Nhập Thanh Vân

Chương 144: Phối hợp




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

“Làm phiền.” Hắn đuổi nội thị đi trước, sau đó đóng cửa lại.

“Sư trưởng” La Kiêu Dương lần nữa lên tiếng, “Xe thú ở thành Triều Dương này đâu đâu cũng đều là tòng thú do Đơn Nhĩ huấn luyện.” 

Dễ dàng bại lộ hành tung không nói, dùng loại xe thú này, bọn họ cũng không có cách nào đưa Kỷ Bá Tể đi dưới con mắt của Đơn Nhĩ. 

Xe thú của bọn họ vẫn chưa biết bị giam ở đâu.

Tần Thượng Vũ nhìn về phía Sở Hà: “Ta nhớ ngươi có một số thiên phú thuần thú.”

Sở Hà khó xử mà vò đầu: “Rất nông cạn, chưa từng tu tập cẩn thận.”

“Ngươi thử xem có thể dùng nguyên lực tìm thấy tòng thú của chúng ta hay không.” 

“Được.”

Nhưng có chuyện này, Tần Thượng Vũ đột nhiên hiểu được ý định của Minh Ý.

Ngôn tần chắc chắn muốn Minh Ý biến mất khỏi thành Triều Dương, không thể giết chết thì đưa đi cũng tốt. Sử dụng xe thú của bà ta, nghĩa là, bọn họ rời đi lúc nào, đưa ai đi, chỉ cần canh chừng chiếc xe thú phi độ này là được.

Kế hoạch đánh đòn phủ đầu không tồi, người khác không biết Sở Hà biết thuần thú, nhưng Minh Ý lại biết, nàng hiểu rõ điểm mạnh của từng người trong đội, việc Sở Hà biết thuần thú là do nàng đề xuất Tần Thượng Vũ mới biết được.

Muốn hắn thuần phục tòng thú đã được huấn luyện bởi cao thủ rất khó, nhưng muốn hắn tìm tòng thú của chính bọn họ ở đâu, hẳn là có hy vọng. 

Chỉ là, tìm được vị trí xe thú của bọn họ, rồi sao nữa? Ai sẽ làm những việc còn lại?

Kỷ Bá Tể đang tu luyện trong Phương Hoa Trúc, giơ tay lên, Hắc Long từ trong cơ thể lao ra, tiếng gầm vang vọng khắp nội viện.

Động tĩnh lớn đến mức ai cũng không thể bỏ qua, Mạnh quý phi ngồi trong tẩm cung của mình, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Sao ta lại sinh ra một đứa phế vật như thế này.” Bà ta trừng mắt nhìn Ung Vương, “Chỉ cần ngươi có một nửa sức mạnh của Kỷ Bá Tể, vị trí người thừa kế cũng đã sớm thuộc về ngươi, không cần phải như bây giờ, thật là cho tiện nhân Ngôn thị kia cơ hội trở mình!”

Ung Vương co rúm tay chân, bối rối lại sợ hãi: “Ta… hài nhi biện sự bất lực¹.”

¹nghĩa là “xử lý công việc không hiệu quả” hoặc “làm việc không tốt”. Nó có thể được sử dụng để mô tả một người hoặc một nhóm người không hoàn thành nhiệm vụ hoặc mục tiêu của họ một cách hiệu quả.

“Nhìn thấy một nhân vật như vậy sắp tới phá hủy tâm huyết bao năm của chúng ta, ngươi cũng còn ngồi yên được sao!” Mạnh quý phi mắng hắn hai câu, rồi quay sang trừng mắt nhìn Đơn Nhĩ, “Người như vậy xuất hiện ở thành Mộ Tinh, sao gần hai năm mới phát hiện?” 

Đơn Nhĩ cau mày: “Hắn cũng chỉ mới nhập sĩ bộc lộ tài năng hai năm nay, trước đây chưa từng có hành động gì kinh động, lại lớn lên trong trại nô lệ, vì vậy… Bất quá vi thần đã dò hỏi, hắn dường như có mối quan hệ với Mạnh Nhàn Nhi.”

Mạnh Nhàn Nhi là chất nữ² của Mạnh quý phi, từ sớm đã được đưa đến thành Mộ Tinh để liên hôn, sau này phạm sai lầm bị xử lý, còn liên lụy đến thanh danh Mạnh thị, Mạnh quý phi không có hảo cảm gì với nàng, nhưng nghe nói có quan hệ với Kỷ Bá Tể, bà lại nảy sinh hứng thú: “Mối quan hệ gì?”

²cháu gái.

“Vi thần ở thành Mộ Tinh một thời gian, lặng lẽ đứng ngoài quan sát, thấy Mạnh Nhàn Nhi dường như có ơn với Kỷ Bá Tể, tuy không rõ là đã xảy ra chuyện gì, nhưng Bình Vương đột tử, những người từng coi thường Mạnh Nhàn Nhi trước đây cũng đều gặp họa, tất cả những điều này đều có liên quan đến Kỷ Bá Tể.”

Mạnh quý phi nảy sinh hứng thú: “Nói như vậy, hắn nên cảm kích Mạnh gia chúng ta mới phải?”

“Đúng vậy, nhưng người đó tâm tư thâm sâu, không thể nhìn thấu đang nghĩ gì, dạo gần đây luôn thể hiện nguyên lực trước mặt Đại Tư, lại vô cùng cung kính với Ngôn thị.”

Mạnh quý phi cũng thấy kỳ lạ, bà ta triệu nội thị đến hỏi: “Bọn họ có ăn cơm ta đưa đi không?”

Nội thị cúi đầu đáp: “Bọn họ không phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ là không hiểu sao trong nhà lại xảy ra tranh cãi, cơm canh đều bị đổ, không ai ăn.”

“Cách thông thường nhất định không thể lấy mạng hắn được.” Mạnh quý phi trầm ngâm một lúc, đứng dậy nói, “Vậy thì chuẩn bị một món quà hậu hĩnh cho tiện nhân Ngôn thị kia, chúng ta hãy đến chúc mừng sinh thần của ả ta một cách tử tế.”

“Nương nương.” Đơn Nhĩ cúi tay khuyên can, “Kỷ Bá Tể nguyên lực cường thịnh, nương nương không nên tự mình mạo hiểm.”

“Ta là trưởng bối của hắn, lại là quý phi nội viện, lẽ nào hắn có thể ra tay với ta được à.” Mạnh quý phi khinh miệt nói, “Ngôn thị nhiều năm như vậy cũng không đắc thủ, hắn một kẻ non nớt chưa trải sự đời vừa mới đến, lẽ nào có thể hại được ta sao.”

Bên cạnh bà có hộ vệ nguyên lực cực kỳ mạnh mẽ, lại luôn mang theo y quan, có thể nói là bách độc bất xâm, đao thương bất nhập, do đó, bà cũng rất yên tâm đến cung của Ngôn thị để mừng thọ.

Nếu là Tư Hậu, tiệc mừng thọ tự nhiên sẽ được tổ chức long trọng, nhưng giờ đây Ngôn thị bị biếm, sinh thần cũng chỉ có thể đơn giản ăn một bữa ngon trong Điện Thanh U. May mắn là có Kỷ Bá Tể ở đây, Minh Lễ vẫn đích thân đến một chuyến, thưởng cho Ngôn thị một số thứ, lại ngồi một lúc mới đi.

Ngôn thị có chút thất thần nhìn vào cơm canh trước mặt, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Bên quý phi vẫn chưa có động tĩnh gì?”

Lời vừa dứt, bên ngoài đã vang lên tiếng thông báo: “Quý phi nương nương giá lâm——”

Không cam lòng mà đứng dậy đi đón, Ngôn thị hành một lễ vô cùng hời hợt cho bà, rồi nói: “Ngọn gió nào đưa ngài đến đây.”

Mạnh quý phi vênh váo, cao cao tại thượng nói: “Dù sao ngươi cũng sinh được một hài tử ghê gớm, sinh thần thế này, ta cũng phải đến tỏ lòng thành.”

Kỷ Bá Tể tiến lên chào bà: “Đa tạ nương nương.”

“Miễn lễ, gia tộc Mạnh thị chúng ta đều thiện tâm, có thể dung thứ cho người khác.” Bà ta ngồi xuống, hừ hừ liên tục.

Ngôn thị nhìn mà tức giận, trước đây khi bà ta là Tư Hậu, nào có cần phải chịu cái sắc mặt này của ả, nhất định phải gọi người kéo ra ngoài mới được. Cũng chỉ là vì giờ đây thế lực suy yếu, mới khiến chó mèo bắt nạt.

Kỷ Bá Tể lại sắc mặt như thường, thậm chí còn tiếp lời bà: “Mạnh thị quả thật nhân hậu, xưa kia ở thành Mộ Tinh, nếu không có Mạnh thị giúp đỡ, ta đã sớm chết trong trại nô lệ.”

Thấy hắn chủ động nhắc đến chuyện này, Mạnh quý phi có chút bất ngờ: “Ồ?”

“Mạnh Nhàn Nhi là Tư Hậu thành Mộ Tinh, tính tình lương thiện, khi ta còn là thường dân đã được bà giúp đỡ. Chỉ tiếc sau này bà bị ban chết, ân tình của ta vẫn chưa có cơ hội báo đáp.”

Mạnh quý phi nghe có chút hoang mang, Mạnh Nhàn Nhi lương thiện ư? Chất nữ kia của bà là kẻ hư vinh xảo trá nhất, chỉ thích thân cận với những người quyền cao chức trọng, bao giờ chịu cứu giúp dân thường.

Tuy nhiên, Kỷ Bá Tể đã nói vậy, bà cũng thuận thế nói: “Hóa ra còn có chuyện như vậy.”

“Đúng vậy, vì vậy hôm nay phải kính nương nương một ly.” Hắn nâng tay áo.

Mạnh quý phi không thèm nhìn, chỉ nhận lấy ly rượu từ người sau lưng đưa tới: “Mời.”

Ngôn thị cau mày nhìn, không mấy vui vẻ: “Nương nương đã đề phòng như vậy, lại cần gì đến đây một chuyến.”

“Đuôi ong vàng có nọc độc, ta làm sao có thể không đề phòng ngươi.” Mạnh quý phi mỉm cười, “Dù sao ngươi cũng luôn dung túng cho ta.”

Một cơn gió mát thổi qua, những hộ vệ bên cạnh bà bỗng dưng đặt tay lên vỏ kiếm.

Mạnh quý phi liếc nhìn, khinh miệt nói: “Thấy ta nói gì chưa, vẫn là những thủ đoạn cũ kỹ. Ngươi không lẽ thật sự cho rằng những ám vệ kia có thể đánh lại được bốn đấu sĩ nguyên lực màu tím bên cạnh ta sao?”

Vừa dứt lời, một đạo nguyên lực thuần trắng bao lấy thần khí lao đến từ hư không, chớp mắt đã xuyên thủng tấm khiên của một hộ vệ, đâm vào cổ họng hắn.

Máu phun ra, rơi vào chén rượu của Mạnh quý phi, từng giọt từng giọt tan ra.

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Giải mã Morse sau: -… .- -.-. …. .-.. — – …. .- -. …. … — -. –. -. – …- (18 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.