Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Thủ đoạn của Tiết Thánh không tính cao minh, nhưng lại vô cùng nham hiểm, Minh Ý trước đây cũng từng gặp qua, dẫn đến kết quả là trong đại hội bị lạc mất với đồng đội, một mình phải đối mặt với nhiều đòn tấn công.
Năm đó mặc dù nàng cũng chiến thắng, nhưng suýt mất mạng, chỉ riêng việc dưỡng thương đã mất nửa năm.
Nàng còn coi như chịu nói chuyện, đổi lại là Kỷ Bá Tể lười phí lời với ngươi nửa chữ, nếu có hiểu lầm, tình hình chỉ càng tệ hơn.
Nếu như trước đây, nàng nói những lời này, mấy người kia nghe cũng chỉ nghe, sẽ không để trong lòng, dù sao cũng chỉ là một nữ tử tầm thường. Tuy nhiên giờ đây, từng lời nàng nói La Kiêu Dương và những người khác đều suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy rất có lý, cũng thấy Minh Ý thật đáng thương.
“Ta vốn tưởng rằng ở thành Triều Dương ngươi được mọi người yêu mến, không nghĩ tới còn tệ hơn so Kỷ đại nhân ở thành Mộ Tinh.” Phàn Diệu thở dài, “Thế đạo này đối xử với đấu sĩ có công như vậy sao?”
“Tình hình ở thành Triều Dương phức tạp, không thể nói đúng sai.” Tần Thượng Vũ vẫy tay, “Tuy nhiên thành Mộ Tinh của chúng ta tốt đẹp, chỉ cần các ngươi có thể chiến thắng, quan cao chức trọng, một chút cũng không thiếu.”
Minh Ý mỉm cười hỏi: “Bao gồm cả ta không?”
Tần Thượng Vũ sững sờ, rất muốn lập tức gật đầu, nhưng lại có chút e dè.
Không phải ai cũng có thể bình thản chấp nhận thân phận của nàng như vậy, ngoài việc là nữ tử ra, nàng còn là Minh Hiến, các thành trì dù có ngưỡng mộ năng lực của nàng, cũng nhất định sẽ kiêng kỵ nàng, sẽ không trọng dụng quá mức.
Tuy nhiên Kỷ Bá Tể bên cạnh lại trực tiếp trả lời thay ông: “Bao gồm cả ngươi.”
Minh Ý nhìn vẻ mặt hơi ngượng ngùng của Tần sư trưởng, lại nhìn Kỷ Bá Tể với vẻ mặt đương nhiên, nhịn không được bật cười: “Ta chỉ hỏi cho vui thôi.”
Ngay cả khi thành Mộ Tinh cho nàng chức quan, nàng cũng không thể đi nhận.
“Ta không nói đùa.” Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những đám mây đang cuộn trào, nghiêm túc nói, “Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta giúp ta chiến thắng trong cuộc thi, ngươi muốn gì, ta đều sẽ cho ngươi.”
Lời nói này được nói ra một cách nhẹ nhàng, nhưng lại mang sức nặng vô cùng. Minh Ý ngẩn người một lúc, La Kiêu Dương đối diện vỗ đùi một cái: “Ta đã nói ngươi vẫn còn nhớ thương nàng mà, nếu không thì lần trước vì chuyện gian phòng nhỏ cũng không thể bắt ta tập luyện thêm hai trận… ôi, sớm nói thì xong rồi.”
Nàng hoàn hồn, khẽ cười lắc đầu: “Ngươi hiểu lầm rồi, Kỷ đại nhân là một nhân vật phong lưu như vậy, trên đời cỏ thơm vạn dặm, làm sao hắn có thể…”
“Ta sẽ.” Hắn khẽ nói tiếp.
Ngón tay run rẩy, Minh Ý vô cùng ngạc nhiên quay sang nhìn hắn.
Kỷ Bá Tể khẽ thở dài, đôi mắt đen láy nhìn vào mắt nàng, hơi hối hận: “Đã sớm muốn nói với ngươi, ta hối hận.”
Hối hận không nên đuổi nàng đi, hối hận vì đã coi thường nàng, không nên xem nàng như đồ chơi và con cờ, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để nàng có thể yêu mình.
Minh Ý im lặng một lát, sau đó nhẹ nhàng dời mắt: “Không có gì phải hối hận, đại nhân tiền đồ vô lượng, không cần treo cổ trên một cành cây.”
Đây là… bị cự tuyệt sao?
La Kiêu Dương há hốc miệng.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy có nữ nhân có thể từ chối Kỷ Bá Tể, lại còn dứt khoát như vậy, trong mắt không hề có chút luyến lưu nào.
Thật tàn nhẫn, thật tuyệt tình, thật tiêu soái.
Kỷ Bá Tể vậy mà cũng không tức giận, dường như đã sớm đoán được phản ứng này của nàng, chỉ nói: “Tương lai còn dài.”
Nàng hoàn toàn không để tâm đến lời nói này, bởi vì bên cạnh hắn hơn nửa năm đã chứng kiến không ít thủ đoạn lừa dối của hắn, mấy phần chân thành, mấy phần đùa cợt vẫn phân biệt được
Bánh xe xé tan mây mù, tiến gần đến thành Thương Tuyết.
Hiện tại chưa đến tháng chín, lãnh thổ thành Thương Tuyết đã tuyết rơi đầy trời, mấy người bọn họ đến đây tạm thời, quần áo đều để lại ở thành Triều Dương, môi cũng tím tái vì lạnh.
La Kiêu Dương và những người khác còn ổn, có thể ôm nhau để sưởi ấm, nhưng Kỷ Bá Tể bản tính không thích gần gũi người khác, dù là Tần Thượng Vũ, hắn cũng từ chối đến gần, chỉ một mình ngồi ở nơi trống trải, dùng nguyên lực để bảo vệ bản thân.
Tuy nhiên, nguyên lực giống như một lớp kính dày, mặc dù có thể đỡ đòn tấn công, nhưng lại không thể ngăn chặn khí lạnh, đến sau này mi hắn cũng đóng băng, cả người ngồi im lặng, không nói một lời.
Minh Ý do dự rồi lại do dự, vẫn có chút không đành lòng, tiến đến ôm lấy một cánh tay của hắn.
Tuy nhiên, nàng mới vừa cử động, người này liền cúi người ôm trọn cả người nàng vào lòng.
“Lạnh quá.” Hắn nỉ non một cách tủi thân.
Lạnh lẽo từ người hắn truyền sang, Minh Ý rùng mình một cái, cũng lười so đo nhiều với hắn, mặc cho hắn ôm.
Khóe miệng khẽ cong lên, hắn ôm chặt người vào lòng, nhìn về phía bến tàu phía trước cao chót vót vì tuyết.
Thành Thương Tuyết tuy cũng là hạ tam thành, nhưng vì địa thế hẻo lánh và sản vật phong phú, bến tàu luôn tấp nập xe hàng. Khi bọn họ đến nơi, bến tàu đã tắc nghẽn bởi một đống xe, ai cũng đang phiền muộn vì bến tàu bị đóng băng.
Kỷ Bá Tể giơ tay từ xa, biến nguyên lực thành màu xanh lam, quét sạch tuyết trên bến tàu.
Tiếng reo hò vang lên khắp nơi, mọi người bắt đầu lên bờ chuyển hàng, thậm chí có những thương nhân hào sảng sau khi lên bờ đã tháo gỡ một thùng rượu mạnh, rót nửa chén cho từng người lên bờ sau.
“Mọi người ở đây khá nhiệt tình.” La Kiêu Dương uống cạn nửa chén rượu cho ấm người, cuối cùng cũng lấy lại được sức nói chuyện, “Hoàn toàn không giống với thời tiết ở đây.”
Minh Ý cũng uống rượu, cả người bỗng chốc ấm áp, liền muốn đẩy người đang ôm mình ra, nhưng Kỷ Bá Tể không chịu uống, chỉ nhăn mặt: “Lạnh.”
“Lạnh mà không chịu uống?” Minh Ý trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cau mày nhìn vào chén rượu trong tay, nhếch môi: “Ta không thích uống rượu.”
Câu nói này không gọi là không biết xấu hổ, mà là hoàn toàn không coi ai ra gì, nếu hắn không thích uống rượu, thì rượu quý ở Hoa Mãn Lầu cũng không biết đã bán cho ai.
Minh Ý mắt trợn trắng, hất hắn ra, tự mình xuống xe đi đến cửa hàng áo bông bên cạnh mua y thường.
May mắn là nàng có thói quen mang theo tiền bên mình, dù vội vã trốn chạy, trên người cũng vẫn mang theo vàng. Bị nàng ảnh hưởng, Kỷ Bá Tể cũng mang theo vài thỏi vàng trên người.
La Kiêu Dương và những người khác ngây người: “Hai người đường đường là đấu sĩ, sao lại mang theo những thứ phàm tục này?”
Minh Ý quấn áo bông dày, hít hít mũi véo một miếng vàng nhỏ hỏi hắn: “Phàm tục, muốn không?”
Cửa hàng này mở ở bến tàu, chuyên làm ăn với những người ngoại lai như bọn họ, vì vậy giá cả không hề rẻ, một chiếc áo bông dày, kiểu dáng không đẹp, chất liệu cũng không cao cấp, nhưng phải mất nửa lạng vàng.
La Kiêu Dương còn muốn nói với bọn họ về khí tiết của đấu sĩ không vì vàng bạc mà khuất phục, nhưng chưa kịp mở miệng, nước mũi đã chảy ra, chỉ có thể run rẩy nhận lấy vàng từ tay Minh Ý.
Mấy người thay xong áo bông dày, Tần Thượng Vũ mới bắt đầu lo lắng.
Trực tiếp đi vào nội viện của người ta cũng không ổn, dù sao bọn họ đến mà không báo trước, không tránh khỏi bị người ta cho là có ý đồ xấu. Nhưng nếu không vào nội viện, bọn họ phải ở khách điếm. Số vàng còn lại không nhiều, giá cả ở thành Thương Tuyết lại đắt đỏ, cũng không biết có thể ở được bao lâu.
Đang suy nghĩ, ông quay đầu nhìn thấy đồ đệ tốt của mình và Minh Ý cùng nhau đứng trước một căn nhà, đang ngắm nhìn bức tường rào.
“Thấp thì thấp chút, bày vài món đồ thần khí cũng được.”
“Hai mươi lạng vàng có khi hơi đắt không?”
“Ở đây khách điếm ba đêm một lạng vàng, mà chỉ ở được hai người.”
“Có lý, vậy mua thôi.” Kỷ Bá Tể rút vàng trên người ra, đưa cho Minh Ý.