chẳng phải thừa thãi sao.”

Lúc bực lên người này đẹp hơn nhiều so với nụ cười giả tạo bình thường, đôi mày nhíu lại đầy vẻ tức giận nhưng vẫn ẩn chứa tình cảm, đôi môi đỏ mọng hơi chu ra, trông như tiểu hài tử.

Kỷ Bá Tể nhịn không được muốn trêu chọc nàng: “Nếu ngươi muốn giúp ta, phải cùng ta loan phượng…”

Minh Ý “cạch” một cái đóng sập cửa sổ lại, suýt nữa đập trúng mặt hắn.

“Thật lạnh lùng.” Hắn sờ sờ mũi, hơi oán trách, “Trước kia khi chúng ta loan phượng… rõ ràng rất là vui vẻ.”

“…” Cửa sổ đóng chặt lại một lần nữa bị ai đó đập mạnh.

Giấy dán cửa sổ run rẩy, Kỷ Bá Tể bật cười.

Minh Ý vành tai đỏ bừng, mắng mỏ lẩm bẩm đi bưng bữa tối. Trước đây nàng không quan tâm đến những chuyện này, cũng không cảm thấy loan phượng là điều đáng xấu hổ, đó là điều tự nhiên của con người mà. Nhưng mà, nhưng mà cái giọng điệu nói chuyện của người này, thật khiến người ta không thể không nhớ đến một số chi tiết nào đó, muốn bịt miệng hắn lại.

Vừa mới có được giai nhân, lại trêu chọc nàng làm gì, vô sỉ!

Mỗi bước để lại một dấu chân đi đến cửa để đón nội thị trong cung mang bữa tối đến. Minh Ý đợi một lúc, phát hiện nội thị mang đồ ăn đến muộn hơn bình thường, và sau khi đến cũng vội vàng, nhét hộp thức ăn vào tay nàng rồi đi, thậm chí không cho nàng nhìn rõ mặt.

Ước lượng hộp thức ăn này, Minh Ý thở dài. Nàng không ngốc, lớn lên trong nội viện, sao có thể không có chút cảnh giác nào. Ai dám ăn thức ăn được mang đến như vậy.

Tuy nhiên, không ăn cũng không thể lãng phí, Minh Ý bưng về bày đầy một bàn, cùng Kỷ Bá Tể chờ đợi.

Cách đó mười trượng vang lên tiếng bước chân của Ngôn Sương.

Minh Ý hắng giọng, lập tức vỗ mạnh xuống mép bàn: “Ta nói không về là không về? Ta không thích thành Triều Dương, không muốn ở lại đây!”

Kỷ Bá Tể ngáp một cái, xoay mặt liền vào trạng thái, hếch mày lạnh lùng: “Ta nói những lời này với ngươi, không phải để ngươi đồng ý, chỉ là để thông báo cho ngươi, để ngươi chuyển lời cho Tần Thượng Vũ.”

“Ngươi thật là vong ơn phụ nghĩa, Mộ Tinh đã bồi dưỡng ngươi nhiều năm…”

“Vậy còn ngươi, thành Triều Dương cũng đã bồi dưỡng ngươi nhiều năm, giờ ngươi muốn đi, chẳng phải cũng là không chút do dự sao?” Kỷ Bá Tể cười lạnh, “Mà ta, lại không phải vô duyên vô cớ muốn phản bội thành, phụ mẫu người thân của ta đều ở đây, ta có thể đi đâu? Quay về Mộ Tinh, còn có thể được trọng dụng sao?”

“Rõ ràng ngươi không phải là người coi trọng huyết thống!”

“Nói thì nói vậy, nhưng thành Triều Dương tốt hơn thành Mộ Tinh nhiều, ta đã có lý do để ở lại, biết đâu còn có thể trở thành người thừa kế, vậy tại sao ta phải cự tuyệt?”

“Thôi thôi!” Minh Ý tức giận hất hết thức ăn trên bàn xuống đất, “Ngươi muốn ở lại thì ở lại, dù sao ta cũng phải đi!

Nói xong, nàng bước lớn lên phía trước, kéo cánh cửa đang đóng chặt ra.

Ngôn Sương ở bên ngoài giật mình, kinh ngạc nhìn nàng một cái, vội vàng nhường chỗ. Minh Ý không thèm nhìn nàng, bước lớn đi ra khỏi chủ phòng, đi về phía phòng nhỏ được phân chia cho mình.

Căn phòng bừa bộn, Kỷ Bá Tể ngồi bên bàn thở dài.

Ngôn Sương hiểu ý, đi vào trước tiên dâng cho hắn bản đồ bố trí đã mang đến, sau đó khuyên nhủ: “Mỗi người có chí hướng riêng, đại nhân hà tất phải qua lại cùng nàng ta.”

“Ngươi nói có lý, nhưng ta vẫn phải lợi dụng nàng để giúp ta làm việc.” Hắn đau đầu mở bản đồ bố trí ra nhìn một cái, rồi lại đóng lại, trong mắt vẫn còn vẻ tức giận, “Chỉ là trước đây ta còn định giữ mạng cho nàng, bây giờ xem ra, là ta tự đa tình.”

Ngôn Sương bị sát khí bỗng dưng toát ra từ người hắn làm cho giật mình, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dịu dàng nói với nàng: “Sắp đến sinh thần của Ngôn ương nương rồi, ta có đại lễ muốn tặng bà, nếu bà có thể phối hợp một hai việc thì tốt quá.”

Ngôn Sương lập tức tiến đến gần hắn hơn một chút: “Đại nhân có lời gì cứ bảo nô tì, nô tì có thể truyền đạt.”

Kỷ Bá Tể cong môi, ra hiệu cho nàng tiến gần hơn một chút. 

***

Thủ vệ nội viện Triều Dương quả thật nghiêm ngặt vô cùng, ngay cả Tần Thượng Vũ, khi thử lén lút ra ngoài, cũng chỉ đi được trăm trượng đã bị đưa trở lại.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Sở Hà có chút sốt ruột, “Hoàn toàn không thể ra ngoài được.”

“Lấy cứng đối cứng chắc chắn không được, chỉ có thể nghĩ cách khác.” Phàn Diệu trầm ngâm một lúc, rồi lại thở dài nói, “Bá Tể và Minh Ý đều không ở đây, cho dù chúng ta có thể đi, bọn họ thì sao?”

“Ngươi thật sự cho rằng Kỷ Bá Tể còn muốn quay về thành Mộ Tinh của chúng ta sao?” La Kiêu Dương bĩu môi, “Cái thành nhỏ bé của chúng ta chẳng có địa vị gì, cũng chẳng có tài nguyên gì, hắn đã có thể trở thành người thừa kế Triều Dương, vậy thì…”

Lời còn chưa dứt, Tần Thượng Vũ đã tặng hắn một hạt dẻ. 

“Bá Tể là người trọng tình nghĩa.” Ông trầm giọng nói, “Lúc trước hắn đã hứa làm đồ nhi của ta, thì sẽ không rời khỏi thành Mộ Tinh.”

Kỷ Bá Tể trọng tình nghĩa? Vài người có mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương hai chữ “không tin” to đùng.

Hắn tuy có nguyên lực mạnh mẽ, nhưng đừng nói đến tình nghĩa, mọi người cùng nhau làm việc lâu như vậy, ngay cả sự thân quen cơ bản cũng không thể có. Lại nhìn cách hắn đối xử với phụ mẫu ở Triều Dương, cũng không thấy có tình cảm gì, không biết sư trưởng nhìn ra chỗ nào mà nói hắn trọng tình nghĩa.

Đang nói chuyện, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa. La Kiêu Dương tiến đến mở cửa, liền thấy một nội thị cúi đầu chào bọn họ: “Xe thú phi độ mà nương nương của chúng ta cho của Minh cô nương đã được đặt ở bến tàu Triều Dương, chờ đến khi có thể rời đi, các vị có thể cùng nhau mang đi.”

Minh Ý muốn xe thú phi độ? La Kiêu Dương không hiểu, muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Tần Thượng Vũ ngăn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.