Nhập Thanh Vân

Chương 220: Cầu hôn hay cầu chết vậy?




Hứa thị từng thấy tượng Quan Âm do Chu Tử Hồng khắc, túc nhiên thần tướng, mi mục hàm anh.

Ban đầu nàng còn khen, nói rằng phu quân khắc tượng Quan Âm có dung mạo khác biệt, mang một ý cảnh đặc biệt. Đến khi gặp Minh Ý hôm nay, Hứa thị mới hiểu rằng, Chu Tử Hồng khắc không phải Quan Âm, mà chính là Minh Ý. Chỉ là thần tử dòm ngó đến nữ nhân của Đế Vương quá mức giới hạn, nên khắc thành tượng thần, để tránh bị truy tội.

Thâm tình đến mức này, thật sự là thâm tình.

Vậy mà Hứa thị không hiểu, hắn yêu Minh Ý như vậy, tại sao lại có thể sống cùng nàng suốt bảy năm? Trong những ngày tháng ấy, hai người cũng đã từng nhĩ tấn tư mã¹, cũng từng hoa tiền nguyệt hạ². Nếu hắn thực sự không quên được Minh Ý, sao không tự dựng cho mình một khối đền thờ, từ đó không dính dáng đến nữ sắc?

¹nghĩa bóng, miêu tả tình cảnh hai người ở gần nhau, thân mật, thường xuyên tiếp xúc, thể hiện sự gắn bó sâu sắc.

²hình ảnh một người đang đứng dưới ánh trăng, ngắm nhìn những bông hoa đang nở rộ. Đây là một khung cảnh rất đẹp và thơ mộng, thường được sử dụng để miêu tả những buổi hẹn hò, những khoảnh khắc lãng mạn giữa hai người yêu nhau.

Có người nói, nam nhân mà, luôn cần có nữ nhân để giải tỏa, nhưng lẽ nào nữ nhân sinh ra đã là tượng đá, không có nhu cầu gì? Có biết bao nhiêu nữ nhân sống cả đời với khối đền thờ sau lưng, tại sao nam nhân không thể?

Hứa thị rất thích mùi hương của sách trên người Chu Tử Hồng, cũng thích sự bình thản của hắn khi gặp chuyện, thích cái khuôn mặt thỉnh thoảng đỏ lên vì xúc động.

Nhưng tất cả điều đó đều dựa trên việc nàng thích hắn ngay từ đầu.

Bây giờ nàng đột nhiên cảm thấy hắn có chút vô vị.

Nếu từ đầu đã không muốn thú nàng thì nàng sẽ không để tâm, với gia thế của nàng, dù không xuất giá cũng không lo cơm ăn áo mặc.

Nếu đã thú nàng thì hãy đối xử tốt với nàng, những bát thuốc tránh thai uống vào, thực sự là đắng đến tận tim.

Nàng giống như một trò cười, phải đi xa hàng nghìn dặm để chứng kiến sự thâm tình của hắn.

Hứa thị không nói thêm gì, để Chu Tử Hồng lo liệu tượng Quan Âm, còn mình đi vào phòng trong chuẩn bị giường ngủ.

***

Minh Ý muốn mời vài người tri kỷ cùng mừng sinh thần, vốn chỉ dự định một bàn, ai ngờ tin tức lan ra, người đến càng ngày càng đông.

“Năm đó hai người đến dự lễ, ta và phu nhân mới thành thân.” Trịnh Thiều than thở nhìn Kỷ Bá Tể, “Giờ chớp mắt đã chín năm, nhi tử ta đã tám tuổi, nữ nhi cũng sáu tuổi rồi, sao ngươi vẫn chưa thành thân vậy?”

Nụ cười trên mặt Kỷ Bá Tể hơi đông cứng lại.

Hắn nghiến răng, từ kẽ răng nói ra từng chữ: “Ngươi không nói thì không ai nghĩ ngươi câm đâu.”

Trịnh Thiều lắc đầu, đi vào đình viện với hắn đánh vài chiêu, phát hiện hắn đã tiến bộ đến mức cực cao mới hoàn toàn từ bỏ ý định đánh bại hắn, ngược lại nói: “Ngươi có muốn ta giúp ngươi nghĩ cách không?”

“Ngươi? Chính ngươi, năm đó còn không biết tình yêu là gì, còn phiền lòng đến mức phải uống rượu với ta để giải tỏa.” Kỷ Bá Tể khinh thường, “Mà ngươi lại dám nghĩ cách giúp ta?”

Trịnh Thiều nhướng mày: “Đúng vậy, năm đó Bệ Hạ phong lưu khắp thiên hạ, ứng phó với nữ tử nhiều hơn cả số đối thủ ta gặp, sao đến giờ vẫn không thành công?”

Cao thủ giao đấu, chiêu nào cũng đánh trúng yếu điểm.

Kỷ Bá Tể đẩy đầu lưỡi lên hàm trên, cười khẩy: “Ta sẽ không dùng những chiêu đó để ứng phó với nàng.”

Nàng muốn chân tình, hắn cũng muốn dành cho nàng chân tình. Chỉ là bỏ qua tất cả những chiêu trò hoa mỹ, tình cảm chân thành của hắn lại quá vụng về, không tiện đưa đến trước mặt nàng. Mỗi lần cố gắng đưa, nàng đều không nhận.

Thực ra hiện tại hai người sống cũng khá tốt, mỗi người ở một cung, cùng nhau bàn việc, cùng nhau đối phó với văn võ bá quan trong triều, cùng nhau lên kế hoạch cho Lục thành, thỉnh thoảng cùng ăn cơm, cùng tản bộ.

Bọn họ cũng coi như hòa hợp.

Chỉ là, Kỷ Bá Tể vẫn muốn ôm ôm nàng.

Muốn đường đường chính chính đẩy lùi tất cả những “người có lòng” xung quanh nàng.

Muốn mở mắt ra là thấy nàng.

Muốn có chút chỗ đứng trong lòng nàng.

Mỗi khi có mong muốn này, hắn lại lấy bức họa thời trẻ của mình ra, treo lên tường rồi đấm mạnh vài cú.

Trách mình trẻ dại không biết điều, trách mình không biết nắm bắt cơ hội, trách mình không biết trân trọng người trước mặt!

Giờ thì hay rồi, dù hắn muốn thành hôn với nàng đến đau lòng, Minh Ý cũng không dễ dàng chấp nhận hắn.

Thực ra hôm nay hắn cũng chuẩn bị cầu hôn Minh Ý, đúng dịp sinh thần nàng, tất cả bằng hữu của nàng đều có mặt, cầu hôn trước mặt những người này còn tốt hơn là trước mặt Lục thành chủ.

Chỉ là, chưa kịp tìm cơ hội, những người này đã bắt đầu chuốc rượu hắn.

“Hiếm khi được ngồi cùng bàn với Bệ hạ, dân nữ kính Bệ hạ một ly.” Chương Đài xúc động nhìn hắn, “Năm đó dân nữ nghĩ rằng Bệ hạ và Minh Ý sẽ thành đôi, không ngờ ta đã xuất giá rồi, mà các người vẫn chưa có gì. Nào, uống cạn ly này, chúc Bệ Hạ mọi điều như ý.”

Kỷ Bá Tể uống cạn cả ly.

Mạnh Dương Thu lại đến: “Nhờ có Bệ hạ chiếu cố, hôm nay ta mới có thể lên làm Thành Chủ thành Mộ Tinh, ly này kính bệ hạ, cũng kính Minh cô nương.”

Kính hắn là được rồi, còn phải kính cả Minh Ý, nói chuyện mắt lại nhìn Minh Ý, phiền thật, hài tử của hắn đã ba tuổi rồi.

Kỷ Bá Tể cười khẩy, chặn tầm nhìn của Mạnh Dương Thu, rồi lại uống cạn một ly.

Tu Vân không đi cùng Trịnh Thiều, mà sắp xếp một chỗ riêng, đến lượt nàng, nàng nắm tay Minh Ý, cau mày nói: “Khi chưa thành hôn thì tự do hơn chút, giờ bị hai hài tử đuổi theo gọi là mẫu hậu, còn phải nghe phu quân lải nhải.”

Kỷ Bá Tể nghe vậy liền uống cạn ly rượu, rồi mời người ngồi: “Vị tiếp theo.”

Người xếp hàng tiếp theo là Phàn Diệu và Sở Hà. Mấy năm nay, hai người này cùng La Kiêu Dương đã trở thành hộ thuẫn vững chắc nhất bên cạnh Kỷ Bá Tể. Dù bất cứ ai dùng thủ đoạn gì, bọn họ cũng không phản bội Kỷ Bá Tể, vì thế, Kỷ Bá Tể cũng đối đãi bọn họ rất phóng khoáng, uống cạn một ly rượu mà không chút ngừng nghỉ.

Rượu thì kỵ uống nhanh, dù tửu lượng có tốt đến đâu uống kiểu này cũng sẽ khiến hai mắt mờ mịt.

Nên khi Kỷ Bá Tể dựa đầu vào vai nàng, Minh Ý không ngạc nhiên chút nào, để hắn tựa vào vai mình, đầu cũng không quay lại mà thay hắn tiếp tục ứng phó với mọi người phía sau.

“Nàng để ý đến ta đi.” Hắn lẩm bẩm trong miệng.

Minh Ý uống rượu cùng La Kiêu Dương xong, đáp lại một cách hời hợt: “Ừ.”

Hắn đặt cằm lên xương vai nàng, mắt lấp lánh ánh nước, thì thầm đầy nghiêm túc trìu mến: “Bọn họ muốn ta xây hoàng lăng, ta đã để lại chỗ cho nàng, ngay bên cạnh ta, cùng chung một ngôi mộ.”

Minh Ý khựng lại một chút, quay đầu nhìn hắn.

“Ta biết nàng giận ta, nàng bây giờ không muốn thành hôn với ta, nhưng ta muốn ở bên nàng, sống cùng nhau, chết cùng nhau.” Hắn vô cùng ấm ức, “Lần trước trước mặt các tướng sĩ ta cầu hôn nàng, nàng nói ta có phải muốn thu hồi mười ba vạn binh quyền kia hay không—— Ta không có, ta lại tích góp thêm mười lăm vạn binh quyền nữa, tất cả đều cho nàng.”

Trong cung điện ăn uống linh đình, không khí vô cùng náo nhiệt, dưới kia La Kiêu Dương và Mạnh Dương Thu đang rủ rê mọi người cùng chuốc rượu Tần sư trưởng và Xà sư trưởng, một lúc không ai chú ý đến bọn họ bên này.

Kỷ Bá Tể vẫn còn lắc lư muốn đứng dậy, gọi mọi người đến làm chứng, kết quả chưa đứng lên đã ngã trở lại vào vai Minh Ý.

“Ta muốn, ta muốn cùng nàng, cùng xuống hoàng tuyền.” Hắn lắp bắp nói.

Minh Ý nghe xong bật cười: “Ngươi đây là cầu hôn hay cầu chết vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.