Nhập Thanh Vân

Chương 41: Cổ tình¹




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

¹Là một loại cổ trùng, tựa như một con sâu nhỏ, có chứa kịch độc hoặc dùng để thực hiện các tà thuật. Như cổ tình là một loại cổ trùng dùng để khống chế tình cảm người khác. 

Minh Ý phi ngựa trên phố Nhị Cửu, khoác lên mình bộ váy dài màu xám, thắt lưng bằng lụa mỏng manh ôm lấy eo, chiếc mũ tre che khuất khuôn mặt. Tuy nhiên, chỉ nhìn vào thân hình run rẩy và đôi vai rũ xuống, ai cũng biết rằng nàng vẫn đang khóc.

Một nữ tử có nguyên lực, bị người phụ bạc đến mức này, làm sao có thể không oán hận.

Nhìn một lúc, Tư Đồ Lĩnh phất tay, thị vệ cao lớn đứng sau y nhận lệnh đi xuống mời Minh Ý lên.

Mới đầu Minh Ý còn có hơi hoảng hốt, nhưng khi nhìn thấy người ngồi trong phòng là Tư Đồ Lĩnh, biểu cảm mới thả lỏng: “Chào tiểu đại nhân.”

Tư Đồ Lĩnh đưa cho nàng chiếc một kẹo đường hình người, cười nói: “Vừa nãy mua trên phố, thấy Minh tỷ tỷ khóc đau lòng quá nên chia cho tỷ một cái.”

Minh Ý nhận lấy, phát hiện kẹo được nặn thành hình Hằng Nga, tay áo bay phấp phới, nét mày thanh tú, dịu dàng.

Nàng thở dài: “Giá như ta là một người kẹo, mãi mãi xinh đẹp như hoa như trăng thì sẽ không bị người ta bỏ rơi.”

“Minh tỷ tỷ nói gì vậy, tỷ bây giờ vẫn xinh đẹp như hoa như trăng, không hề thay đổi.” Tư Đồ Lĩnh cười lộ ra hai chiếc răng khểnh: “Là kẻ kia thất hứa, liên quan gì đến tỷ chứ.”

Hôm nay y mặc bộ thường phục ngày màu xanh lam, chất liệu mềm mại lấp lánh, đầu cài trân châu, môi đỏ như tơ, ngửa đầu nhìn trăng, mắt tròn xoe sáng ngời, khiến người ta thương yêu vô cùng.

Minh Ý rất muốn véo má y, nhưng nghĩ đến việc y là Tư tuần đại nhân thì đành cố nén lại, chỉ cười nói: “Vẫn là tiểu đại nhân biết nói chuyện, làm người nghe thấy vui vẻ.”

“Nếu Minh tỷ tỷ thích ở bên ta hơn, ta sẽ đến gặp Kỷ đại nhân để xin tỷ về.” Y nháy mắt.

Minh Ý hơi giật mình, trong mắt lại hiện lên vẻ u sầu: “Nô tỳ đã theo Kỷ đại nhân, lại còn ở trên phố làm mất mặt hắn, e là hắn sẽ để nô tỳ chết già trong phủ cũng không cho nô tỳ đi.”

Tư Đồ Lĩnh cau mày: “Sao lại thế?”

“Đều là do số phận của nô tỳ.” Minh Ý lau mắt hít mũi: “Nô tỳ định buông xuôi.”

Tiểu nhị mang một trà và một ít điểm tâm đến, Tư Đồ Lĩnh vừa đặt chúng trước mặt Minh Ý vừa nói: “Nếu có chỗ nào cần ta giúp, Minh tỷ tỷ cứ nói.”

Minh Ý đánh hơi được một sự bất thường.

Thực ra nàng chỉ là một vũ cơ nhỏ bé, cho dù có đẹp thế nào đi nữa thì Tư Đồ Lĩnh cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể có ý đồ gì với nàng, vậy mà y lại liên tục nói muốn giúp đỡ nàng.

Tại sao?

Nhớ đến chuyện trước đây bị y phát hiện nàng có nguyên lực, lại nhớ đến lời nhắc nhở của Nhị Thập Thất, Minh Ý cư xử càng thêm cẩn thận, vừa ừ ừ cho có lệ, vừa cầm đũa nhìn về phía trà điểm trước mặt.

Ba đĩa điểm tâm, một đĩa là cá chép vàng chiên giòn, bọc trong lớp ớt dày; một đĩa là cải trắng hấp thanh, nước dùng trắng như tuyết, trên lá rau có hai quả kỷ tử; còn một đĩa là bánh mật hoa quế.

Không biết là trùng hợp hay là sao mà ba thành lớn ở Thanh Vân Giới đều có các món ăn và khẩu vị giống nhau.

Đôi đũa chỉ khựng lại một chốc, sau đó Minh Ý nhanh chóng gắp một miếng bánh mật.

Tư Đồ Lĩnh cụp mắt không nhìn nàng, chỉ cầm ấm trà rót trà cho nàng, nhưng Minh Ý có thể cảm nhận rõ ràng, ánh mắt liếc ngang của người này vẫn luôn dõi theo đôi đũa của nàng.

Vậy là sau khi ăn xong bánh mật, nàng lại ăn cá chép vàng chiên giòn và cải trắng, ba đĩa thức ăn đầy ắp, đều được nàng ăn từng miếng một vào bụng.

Nếu như khi nàng ăn hết đĩa đầu tiên, trong mắt Tư Đồ Lĩnh còn có vẻ suy tư thì khi nàng ăn hết cả ba đĩa, trong mắt y chỉ còn lại sự kinh ngạc.

“Vũ cơ… mà có thể ăn được nhiều thứ vậy luôn hả?”

Không cần giữ eo giữ dáng gì sao?

“Xin tiểu đại nhân thứ lỗi, dạo gần đây tâm trạng buồn phiền, ăn uống không vô. Không ngờ hôm nay gặp được tiểu đại nhân lại vui vẻ đến vậy nên ăn hơi nhiều một chút.” Minh Ý tao nhã lau khóe môi, trong mắt lấp lánh ý cười.

Tư Đồ Lĩnh có chút mờ mịt.

Y muốn xem thói quen ăn uống của Minh Ý như thế nào, ai ngờ nàng ăn hết sạch, vậy còn có gì mà xem nữa?”

“Minh tỷ tỷ ăn no chưa?” Y khó khăn hỏi: “Có muốn thêm ăn vài đĩa nữa không?”

“Tiểu đại nhân khách sáo quá, nô tỳ đã no rồi.” Nàng cười rạng rỡ, trong sáng: “Nếu tiểu đại nhân còn muốn ăn, nô tỳ sẽ đi lấy thêm cho ngài?”

“Không cần đâu.” Tư Đồ Lĩnh khựng lại một chút, bình tĩnh chuyển hướng câu chuyện: “Nếu Minh tỷ tỷ không có cách nào rời khỏi Kỷ phủ, ngược lại ta có một số cách có thể giúp tỷ sống tốt hơn.”

“Ồ?” Minh Ý nảy sinh hứng thú, vội vàng rót trà cho y: “Xin tiểu đại nhân chỉ giáo.”

“Người ở thành Trục Nguyệt giỏi dùng cổ độc, trong đó có một loại cổ có thể khiến người ta say mê, một tử một mẫu². Nếu đưa tử cổ cho Kỷ đại nhân ăn, vậy hắn sẽ say mê Minh tỷ tỷ, không bao giờ bỏ rơi tỷ nữa.”

²Cổ trùng sẽ có trùng mẹ và trùng con. 

Tư Đồ Lĩnh tựa như đang nói đùa, nhưng sắc mặt lại có chút nghiêm túc: “Tỷ muốn thì ta có thể vì tỷ mà đi thỉnh cầu.”

Thành Trục Nguyệt đúng là nổi tiếng với cổ độc, nhưng để bảo vệ người bình thường ở các thành trì khác, bọn họ sẽ không để cổ độc rời khỏi thành Trục Nguyệt .

Trong lúc nhất thời Minh Ý không biết nên kinh ngạc vì y có thể lấy được cổ độc, hay nên kinh ngạc vì y bảo nàng hạ cổ cho Kỷ Bá Tể.

Nhìn biểu cảm của Tư Đồ Lĩnh, có thể thấy y thực sự muốn giúp nàng, nhưng điều này nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Nội tâm như sóng trào, nhưng trên mặt lại là dáng vẻ vô cùng mong chờ: “Thứ đó có tác dụng thật không?”

“Đương nhiên là có tác dụng rồi. Nhưng Kỷ đại nhân rất cẩn trọng, chưa chắc tỷ đã thành công, chỉ có thể thử một lần thôi.”

“Tốt quá, tốt quá.” Minh Ý không hề suy nghĩ mà gật đầu: “Chỉ cần có thể khiến đại nhân thay đổi ý định, nô tỳ nguyện ý thử mọi cách.”

Tư Đồ Lĩnh quay đầu nhìn người thị vệ cao lớn sau lưng, thị vệ do dự một lúc, rồi cuối cùng vẫn cúi người rời đi.

Vậy là nửa canh giờ sau, trước mặt Minh Ý thực sự xuất hiện một chiếc cổ chung³ màu đen, trên đó có những đường vân đỏ được vẽ bằng máu.

³thứ đồ dùng để cất giữ và bảo quản cổ trùng.

Cánh tay nổi lên một lớp da gà, nàng nuốt nước bọt: “Cái này có cắn người không?”

Tư Đồ Lĩnh lắc đầu, dùng hai miếng gỗ mỏng tách cổ trùng ra làm hai, đặt trước mặt nàng: “Đây là mẫu cổ, tỷ phải cất giữ cẩn thận, không để ai phát hiện ra. Đây là tử cổ, rất nhỏ, tốt nhất là cho người ta uống lẫn trong trà, tiếp theo là nước, sau đó là rượu.”

Minh Ý ra vẻ biết ơn nhận lấy thứ đồ này, nhưng vẫn khôn nhịn được hỏi: “Nó sẽ không hại chết người chứ?”

“Trừ khi hắn có ý định giết tỷ, nếu không sẽ không hại đến tính mạng.”

Không biết nên nói hay không, cổ này xem ra cũng tốt. 

Minh Ý chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi: “Tại sao đại nhân lại đối xử tốt với nô tỳ quá vậy?”

Tư Đồ Lĩnh lắc chân cười nói: “Từ nhỏ ta đã yếu đuối, không có tư cách tu luyện nguyên lực. Hôm đó nhìn thấy khí phách của tỷ, ta cảm thấy tỷ thật tuyệt vời, là nữ nhi mà có thể tu luyện được nguyên lực như vậy.”

“Đều là những trò vặt vãnh thôi.” Minh Ý cười gượng gạo: “Trước đây trong làng có một đấu sĩ, lúc rảnh rỗi thường thích dạy bọn ta hai chiêu, đại nhân cũng biết, nữ nhi trong làng không có quy củ, chạy nhảy lung tung học lung tung, cũng chẳng có gì hay ho.”

“Thì ra là vậy.” Tư Đồ Lĩnh cảm thán: “Nhưng tỷ vẫn lợi hại hơn ta.”

Làm sao có thể chứ, nàng không thể chớp mắt biến ra cổ trùng ở thành Mộ Tinh được.

Cười khờ hai tiếng, Minh Ý giả vờ ra vẻ nôn nóng, đứng dậy nói: “Vậy nô tỳ xin phép về chuẩn bị trước, nếu thành công, nhất định nô tỳ sẽ cảm tạ tiểu đại nhân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.