Nhập Thanh Vân

Chương 146: Trốn thoát




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Tần Thượng Vũ khi lần đầu tiên gặp Kỷ Bá Tể đã nói rằng, kẻ này thoạt nhìn bề ngoài ôn hòa vô hại, kỳ thật nội tâm lại cực kỳ đen, nếu không uốn nắn, kiềm chế, rất có thể sẽ mang đến tai họa cho Thanh Vân. Vì vậy, ông đã nhận Kỷ Bá Tể làm đệ tử thân truyền, tự mình dạy dỗ.

Bấy nhiêu năm nay, Kỷ Bá Tể dù gặp phải đối thủ khó nhằn, cũng chưa bao giờ bộc lộ sự sát khí nào, cho nên Tần Thượng Vũ liền thả lỏng cảnh giác.

Nào ngờ hôm nay, ông vừa mới cùng Sở Hà đoạt lại xe thú, liền cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng cuồng bạo đang dần bao trùm toàn bộ nội viện. Lũ hộ vệ vốn định truy đuổi bọn họ đều rùng mình, dần dần dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn trời một cách hoang mang.

Phàm là đấu sĩ, đều phá lệ mẫn cảm với sát khí của những kẻ mạnh hơn, tuy nhiên ai cũng không thể nhận ra chủ nhân của luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ và sát khí này là ai, vì nó quá xa lạ.

Lũ hộ vệ nhận ra sự việc đã vội vã chạy về phía điện nơi Tư Thượng ở, lo sợ rằng có kẻ muốn ám hại Tư Thượng của bọn họ.

“Đi mau!” Tần Thượng Vũ lên xe thú, cùng La Kiêu Dương và những người khác phóng thẳng đến bến tàu.

“Sư trưởng, hình như hắn mất kiểm soát rồi.” La Kiêu Dương nhìn bầu trời bên ngoài xe với vẻ lo lắng, “Chúng ta không đợi hắn sao?”

“Đợi, hắn sẽ đến bến tàu.” Tần Thượng Vũ ra lệnh cho Sở Hà sử dùng tòng thú, chạy nhanh như chớp.

La Kiêu Dương cau mày.

Kỷ Bá Tể tuy lợi hại nhưng khi mất kiểm soát sẽ rất khó giữ bình tĩnh. Trong tình huống này, làm sao hắn có thể đến bến tàu được?

Bên trong nội viện, những đấu sĩ thượng đẳng bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc của luồng khí tức này. Kỷ Bá Tể vẫn đứng bất động trên đường, chiếc bào đỏ gần như bị nhuộm đen, sương mù huyền ảo xung quanh cũng dần dần dày đặc hơn.

Một đạo bạch quang lướt qua, đạo sương mù đen đang muốn tụ lại bỗng nhiên bị rách toạc một khe hở.

Kỷ Bá Tể lạnh lùng ngoảnh đầu, vừa định tấn công kẻ đến, ngón tay hắn đã bị một bàn tay dịu dàng nắm lấy.

“Chiếc bào Nhật Xuất Giang Hoa này, màu đen nhìn cũng đẹp đó.” Nàng khẽ cười, đôi môi mềm mại lướt nhẹ qua má hắn, sau đó ôm lấy cánh tay hắn, kéo hắn đứng dậy và chạy về phía trước.

Hương thơm trúc xanh tràn ngập khoang mũi, hắn tỉnh táo hơn đôi phần, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của người bên cạnh.

“Mất dấu rồi?” Giọng hắn khàn khàn.

Minh Ý cong môi cười: “Nhờ có sát khí của đại nhân, những kẻ đuổi theo ta đã không còn, ngay cả những người gác ở chốt trước cũng đã chạy đến đại điện của Tư Thượng.”

Đây chính là cơ hội tốt nhất để trốn thoát.

Kỷ Bá Tể mím môi, vươn tay ra ôm lấy eo nàng, cùng nàng vượt qua vài trạm gác, thẳng tiến đến bức tường viện cao nhất.

Bình thường nơi này sẽ có thần khí và đấu giả thượng đẳng canh gác, nhưng do tuần vệ tìm thấy thi thể quý phi ở một bức tường cao khác, lại thêm sát khí xuất hiện trong nội viện, khiến lòng người hoảng loạn, binh lực đều được điều động vào nội viện, số người canh gác nơi đây chỉ còn lại hơn mười người.

Kỷ Bá Tể cùng Minh Ý phi thân lên, Minh Ý rút ra Tinh Hà Lạc Nhật, chặn đứng từng ám khí bay ra từ trên tường, hắn đáp xuống đất, lập tức treo cổ bốn tên lính gác, sau đó không đánh nữa, xoay người nắm lấy tay Minh Ý, dẫn nàng nhảy xuống. 

Gió mạnh thổi vào mặt, Minh Ý bám chặt lấy người hắn, thậm chí cả ngón chân đều căng thẳng.

Nhận ra nàng có chút sợ hãi, Kỷ Bá Tể khẽ cười, tia sát khí cuối cùng trên người hắn cũng tan biến, chiếc bào Nhật Xuất Giang Hoa lại một lần nữa đỏ rực như lửa.

“Đích tử Minh gia còn sợ cao ư?”

“Bình thường không sợ, nhưng đại nhân ơi, nơi này cao ít nhất cũng ba mươi trượng.”

“Vậy ta buông tay đây.”

Minh Ý: ?

Nàng tức giận nói: “Ta ngã chết thì có ích gì cho đại nhân!”

Hắn nhướn mày, thực sự buông tay nàng ra. Nàng kêu lên, lập tức dùng cả tay chân ôm chặt lấy hắn, mặt đụng vào xương quai hàm của hắn, đau đến mức nheo mắt.

Lâu rồi không được chủ động gần gũi hắn như vậy, Kỷ Bá Tể nhìn xuống dưới, thậm chí còn nghĩ, giá như nơi này cao hơn nữa thì tốt biết bao.

Tiếc là, chỉ chớp mắt đã chạm đất.

Nguyên lực dày đặc làm đệm, hắn cùng người trong lòng lăn một vòng, né tránh ám khí bay đến từ phía sau, mờ mịt nhìn xung quanh.

“Hướng Đông Nam.” Minh Ý chỉ tay.

Hắn lập tức chạy như bay theo hướng nàng chỉ.

Chạy ra khỏi tầm mắt của hộ vệ nội viện, Minh Ý muốn xuống xe tự chạy, nhưng Kỷ Bá Tể hoàn toàn không có ý buông tay, một tay đỡ lấy chân nàng ôm nàng vào lòng, nhiệt độ cơ thể qua lớp áo dần hòa quyện vào nhau.

Tai ửng đỏ, Minh Ý ngoảnh mặt đi.

Tốc độ của hắn quả thực nhanh hơn, chỉ chớp mắt đã đến bến tàu.

Thành Triều Dương có hai bến tàu, Nam và Bắc. Xe thú mà Ngôn thị đưa trước đó đỗ ở bến tàu phía Bắc. Hiện giờ, nội viện có lẽ đã phát hiện ra Kỷ Bá Tể trốn thoát, phái người ra truy đuổi, lại đều là hướng đến bến tàu phía Bắc. 

Hai người đến bến tàu phía Nam, thuận lợi lên xe thú cũ.

“May mắn thay, hữu kinh vô hiểm.” La Kiều Dương nhìn thấy bọn họ lên xe liền thở phào nhẹ nhõm, Sở Hà bên ngoài cũng lập tức lái xe, phi độ qua Thanh Vân.

“Thủ vệ nội viện Triều Dương thật sự nghiêm ngặt, hai người làm thế nào trốn thoát được vậy?” Phàn Diệu hào hứng nhìn Minh Ý, “Mau kể cho chúng ta nghe nào?”

Tai vẫn còn ửng đỏ, Minh Ý ngồi xuống, lấy tay quạt quạt, lúng túng nói: “Ngôn thị đã ở nội viện nhiều năm, tuy rằng bị biếm, nhưng người có thể dùng vẫn rất nhiều. Khi nghe nói Kỷ Bá Tể nguyện ý trừ khử Mạnh quý phi cho bà ta, bà ta rất phối hợp sắp xếp thị vệ quanh điện Thanh U đi hết, chúng ta rời đi từ đó không khó.”

Khó là sau khi ra ngoài, cùng với bức tường viện cao chót vót. Nhưng cũng may Kỷ Bá Tể mất không chế đã thu hút một lượng lớn tuần vệ, cũng coi như là hữu kinh vô hiểm.

“Dựa theo tính tình bá đạo của thành Triều Dương, hiện giờ bọn họ vẫn sẽ phái người truy đuổi, thậm chí sẽ đuổi đến thành Mộ Tinh.” Minh Ý nhìn ra biển mây mênh mông phía sau, “Không thể đi theo tuyến đường trở về Mộ Tinh, sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp.”

“Vậy chúng ta đi đâu?”

“Thành Thương Tuyết luôn không dính líu đến thị phi, cũng không nghe theo mệnh lệnh của thành Triều Dương, đến đó có thể trốn tránh một thời gian.” Minh Ý chỉ vào một hướng, “Vừa hay, cũng gần đây.”

Tần Thượng Vũ gật đầu, lập tức ra lệnh cho Sở Hà đổi hướng.

Mọi người nghỉ ngơi một lát mới lấy lại tinh thần, Tần Thượng Vũ nhìn Kỷ Bá Tể với vẻ kích động: “Ngươi hài tử này, thế mà cũng không lưu luyến vị trí người thừa kế Thành Triều Dương này, đây chính là thượng tam thành.”

Kỷ Bá Tể khẽ cười: “Ta ở thành trì nào, thành trì đó sẽ là thượng tam thành.”

Mọi người chấn động, La Kiều Dương không hiểu sao lại cảm thấy máu dồn lên não: “Nói đúng, đi làm người thừa kế thượng tam thành có ý nghĩa gì, tốt hơn là kéo thành Mộ Tinh vào thượng tam thành.”

Phàn Diệu liếc nhìn hắn ta: “Trước đây ngươi còn không phục Kỷ đại nhân làm người dẫn đầu.”

“Đó là trước đây.” La Kiều Dương nhếch môi, nhìn Kỷ Bá Tể một cái, “Trước đây Tiết Thánh chết đột ngột như vậy, tuy có thể thật sự không liên quan đến ngươi, nhưng ngươi thậm chí không thèm giải thích, ta làm sao có thể tin được.”

Kỷ Bá Tể mím môi không nói gì, Minh Ý bên cạnh lại nghiêm túc lên tiếng: “Tại đại hội Lục thành, niềm tin của các ngươi vào người dẫn đầu vô cùng quan trọng, sau này mọi người còn phải gặp nhiều đối thủ khác nhau, người khác có nhiều cách để ly gián các ngươi, hãm hại hắn. Hắn không thể giải thích mọi thứ mọi lúc, các ngươi phải hiểu rõ hắn là người như thế nào, mới có thể giành chiến thắng trong cuộc thi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.