Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Cách giết người gọn gàng, dứt khoát như vậy thường chỉ được thấy trên sân thi đấu, bỗng nhiên phải đối mặt trực tiếp, mọi người xung quanh đều không kịp phản ứng. Mạnh quý phi ngây người quay lại, nhìn thấy hộ vệ của mình không thể tin được mà ôm lấy cổ họng đang chảy máu, sau đó thậm chí không kịp nói lời nào đã ngã gục xuống.
Bọn họ đều quen thuộc với nguyên lực thuần sắc trắng, nhưng nhìn xung quanh, lại không thấy bóng dáng của Minh Ý.
“Ngươi muốn làm gì!” Bà hoảng hốt đứng dậy, ba hộ vệ vây chặt quanh bà, tăng thêm vài tấc độ dày cho tấm khiên.
Ngôn thị cũng có chút bất ngờ, bà biết Kỷ Bá Tể sẽ ra tay, nhưng không ngờ Minh Ý cũng đến giúp đỡ, đáng tiếc là cú đánh đó chệch hướng, không đánh trúng Mạnh quý phi, nếu không…
“Ngây ra đó làm gì, hộ giá đi!” Theo như đã nói trước, Ngôn thị lập tức gọi tất cả mọi người trong cung đến, chặn cửa điện lại.
Bà bị biếm nên số người hầu cận bên cạnh chợt giảm, muốn chặn đứng những người bên cạnh Mạnh quý phi này, chỉ có thể điều động những người nghe lệnh mình ở nơi khác trong nội viện đến, linh tinh rải rác, cộng lại cũng có hơn ba mươi người, vây quanh cửa từng lớp, Mạnh quý phi muốn xông vào chỉ có thể ra tay trước.
Lần tấn công trước đó, không ai nhìn thấy người ra tay ở đâu, nhưng trước mắt Mạnh quý phi muốn rời đi, lại phải ra tay trước sự chứng kiến của mọi người. Một khi ra tay trước, đến trước mặt Đại Tư sẽ không thể giải thích rõ ràng.
Mạnh quý phi nghĩ đến điểm này, nhưng hiện tại mạng sống là quan trọng nhất, bà không quan tâm đến những thứ khác, vội vàng ra lệnh cho những người bên cạnh: “Xông ra ngoài!”
Hộ vệ lập tức ra tay, giết chết bảy tám người ở Điện Thanh U, mở ra một con đường máu.
Ngôn thị sốt ruột, kéo kéo tay áo Kỷ Bá Tể. Kỷ Bá Tể gật đầu, bất động thanh sắt đi theo trong lúc hỗn loạn.
Bên ngoài Điện Thanh U có một trạm gác, bình thường nghe thấy tiếng gió thổi cỏ lay cũng sẽ truyền tín hiệu, nhưng hôm nay lại im ắng như tờ. Mạnh quý phi chỉ nhìn một cái đã dẫn theo người chạy về hướng khác, vừa chạy vừa chửi rủa: “Tiện nhân này thật sự to gan lớn mật dám ra tay trong nội viện!”
Bốn phía nơi đây đều đã được sắp xếp ổn thỏa, đúng là muốn đưa bà vào chỗ chết. May mắn là mấy người bên cạnh bà đều có nguyên lực mạnh…
Mẽ.
Chữ cuối cùng còn chưa nghĩ xong, bên tai lại văng đến một tia máu, Mạnh quý phi đồng tử co lại, tay siết chặt tà váy.
Hộ vệ mạnh nhất của bà cũng ngã gục xuống, thậm chí không có cơ hội phản kháng.
Gió thổi đến một đạo nguyên lực màu đen, lượn lờ, nhẹ nhàng rơi xuống trên tấm khiên của bà.
Truyện được đăng tại Truyện Mới!
Đạo nguyên lực đó không đủ để phá vỡ tấm khiên dày này, nhưng không hiểu sao, Mạnh quý phi lại cảm thấy chân mình mềm nhũn, cứ thế ngã gục xuống đất.
“Nương nương!” Hai hộ vệ còn lại vội vàng đỡ lấy bà.
Những bức tường cao ở hai bên đường, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đích, không có bất kỳ hộ vệ nào tuần tra. Nhìn về phía bên kia, Kỷ Bá Tể từ từ đi đến, chiếc bào Nhật Xuất Giang Hoa thuộc về thành Triều Dương trên người hắn, nhìn cực kỳ độc ác, hắc long lơ lửng sau lưng hắn, sát khí lộ rõ.
Mạnh quý phi mở to mắt, bà không hiểu sao Kỷ Bá Tể lại đột nhiên nghe lời Ngôn thị như vậy.
Nhìn thấy hắn càng lúc càng tiến gần, bà nhịn không được hét lên: “Chẳng phải nói Nhàn Nhi có ơn với ngươi sao! Ta là cô mẫu nàng yêu quý nhất, nếu ngươi giết ta, sau này xuống âm phủ cũng không thể nào ăn nói với nàng được!”
“Đúng vậy.” Hắn cong môi, khổ não giơ tay lên, “Làm sao đây nhỉ…”
Nguyên lực màu đen trong tay rơi xuống, không cần đến bất kỳ thần khí nào cũng có uy lực như sấm sét, khiến hai hộ vệ giơ tay lên đỡ bị chấn động tâm phế, cho dù miễn cưỡng chống trả, hai người hợp sức cũng không thể qua được mười chiêu dưới tay Kỷ Bá Tể.
“Mạnh gia là một dòng tộc tốt, đáng tiếc, những người được nuôi dưỡng đều là những kẻ tàn nhẫn và độc ác.” Hắn khép năm ngón tay lại, Mạnh quý phi ở đối diện cũng bị bóp cổ nhấc bổng lên.
Bà vẫn còn chưa hiểu: “Vì… tại sao…”
Nếu không phải nói Mạnh thị có ơn với hắn, hôm nay bà sẽ không bao giờ liều lĩnh đến cửa, ngàn tính vạn tính, cũng không ngờ đến việc Ngôn thị sẽ chọn hạ sách này, mà Kỷ Bá Tể, vậy mà lại chịu nghe lời, chẳng lẽ không sợ Tư Thượng truy cứu, bị luận tội sao!
Gió thổi bay tà áo đỏ của hắn, giống hệt tấm vải đỏ bị gió thổi bay trên bài vị trong đám cháy lớn.
Kỳ thật lúc đó nếu Minh Ý nhìn kỹ một chút, sẽ phát hiện ra tên trên bài vị không phải là Mạnh thị Nhàn Nhi, mà là Bạc thị Khinh Thư.
Ngay từ đầu Kỷ Bá Tể đã không nói thật với Minh Ý, người hắn muốn báo ơn, từ trước đến nay không phải là Tư Hậu Mạnh thị, mà là Bình Vương phi Bạc thị bị bà hại chết.
Khi Bạc thị chết, bà còn trẻ hơn Mạnh quý phi rất nhiều, má ửng hồng vì rượu, ánh mắt dịu dàng, ngồi ở cửa sau Vương phủ vẫy tay với hắn: “A Tể, lại đây.”
Đường đường là Vương phi, luôn mặc y phục cũ kỹ, nắm trong tay một chiếc bánh quy giòn, cười đưa cho hắn: “Hình như ngươi cao hơn rồi nhỉ.”
Lúc đó Kỷ Bá Tể vừa rời khỏi trại nô lệ, trên người còn ra sát khí chưa tan, nhưng bà cũng không sợ, cho hắn ăn, cho hắn mặc, sau này còn sợ hắn bị dính mưa, đưa hắn vào viện làm nghĩa đệ.
Bạc thị vốn dĩ trời sinh có lòng nhân ái, nhưng trời cao chưa bao giờ thương xót bà, rõ ràng là mối nhân thân do Đại Tư Mộ Tinh cầu xin từ thành Phi Hoa, nhưng chỉ vì một câu nói của Mạnh thị, Bình Vương đã ngang nhiên cản hôn, cưỡng bức làm bẩn sự trong sạch của bà rồi ép cưới, sau khi cưới lại đủ kiểu ngược đãi, chỉ vì một câu nói của Mạnh thị “Tư Thượng có ý với nàng, ta không cam tâm”.
Mạnh Nhàn Nhi thật biết cách mê hoặc người khác, không chỉ khiến cho Tư Thượng say đắm, mà còn cho phép cô ta qua lại với Bình Vương, chỉ vì Bình Vương khi còn nhỏ từng đến thành Triều Dương làm con tin, hai người có tình bạn thanh mai trúc mã.
Bình thường lui tới cũng thôi đi, đằng này mỗi lần Bình Vương vào nội viện gặp bà sau khi trở về đều sẽ say mèm, rồi lại ra tay với Bạc thị.
Kỷ Bá Tể đã nhiều lần muốn giết Bình Vương, đều bị Bạc thị ngăn lại. Bà nói: “Thế lực trong thành phức tạp, tuy ngươi có nguyên lực bên mình, nhưng không có bất kỳ sơ hở nào, tùy tiện ám sát vương tộc, chỉ có con đường chết, mà ta không muốn nhìn ngươi chết.”
Người không muốn nhìn hắn chết, lại trong lúc mang thai ba tháng, bị Bình Vương ép buộc phải treo cổ tự vẫn.
Kỷ Bá Tể nhớ rất rõ, hôm đó trời đẹp, Bạc thị đã nói từ sáng sớm sẽ làm bánh hạnh nhân cho hắn ăn, kết quả là khi hắn đi ra ngoài một chuyến trở về, trong phủ chỉ còn lại một xác chết lạnh ngắt.
Bình Vương đứng bên xác chết của bà, có chút ngẩn ngơ, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, ghét bỏ vẫy tay: “Chôn đi.”
Hắn cau mày đưa tay ra, nhưng ma ma bên cạnh Bạc thị đã liều mạng ôm lấy hắn, đưa hắn ra khỏi phủ.
“Đừng quay lại nơi ăn thịt người này nữa, nương nương muốn ngươi sống tốt, ngươi hãy sống tốt.”
Chiếc bào Nhật Xuất Giang Hoa tung bay, Kỷ Bá Tể tỉnh lại, nhìn Mạnh quý phi trước mặt đã mất đi sự tập trung trong mắt, chán ghét ném bà từ trên bức tường cao xuống.
Nơi ăn thịt người, nếu có người phải chết, vậy giết người Mạnh gia đi.
Tình nhân tốt của Mạnh Nhàn Nhi, thuộc hạ tốt của bà, mẫu tộc tốt của bà, tất cả đều không được sống.
Gió lạnh ùa đến, hai hộ vệ còn lại trước mặt cuống quýt mang thương bỏ chạy, nhưng hắn lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, toàn thân bị bao phủ bởi sát khí, như một vị tà thần.