Nhập Thanh Vân

Chương 219: Hứa Thị




Dựa theo quy củ, Minh Ý ra ngoài nghênh đón đã là chiêu hiền đãi sĩ¹, còn Kỷ Bá Tể đi cùng thì thật là một ân sủng tối cao. Trong lòng Chu Tử Hồng biết rõ, Kỷ Bá Tể nhất định là theo Minh Ý mà đến, khiến hắn không khỏi cảm thấy khó chịu.

¹thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài.

Nhiều năm trôi qua, Minh Ý vẫn chưa trở lại thành Triều Dương, dù danh nghĩa là thành chủ Triều Dương, nhưng lại giống như một chủ nhân khác của Lục thành, ngoài chủ yếu quản lý việc của Triều Dương, nàng cũng cùng nhau giải quyết vấn đề của Lục thành. Kỷ Bá Tể không hề keo kiệt với nàng, bất kể quyền lực hay địa vị, đều không hề thiếu.

Nhưng dù vậy, Minh Ý vẫn chưa chịu thành hôn với Kỷ Bá Tể.

Chu Tử Hồng nghĩ rằng Minh Ý lựa chọn nhượng bộ, là vì trong lòng nàng còn tình cảm với Kỷ Bá Tể, nhưng sau đó hắn lại nghĩ, có lẽ không phải vì nàng còn tình cảm với Kỷ Bá Tể, mà là vì trong lòng nàng không có ai, vì vậy mới chọn người tốt mà thành hôn.

Hắn cũng thật hồ đồ, lại vì so đo với nàng vì những chuyện nhỏ nhặt mà không thể ở bên nhau, nếu sớm nhận ra, có lẽ bây giờ…

Minh Ý không đồng ý lời cầu hôn của Kỷ Bá Tể, liệu có phải vì trong lòng nàng còn có hắn không?

Chu Tử Hồng nhìn về phía bóng dáng phía trước, trong lòng thoáng chút hy vọng.

Hứa thị liếc nhìn hắn, đôi môi đỏ khẽ mím chặt.

Một đoàn người dưới sự dẫn dắt của cung nhân đã đến khách điện, Minh Ý kéo tay Hứa thị dặn dò vài câu, sau đó cùng Kỷ Bá Tể rời đi.

Nhìn bóng dáng hai người bọn họ, Hứa thị không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ: “Chưa từng thấy vị Đế Vương nào lại chung tình với một nữ tử như vậy.”

Chu Tử Hồng không ngẩng đầu lên: “Nợ phong lưu của nửa đời trước cuối cùng cũng phải trả.”

Nói là như vậy, nhưng nếu phải chọn giữa một người nam nhân không yêu nàng và một kẻ phong lưu lúc đầu sau lại rất yêu nàng, nàng cũng sẽ chọn kẻ thứ hai.

Hứa thị ngồi xuống, tháo cái túi vải đặt dưới bụng ra, thở dài một hơi.

Minh Ý sớm đã giải phóng cho nữ tử Lục thành, hiện tại nữ tử có quyền tự do cưới gả, nếu cuộc sống không hài lòng hoặc phu quân thay lòng đổi dạ, đều có thể tùy ý hòa ly.

Giống như nàng cố chấp giữ vững tình yêu của mình suốt bảy năm, chắc hẳn là rất hiếm.

Hứa thị rất biết ơn Minh Ý vì đã giúp nàng có được tự do, suốt bảy năm không có con, chỉ cần Chu Tử Hồng không hòa ly, nàng vẫn có thể ở bên cạnh hắn. Nhưng mỗi khi thật sự nhìn thấy người này, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy chua xót.

Chu Tử Hồng thích Minh Ý, nàng đã biết điều đó từ lâu.

Năm đó chỉ một lần thoáng qua trên phố, nàng đã về nhà năn nỉ phụ thân đi cầu thân. Phụ thân nàng mặt mày khó coi, nói rằng hắn từng là quý tế của Thành Chủ, nếu thành hôn với hắn, ít nhiều gì sau lưng cũng sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.

Hứa thị không sợ bị chỉ chỉ trỏ trỏ, nàng chỉ muốn biết vì sao người thư sinh có diện mạo xuất sắc này, lúc nào cũng sầu muộn.

Nàng muốn làm phẳng nếp nhăn trên trán hắn, muốn cùng hắn làm những việc vui vẻ.

Tuy nhiên, Chu Tử Hồng rất lạnh lùng, bất kể nàng tìm người mai mối nổi danh cỡ nào, đều bị hắn từ chối.

Hứa thị không bỏ cuộc, sau hai năm cố gắng bằng nhiều cách, cuối cùng nàng trực tiếp đến nhà hắn, chặn đường hắn và hỏi rằng nếu hắn đã không còn là quý tế nữa, tại sao vẫn không muốn thành hôn với người khác.

Chu Tử Hồng nhìn nàng lúc đó như nhìn một cây cỏ, một đóa hoa, bình thản nói: “Ta không muốn nàng phải tạm bợ, cũng không muốn mình phải tạm bợ.”

Hứa thị không hiểu, chỉ thấy hắn khác với những người nam nhân khác mà nàng từng gặp, hắn không có sự tự tin đáng ghét đó, cũng không có sự áp bức vốn dĩ phải có, nên nàng quyết tâm muốn gả cho hắn.

Vì vậy, khi nghe tin Bệ hạ bị thương, Minh thành chủ ngày đêm không rời cung để chăm sóc, Hứa thị liền đến tìm Chu Tử Hồng.

Quả nhiên, hắn say mèm, miệng lẩm bẩm nói cái gì sớm nên như thế, đáng lẽ phải buông tay từ lâu.

Hứa thị liền ghé sát nói với hắn: “Nếu muốn buông tay, ngươi có muốn ta giúp không?”

Chu Tử Hồng nhìn nàng chăm chú, mắt mơ màng hỏi: “Ta có gì tốt mà khiến ngươi phải theo đuổi hai năm?”

Hứa thị đếm từng ngón tay và kể cho hắn nghe: “Tại trận đấu mã cầu² ngươi trông có vẻ yếu đuối, nhưng lại giúp ta thắng tiểu tử lưu manh Tống gia.”

²cưỡi ngựa đánh bóng.

“Trong cuộc tranh luận ở triều đình, ngươi đã bảo vệ cha ta.”

“Khi bạo loạn ở Triều Dương, một mình ngươi đã thuyết phục ba nghìn kẻ bạo dân.”

“Khi nữ tử Nguyên Sĩ Viện bị tấn công, ngươi đã tự mình dẫn người đi giải vây.”

Nàng chắp tay lại, đôi mắt long lanh nhìn hắn: “Mỗi việc ngươi làm ta đều nhớ rõ, nhưng điều khiến ta động tâm nhất vẫn là lần đầu gặp ngươi trên phố.”

“Chu đại nhân có biết không? Có những người cả đời chỉ động tâm một lần, lần đầu tiên động tâm là sẽ động tâm cả đời, dù ngươi không thú ta, cũng sẽ mãi mãi ở lại trong lòng ta.”

Mãi mãi ở lại trong lòng một người, đó thật sự là một cám dỗ lớn.

Chu Tử Hồng không thể chống lại sự cám dỗ đó, kéo nàng lại, ngậm lấy vành tai nàng.

Xong việc hắn mới cảm thấy hối hận , đó thật sự là đêm hỗn loạn nhất trong đời hắn, sáng hôm sau khi tỉnh dậy thấy có người trong lòng, hắn giật mình đến nỗi mặt trắng bệch.

Mặt mày Hứa thị trắng bệch, nghĩ lại tối qua có lẽ không dễ chịu, nhưng nàng vẫn đầy vui mừng, nói: “Với tính cách của ngài, chắc chắn ngài sẽ thú ta.”

Nàng nói không sai, hắn thật sự sẽ thú nàng, chỉ là tấm thiệp mời dù thế nào cũng không dám gửi đến cung thành.

“Không sao đâu.” Hứa thị nói, “Ngày tháng còn dài, có thể một năm hai năm ngài vẫn còn nhớ đến nàng, nhưng ba năm bốn năm, năm năm sáu năm thì sao? Ngài cuối cùng cũng sẽ thấy ta thôi.”

Lúc đó nàng nói đầy tự tin, nhưng bảy năm đã trôi qua, lòng can đảm đặc biệt của tuổi trẻ dường như đã bị mài mòn sạch.

Nàng ngồi trên nhuyễn tháp, ngây người nhìn phu quân trước mặt đang thất thần, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Vốn lần này nàng không định đến, đã cầu xin hắn nhiều lần, nói rằng nhất định muốn gặp Thành Chủ một lần, mới được đồng ý đến.

Khi gặp Minh Ý, nàng phát hiện mình thậm chí không còn lòng dạ nào để trách nàng.

Ngày tháng tốt đẹp của nàng bây giờ một nửa là nhờ Minh Ý, mà nử tử đó trong mắt không đầy tình ái, nàng mang trong mình một lòng thương xót thiên hạ, dù trong mắt người ngoài, nàng can thiệp chính sự, chuyên quyền, mê hoặc quân thượng, nhưng trong mắt những người được hưởng lợi như nàng, nàng vẫn là thần thánh, là tín ngưỡng.

Chu Tử Hồng thu lại tâm trí, quay đầu nhìn thấy nàng vẫn đang chân trần đứng trên tấm ván gỗ cạnh nhuyễn tháp, không nhịn được cau mày: “Hàn chứng vừa khỏi, ngươi tự mình hủy hoại thân thể thế này sao?”

Hứa thị bừng tỉnh, co chân lại vào chăn, miễn cưỡng cười: “Phu quân vẫn còn quan tâm đến ta.”

“Chỉ là sợ ngươi bệnh một cái, cả nhà Hứa đại nhân lại đến phủ chăm sóc ngươi thôi.” Hắn mím môi.

Hứa thị yếu đuối, lại là độc nữ trong nhà, phụ mẫu yêu thương như bảo vật, mỗi lần sinh bệnh, cả gia đình lớn nhỏ đều đến chăm sóc nàng, hệt như đi đánh trận. Nhạc phụ nhạc mẫu lại rất không hài lòng với hắn, mỗi lần đến đều không khỏi trách mắng một trận.

Hắn không thích như vậy.

Hứa thị nghe vậy, cuối cùng mặt lộ vẻ u ám: “Lần sau nếu ta bệnh, ta tự về nhà mình ở là được, phu quân không cần phải nói như vậy.”

Đây là lần đầu tiên Hứa thị cãi lại hắn, Chu Tử Hồng hơi ngẩn ra, có chút không quen, nghĩ rằng có lẽ do nàng rời nhà quá xa nên tâm trạng không tốt, liền cũng không muốn chấp nhặt với nàng.

Trong lòng hắn chỉ nghĩ đến việc đem tượng Quan Âm bằng ngọc tự tay khắc tặng cho Minh Ý.

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Giải mã Morse sau: – — -. –. -. –. — -. – …. .- – (12 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.