Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Chương Đài Liễu, Chương Đài Liễu
Khi xưa xanh mướt, biết nay chốn nào?
Thướt tha dù tựa ngày nao
Chắc rằng cũng đã bẻ trao tay người.
¹Là một bài thơ của Hàn Hống, một nhà thơ đời Đường.
Hai cô nương diễm lệ của Chương gia từ nhỏ đã được bồi dưỡng kỹ năng cầm nghệ với mục đích gả vào nhà cao cửa rộng, che chở cho gia tộc. Vì vậy, cho dù chỉ là thiếp thất không địa vị, Chương Liễu cũng liều mạng níu giữ nó.
Nàng ấy chịu đựng bao năm, cuối cùng cũng sinh hạ được một nhi tử, tưởng chừng sắp được trở thành trắc thất chân chính, thế nhưng Bình Vương lại đột ngột qua đời. Đại Tư không những không an ủi Vương phủ, mà còn lệnh cho tất cả mọi người đi đến vùng đất hoang vắng phía ngoài núi Bắc, nói là để giữ hồn² cho Bình Vương, nhưng thực chất chính là lưu đày.
²Gọi là “giữ hồn” hoặc “trấn giữ linh hồn”. Đây là một nghi thức trong văn hóa Trung Quốc và một số quốc gia châu Á khác, được thực hiện nhằm giữ cho linh hồn của người chết được bình yên và không bị quấy nhiễu.
Chương Liễu không muốn đi, nên sau khi ra khỏi phủ đã lấy cớ đứa trẻ muốn đi nhà xí mà trốn thoát, rồi lại tình cờ gặp được Chương Đài đang đi sắm thêm y phục và đồ dùng hàng ngày.
“Thiếp thất của Vương phủ bỏ trốn là tội tử.” Minh Ý nhìn nàng, “Đi ra phía ngoài núi Bắc còn có thể sống, vì sao phu nhân phải làm vậy?”
Chương Liễu lo lắng bất an nhìn Minh Ý hồi lâu, cho đến khi Chương Đài trấn an, nàng ấy vừa ngồi xuống bàn thì đè thấp giọng nói: “Nhà bọn họ vốn là nơi ăn thịt người. Từ khi Bình Vương bắt đầu lạnh nhạt với các thê thiếp trong phủ thic bọn họ cứ như phát điên, tùy tiện hãm hại người khác. Ở kinh thành còn có luật pháp ràng buộc, nếu đi đến phía ngoài núi Bắc, mẫu tử ta sợ không biết sẽ chết như thế nào.”
Thay vì bắt đứa trẻ tự tìm đường chết, không bằng cá cược vào vận may.
Chương Đài nghe xong liên tục lắc đầu: “Nếu trong nhà biết được, nhất định sẽ trói tỷ về, để tránh tỷ liên lụy đến người trong tộc.”
“Ta biết…” Chương Liễu nghẹn ngào: “Nhưng đứa trẻ vô tội, ngươi giúp ta một lần được không?”
Chương Đài cười khổ: “Tỷ nhìn ta xem, ta làm sao giúp tỷ được?”
“Ta cũng không cần nơi ở quá tốt, chỉ cần có chỗ che mưa che nắng, cơm no áo ấm là được.” Chương Liễu vội vàng nói: “Ta có thể giúp dọn dẹp nhà cửa, cũng biết thêu thùa để kiếm thêm thu nhập.”
Chương Đài nhìn Minh Ý, Minh Ý nhún vai sao cũng được: “Tiền bạc của ta tuy không nhiều, nhưng nuôi thêm hai miệng ăn cũng không sao. Chỉ là ngươi mang theo đứa trẻ, họ nhất định sẽ tra trong thành một thời gian, dạo này đừng ra ngoài.”
Chương Liễu không ngờ Minh Ý lại dễ dàng đáp ứng như vậy, bao nhiêu lo âu và sợ hãi trong những ngày qua bỗng chốc tan biến, hai chân nàng ấy mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
Minh Ý giật mình, vội vàng đưa tay đỡ nàng: “Không cần phải hành lễ lớn như vậy.”
“Không, ta đói thôi.”
“…”
Chương Liễu ngượng ngùng ngồi lại ghế: “Mấy ngày nay ở trong phủ cứ mãi khóc tang, chẳng ăn uống được gì.”
Đứa trẻ ba tuổi ngồi bên bàn, hai mắt háo hức nhìn minh Ý, miệng thổi ra một bong bóng nước bọt.
Minh Ý lòng mềm nhũn: “Vừa hay ta mang theo ít trái cây khô, các người lót dạ trước, lát nữa ta ra ngoài cho người mang thức tới.”
“Đa tạ cô nương.” Chương Liễu cảm kích không ngừng, cứ khóc mãi: “Nếu như lúc đầu ta không vào Vương phủ thì tốt biết bao.”
Chương Đài lắc đầu: “Tám năm trước Bình Vương phong quang⁵ vô hạn, niên thiếu anh tuấn, lại được Đại Tư sủng tín⁶, nữ nhân nào trong Mãn Thành mà không muốn sống trong phủ thượng của hắn. Cho dù tỷ không muốn đi, người trong nhà cũng nhất định sẽ đưa tỷ đi.”
⁵Nở mày nở mặt, tiền đồ vô lượng.
⁶Tin tưởng mù quáng.
Minh Ý nghe xong hơi nhướn mày: “Tám năm trước Bình Vương xuất sắc như vậy, vậy sau này vì sao lại im hơi lặng tiếng đến thế?”
“Còn sao nữa, còn không phải đều do ả hồ ly tinh trong nội viện kia sao!” Chương Liễu đột nhiên trở nên có chút kích động, móng tay nhuộm màu đỏ ấn vào bàn, dùng sức ấn đến gãy một mẩu móng tay nhỏ: “Đến nay vẫn không nghĩ ra rốt cuộc ả ta đã cho Vương gia uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến hắn ta bỏ rơi thê tử, rồi lại khiến hắn ta tẩu hỏa nhập ma!”
Minh Ý giật mình, vỗ nhẹ vào ngực mình hai lần, thấy không hiệu quả mấy nên chỉ đơn giản chạm vào ngực mình: “Phu nhân từ từ nói, hồ ly tinh nào cơ?”
Truyện được đăng tại Truyện Mới!
“Tỷ ấy đang nói về tiên Tư hậu⁷ Mạnh thị.” Chương Đài thở dài, “Mạnh thị và Bình Vương vốn là thanh mai trúc mã, sau được triệu vào nội viện, trở thành tẩu tử của Bình Vương. Bình Vương vì điều này mà đã cãi nhau với Đại Tư, Đại Tư cũng chiều theo để Bình Vương qua lại với Tư hậu, hai người xưng hô thúc tẩu, nhưng thường xuyên ở trong nội viện thưởng trà luận hoa, không hề kiêng dè.” Chương Đài nói.
⁷là một tước vị trong lịch sử Trung Quốc, được sử dụng để chỉ vị vợ thứ hai của một vị vua. Tước vị này thường được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, đặc biệt là trong thời nhà Chu. Còn có nghĩa là người phụ nữ phụ trách việc cai quản nội cung và hỗ trợ vua trong việc xử lý các công việc triều đình. Vị trí này thường được giao cho người phụ nữ có xuất thân cao quý, tài năng và được vua sủng ái..
Chương Liễu gật đầu: “Đúng vậy, chính là ả ta, từ khi ả ta trở thành Tư hậu, Vương gia chưa từng có một ngày yên ổn. Hắn trở nên hay cáu kỉnh, thậm chí còn bạc đãi vị Vương phi đầu tiên mà hắn cưới vào cửa. Vương phi là người tốt thế nào chứ, vậy mà bị hắn dồn ép treo cổ tự tử ở chính điện Vương phủ, lúc chết còn đang mang thai ba tháng.”
Minh Ý và Chương Đài cùng hít một hơi thật sâu.
“Làm các ngươi sợ rồi à?” Chương Liễu bình tĩnh lại một chút, cúi nửa mắt: “Chuyện này người ngoài không ai không biết, Vương phi xuất thân không cao, nhà mẹ đẻ cũng không dám đến đòi hỏi, nên chỉ đắp chiếu chôn cất qua loa.”
“Chỉ những người trong phủ bọn ta, mỗi khi đi qua chính điện, vẫn cảm thấy âm khí lượn lờ.”
Minh Ý cảm thấy khó tin: “Hắn đặt tâm trí vào Mạnh thị, vậy mà còn để Vương phi mang thai?”
Chương Liễu tự giễu cười, cong môi: “Cùng người khác vui vẻ ngày đêm, hắn cũng nói rằng trong lòng chỉ có Mạnh thị. Nam nhân mà, luôn muốn để lại nhiều con nối dõi. Nhìn ta đi, không được nửa phần yêu thương, chẳng phải cũng sinh con rồi sao.”
Chương Đài đớ người như nuốt phải ruồi, vô thức đưa tay sờ lên bụng mình.
Minh Ý vỗ vai an ủi nàng ấy: “Mọi chuyện đều qua rồi.”
“Đừng nói về chuyện đó nữa.” Chương Liễu cũng vội vàng nói: “Chỉ là ta nhiều lời, muốn cho các ngươi biết nơi đó không phải là nơi người ta có thể sống. Nếu một ngày nào đó ta bị phát hiện rồi bắt đi, e rằng sẽ không còn đường sống, lúc đó đành nhờ cậy hai người chăm sóc Mẫn nhi.”
Chương Đài gật đầu, như chợt nghĩ ra điều gì, lập tức nói với Minh Ý: “Ngày mai ta phải đi dược phô⁹ một chuyến.”
⁹Hiệu thuốc Bắc
“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?” Nàng nghiêm túc nói: “Đừng hối hận.”
“Suy nghĩ kỹ rồi, giữ nó bên cạnh tuy có bạn, nhưng cũng sẽ bị Hứa Lam làm phiền, nó đi theo ta cũng không có cuộc sống tốt đẹp gì.” Chương Đài siết chặt lòng bàn tay: “Hứa Lam cũng không đáng để ta tiếp tục hương hỏa cho hắn.”
Trời sinh gã không dễ có con, vậy thì nhân tiện chúc gã tuyệt tử tuyệt tôn luôn đi.
Suy nghĩ này ở Thanh Vân Giới sẽ khiến mọi người kinh ngạc, Chương Đài nói xong có chút thấp thỏm, nhưng hai người trước mặt đều không lộ ra ánh mắt khác thường, trên mặt Minh Ý thậm chí còn có chút hài lòng.
“Ta sẽ an bài cho ngươi.” Nàng nói.
Gần đây Kỷ Bá Tể sẽ không về phủ, Minh Ý cũng không cần làm gì cả. Mỗi sáng nàng chỉ cần ra ngoài khóc lóc nỉ non đi mua sắm trên phố, sau đó khóc lóc nỉ non đi về.
Vì vậy, người dân hai con phố đều cho rằng tiểu vũ cơ của Kỷ phủ nay đã bị lạnh nhạt. Hiện giờ nàng có bệnh mới lo tìm thầy, ngày ngày vất vả chạy vạy khắp các dược đường, muốn tìm kiếm cách thức tốt để sinh con, mong muốn xoay chuyển trái tim của Kỷ đại nhân.