Nhập Thanh Vân

Chương 221: Ta nghe thấy rồi




Lại là một lần tỏ tình thất bại, Kỷ Bá Tể cũng không hiểu tại sao cái lưỡi linh hoạt của mình ngày thường, đến lúc này lại không thể nói rõ ràng được, hắn có chút chán nản, men say dâng lên, nằm úp mặt vào chân Minh Ý, mắt đỏ hoe: “Ta không biết nói.”

“Bệ hạ khiêm tốn, nếu Bệ hạ nói không tốt, thiên hạ ai dám tự nhận là người khéo mồm khéo miệng?”

“Nhưng mà, nhưng mà ta chỉ muốn nói với nàng, ta thật lòng thích nàng, sẵn sàng hy sinh mạng sống vì nàng, cũng sẵn sàng mua bánh rán hành cho nàng, sẵn sàng làm hộ thuẫn cho nàng, cũng sẵn sàng tôn thờ nàng như một vị thần. Ta và nàng bình đẳng thành hôn, ta nhất định sẽ không phụ lòng nàng nữa— Nhưng mà cái lưỡi này, thế nào cũng nói không ra lời.”

Người được gọi là bạo quân này, hiện giờ đang nằm trên đùi nàng, nước mắt sắp rơi ra.

Minh Ý mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước nơi đuôi mắt hắn: “Được rồi, ta nghe thấy rồi.”

Kỷ Bá Tể ngơ ngác ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn men rượu: “Nghe thấy gì rồi?”

“Nghe thấy Bệ hạ cầu hôn ta.”

“Vậy, vậy nàng có đồng ý không?” Hắn nhìn nàng đầy mong chờ.

Minh Ý khẽ nhếch môi, nụ cười rạng rỡ, đôi môi hồng nhạt hé mở, nói ra hai chữ, nhưng đầu hắn quá nặng, như có một viên đá cột vào trán, còn chưa kịp nghe rõ hai chữ đó là gì, đầu đã rũ xuống.

Bạc Nguyên Khôi đang định đến mời Kỷ Bá Tể uống rượu, thấy hắn say ngủ trên chân Minh Ý, không nhịn được cười: “Bệ hạ cũng có lúc thất thố như vậy.”

Minh Ý đưa tay đỡ để hắn không trượt xuống, cười nhẹ: “Bạc đại nhân không thấy Bệ hạ như thế này cực kỳ đáng yêu sao?”

Bạc Nguyên Khôi: ?

Nhìn lên trời xanh, ai lại thấy một bạo quân đáng yêu, điên rồi chăng.

Ông không hiểu gì nhìn Minh Ý, nhưng thấy nàng cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về người trong lòng, như đang dỗ dành một tiểu hài nhi, không có sự kính sợ cũng không có nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chỉ muốn chờ tiệc tàn để đưa hắn về ngủ.

“Ta nhớ ngươi từng nói với ta, việc ngươi muốn làm rất khó, có thể tốn cả cuộc đời.” Tu Vân ngồi bên cạnh Minh Ý, nhìn nàng nói, “Nhưng hiện tại chưa đầy mười năm, thế đạo thanh minh, bá tánh an cư, nữ tử có thể sống như người bình thường, vậy sau này ngươi định làm gì?”

Minh Ý nhướng mày: “Tất nhiên là duy trì một thế đạo tốt đẹp như vậy.”

“Vậy còn bản thân ngươi thì sao?” Tu Vân nhìn người trong lòng nàng.

Minh Ý thâm trầm nhìn nàng: “Năm sau, ngươi đến chải tóc cho ta.”

Chỉ khi tống giá¹ mới cần người có cuộc hôn nhân mĩ mãn đến chải tóc.

¹đưa dâu.

Tu Vân mắt sáng lên, vỗ tay nàng: “Được.”

Thành hôn cũng được, không thành hôn cũng được, chỉ cần có thể làm nàng vui vẻ, thì đó là điều tốt.

Minh Ý ban đầu sống vì phụ hoàng mẫu hậu và thành trì của nàng, sau đó là sống vì thiên hạ, cuối cùng cũng có cơ hội sống vì chính mình.

Mắt hơi ướt, Tu Vân không muốn khóc trước mặt nàng, liền quay đầu đi đến bên cạnh Trịnh Thiều.

Trịnh Thiều đang uống rượu, nghiêng đầu nhìn thấy phu nhân mình mắt ngấn lệ, tưởng rằng mình đã làm gì sai, liền hoảng hốt đặt chén rượu xuống, ôm lấy nàng: “Sao thế?”

“Không có gì, chỉ là cao hứng.”

“Cao hứng mà cũng khóc?” Hắn dùng tay áo lau nước mắt trên mặt nàng, “Đừng khóc nữa, hai hài tử tối nay để ta lo hết, nàng nghỉ ngơi cho tốt, không khóc nữa.”

Chăm sóc hài tử là việc mệt nhọc, nhất là phu phụ hai người thích tự tay chăm sóc, mỗi đêm đều phải dậy xem hài tử ngủ có ngon không, vì thế bản thân thường khó mà ngủ ngon.

Ban đầu là phân công mỗi người một đêm trông nom, nhưng thấy phu nhân rơi nước mắt, Trịnh Thiều đành vụng về, nhận thêm một đêm chăm hài tử để an ủi nàng.

Tu Vân lặng đi một lúc.

Nàng thật sự là vui đến rơi nước mắt, nhưng giờ cảm thấy không cần thiết phải giải thích với hắn.

Có một người phu quân không biết an ủi nhưng biết quan tâm, cũng khá tốt rồi.

Hứa thị ngồi cùng với Chương Đài, cũng đang uống rượu liên tục.

Chương Đài ban đầu nghĩ nàng tính tình hào sảng, nhưng nhìn thấy nàng mày mặt ưu tư, thường xuyên liếc nhìn người nam nhân bên cạnh, mới nhận ra nàng có tâm sự.

Bên cạnh nàng là Chu Tử Hồng, Chu Tử Hồng vốn không thích uống rượu, nhưng hắn muốn tự tay tặng tượng Quan Âm cho Minh Ý, nên cũng cần chút can đảm, vì thế uống hai chén.

Sau hai chén, có chút can đảm, hắn đứng lên cầm hộp tiến đến trước mặt Minh Ý.

Hứa thị ngồi tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn.

Nhìn hắn mở hộp gấm đựng tượng Quan Âm trước mặt Minh Ý, đôi mắt đầy căng thẳng chờ đợi phản ứng của Minh Ý.

Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Minh Ý từ vui mừng chuyển sang nghi hoặc rồi đến áy náy và từ chối.

Nhìn thấy hắn thất thần khép hộp lại, đặt nó bên cạnh án kỷ (chỉ một loại bàn trong văn hóa Á Đông, đặc biệt là trong không gian làm việc, học tập hoặc các không gian mang tính nghi lễ.) của Minh Ý.

Nhìn thấy hắn loạng choạng ngồi trở lại, cúi đầu tiếp tục uống rượu.

Hứa thị say, nàng cười hỏi Chương Đài: “Trượng phu của ngươi là người như thế nào?”

Nói đến chuyện này, Chương Đài không ngừng kể, trượng phu nàng cũng là một người làm ăn, hai người không đánh không quen biết, tính tình hắn nóng nảy, người cũng to lớn nhưng đối với nàng rất tốt, ngày đó đón dâu còn khóc, ôm nàng từ kiệu hoa không chịu buông tay.

Nhưng nói nhiều rồi, Chương Đài dừng lại, chỉ nói một câu: “Hắn là người rất yêu ta.”

Đã là phu phụ, đương nhiên là phải yêu nhau, nếu không yêu nhau thì tại sao lại thành hôn?

Hứa thị quay đầu, mượn cớ say rượu, vỗ nhẹ lên vai Chu Tử Hồng: “Này.”

“Hửm?” Hắn quay đầu lại.

Hứa thị mỉm cười với hắn, nhẹ nhàng nói: “Quay về chúng ta hòa ly đi.”

Tim thắt lại, Chu Tử Hồng sắc mặt trầm xuống: “Tại sao?”

“Ta cảm thấy bản thân mình hiền lương thục đức, có thể quản gia, có thể chú khí, là một cô nương không tồi.” Hứa thị vỗ tay, “Ta nên lấy một người yêu ta, chứ không phải phí hoài tuổi xuân bên cạnh ngươi.”

Rượu cho hắn thêm can đảm, cũng cho nàng thêm can đảm, nàng cười rạng rỡ như hoa, nói bằng giọng lè nhè: “Tiểu tử Tống gia tuy lưu manh vô lại, nhưng biết nếu có người trong lòng thì không thú người khác. Ngươi không biết, không những không biết, mà còn thú ta rồi làm tổn thương ta.”

Chỉ vào tim mình, Hứa thị nói: “Ta rất khó chịu, bảy năm qua, ngoài chuyện chăn gối, không có lúc nào cảm thấy trong tim ngươi có ta.”

Ngừng một lúc, nàng lại cười: “Lúc chăn gối cũng chưa chắc trong tim có ta, nghĩ đến chưa chắc đã là ta.”

Xung quanh tuy ồn ào, không ai nghe thấy nàng nói gì, nhưng những lời này dù sao cũng quá lộ liễu, Chu Tử Hồng đưa tay bịt miệng nàng lại, ngón tay không khỏi run lên.

“Ngươi say rồi.” Hắn nói, “Trở về tỉnh rượu, ta có thể coi như ngươi chưa nói gì.”

Hứa thị lắc đầu: “Phải hòa ly, về sẽ viết thư hòa ly.”

“Ta không viết.”

“Vậy ta viết.” Hứa thị đưa tay ra, “Từ nhỏ ta đã ghét học viết chữ, sau này vì ngươi, ta ngày đêm khổ luyện thư pháp, mong ngươi có thể xem trọng ta hơn một chút.”

“Bây giờ ta biết rồi, yêu một người, nàng làm gì ngươi cũng thích. Không yêu một người, nàng làm gì với ngươi cũng không quan trọng.”

“May mà, ta thực sự đã học viết chữ, ta có thể tự viết thư hòa ly, cũng xem như là thu hoạch.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.