Nhập Thanh Vân

Chương 42: Chua¹




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

¹Gốc là “Một chút giấm”, ý chỉ ghen tuông có mùi chua lè :))

Đường phố Nhị Cửu náo nhiệt, ngựa xe như nước. Minh Ý cưỡi ngựa, nhanh chóng biến mất ở góc phố.

Tư Đồ Lĩnh đứng bên cửa sổ nhìn theo, khó hiểu hỏi thị vệ: “Ngươi thấy tỷ ấy là ngốc thật hay giả ngốc?”

Thị vệ Phù Việt lắc đầu: “Thuộc hạ mắt kém.”

Biểu cảm của cô nương ấy hoàn toàn tự nhiên, đôi mắt trong trẻo như nước, tựa như nhìn thấu tất cả mọi thứ. Những phản ứng lúc nãy dường như đều là bản năng của nàng, hoàn toàn không có sơ hở.

Người như vậy, hoặc là thông minh tuyệt đỉnh, hoặc là ngu ngốc bình thường. Nghĩ đến việc nàng chỉ là một nữ tử, khả năng sau có vẻ cao hơn.

Tư Đồ Lĩnh ngồi trên chiếc ghế đẩu cao lắc chân, khẽ “ừ” một tiếng.

“Dù thế nào, ta vẫn thích tỷ ấy.” Y cười: “Mong tỷ ấy may mắn.”

Hơi nóng từ tiệm bánh bao ven đường tỏa ra, thổi bay cái mạng che mặt bằng lụa mỏng trên mũ tre. Minh Ý cầm cổ chung, ngón tay gõ nhẹ lên nắp.

Nàng không thể ngu ngốc đến mức thực sự hạ cổ cho Kỷ Bá Tể. Những người khác không biết nguyên lực mạnh mẽ của hắn có thể làm được gì, nhưng bản thân nàng lại hiểu rõ nhất. Trước khi nắp chén trà mở ra, Kỷ Bá Tể đã biết bên trong có vật sống.

Nhưng nàng cũng không định vứt bỏ thứ này, đây là bảo bối hiếm có, dù sao cũng phải mang về xem cho rõ ràng.

Vì vậy, sau khi Kỷ Bá Tể ở lại Hoa Mãn Lầu mười lăm ngày trở về phủ, vừa vào hắn đã thấy Minh Ý cầm một cái khay, vẻ mặt nghiêm túc đứng trước cửa Lưu Chiếu Quân hỏi hắn:

“Đại nhân, ngài muốn uống trà Phổ Nhĩ này, hay trà Thiết Quan Âm này, hay trà mát có chứa cổ độc này?”

Hắn nghe xong ho sặc sụa: “Có chứa cái gì?”

“Cổ độc.” Nàng nhăn mặt nhăn mũi nói: “Đến từ thành Trục Nguyệt, loại cổ có thể khiến người ta say đắm, một tử một mẫu, tử cổ trong cốc, mẫu cổ trong chum dưới gầm giường.”

Bất Hưu nghe xong giật mình, vội vàng vào trong tìm cái chum. Kỷ Bá Tể cũng không hoảng, hắn cầm cốc trà mát lên nhìn lướt qua, bật cười: “Lấy thứ này ở đâu ra vậy?”

Minh Ý chớp mắt: “Là cổ tình thật ạ?”

“Đầu có màu đỏ nhạt, thân mảnh như sợi tóc, đúng là cổ tình.”

Nàng càng không hiểu: “Nô tỳ tưởng rằng Tư Đồ Lĩnh muốn mượn nô tỳ hãm hại đại nhân, không ngờ lại cho nô tỳ cổ tình thật, rốt cuộc hắn muốn làm gì vậy?”

Vẻ mặt hơi nhạt đi, Kỷ Bá Tể bước qua nàng đi vào trong: “Nàng gặp hắn lúc nào?”

“Cách đây hai ngày, gặp ở trên đường.” Minh Ý đi theo sau hắn, đặt khay lên bàn, thành thật khai báo: “Trước mặt hắn, nô tỳ tất nhiên phải nói rằng bị đại nhân lạnh nhạt, kết quả hắn liền bày cho nô tỳ kế hạ cổ.”

Mặt càng lạnh thêm hai phần, Kỷ Bá Tể nhàn nhạt nói: “Hắn thật nhiệt tình, mới gặp nhau đã lo liệu cho nàng thứ cổ quý giá như vậy.”

“Quý giá ạ?” Minh Ý nhìn lên bàn: “Nô tỳ chỉ biết là ngoài thành Trục Nguyệt ra thì không có.”

“Chính vì thành Trục Nguyệt không dễ dàng để cổ độc ra khỏi thành trì, cho nên thứ này mới đặc biệt quý giá.” Hai mắt Kỷ Bá Tể lim dim: “Hoặc là nhân tình lớn, hoặc là tiền tài bội thu, hắn phải đánh đổi một thứ mới có thể lấy được.”

“Nhưng hạ cổ cho đại nhân có lợi ích gì?” Nàng nghiêng đầu: “Để đại nhân nghe lời nô tỳ, rồi nô tỳ đi làm việc cho hắn?”

“Ai mà biết.” Kỷ Bá Tể cười khẩy: “Có lẽ chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ nàng.”

Nếu như những câu trước Minh Ý còn khờ khạo chưa hiểu, thì đến câu này nàng đã nghe ra điều gì đó, bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy giọng điệu này hơi chua chát.

Tuy nhiên, Minh Ý nghe xong, lại không biết từ đâu móc ra một cái gương đồng, vui mừng khôn xiết ôm gương mặt của mình lẩm bẩm: “Hóa ra xinh đẹp còn có lợi ích như vậy nữa. Chỉ cần buồn bã đau khổ một chút là có thể khiến người ta đối xử tốt với mình, sớm biết vậy thì đã nói thiếu tiền rồi.”

Kỷ Bá Tể: “…”

Hắn bật cười: “Nàng thiếu tiền lắm à?”

Nhận ra đại nhân không vui, Minh Ý vội vàng bỏ gương đồng xuống, ngoan ngoãn đi đến bóp vai cho hắn: “Làm sao có thể chứ, đại nhân đối xử tốt với nô tỳ, còn hứa sẽ cho nô tỳ năm thỏi vàng, nô tỳ sống rất tốt á.”

Ánh mắt nàng cẩn trọng, lộ vẻ hoang mang không hiểu tại sao hắn lại tức giận vì nàng thiếu tiền, lại phải cúi đầu dỗ dành.

Hắn nhịn không được bóp nhẹ khuôn mặt mềm mại của nàng: “Nếu ta nghèo kiết xác, nàng có còn đi theo ta nữa không?”

Minh Ý lườm hắn: “Nếu nô tỳ xấu xí, đại nhân có còn đưa nô tỳ về phủ không?”

Đều có lợi ích ràng buộc cả, muốn nói câu này để bắt chẹt ai vậy.

Kỷ Bá Tể: “…”

Một cục tức nghẹn trong lòng, vê mặt hắn đen xì xua tay nàng ra.

Mười mấy ngày không gặp, vốn còn tưởng rằng nàng sẽ nhớ hắn, ai ngờ lại là hắn tự mình đa tình. Uổng công hắn còn thường xuyên đếm ngày trở về, lại dặn Bất Hưu canh chừng nàng, sợ không có hắn ở đây nàng sẽ bị bắt nạt. Kết quả thì hay rồi, nuôi một kẻ không tim không phổi.

“Ơ kìa đại nhân~” Minh Ý thấy tình hình không ổn, vội vàng lao vào lòng hắn: “Ngài giận gì thế, dù sao nô tỳ cũng là người của ngài mà. Ngài nhìn xem, người ta cho nô tỳ thứ tình cổ quý giá thế này, nô tỳ đều khai báo tất cả với ngài, cũng không hề có ý định hãm hại ngài. Sao ngài lại không hiểu tâm ý của nô tỳ chứ?”

Lời này nghe còn êm tai được mấy phần.

Kỷ Bá Tể khẽ hừ một tiếng, nâng cằm người kia lên nhìn kỹ hai lần rồi hài lòng phát hiện: “Ngươi gầy đi một chút.”

Có lẽ là nhớ hắn.

“Đại nhân cũng vậy.” Nàng thương xót vuốt ve gò má hắn: “Về nhà bồi bổ cho tốt.”

Bằng không, thân thể này sẽ gầy gò đến mức nào.

Hai người thâm trầm nhìn nhau, đều nhìn thấy bóng dáng của chân tình trong mắt đối phương.

Bất Hưu thức thời cất giữ tử cổ và mẫu cổ rồi lui ra ngoài.

Kỷ Bá Tể bế nàng đặt lên đùi mình, ngón tay khẽ luồn qua mái tóc của nàng: “Tư Đồ Lĩnh đã cho nàng cổ tình, vậy coi như ta đã trúng thứ cổ tình này, xem hắn còn có hậu chiêu gì.”

“Ôi, nô tỳ sợ biểu hiện không tốt sẽ mang đến phiền toái cho đại nhân.”

“Hai thỏi vàng.”

“Vâng, đại nhân, không vấn đề hết á đại nhân.”

Nàng cười rạng rỡ, đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm vào giữa trán hắn: “Viu~, trúng tình cổ rồi!”

Đầu ngón tay lạnh buốt, móng tay đỏ tươi lấp lánh khiến hắn mơ hồ, Kỷ Bá Tể nhìn đôi môi hé mở của nàng, vậy mà thật sự cảm thấy hơi nóng bừng bừng bốc lên.

“Nàng…” Hắn nuốt nước miếng: “Giấu cổ tình trong móng tay?”

Minh Ý giật mình, vội vàng thu tay lại, bẻ móng tay ra xem kỹ: “Không phải chứ? Có sao? Nô tỳ vô tội, nô tỳ hoàn toàn không biết gì hết, rõ ràng cổ tình chỉ có một…”

Nàng lải nhải, nói mãi không ngừng.

Hắn cười khẽ, bóp gáy nàng ấn xuống, há miệng định hôn.

Minh Ý phản xạ cực nhanh né tránh động tác của hắn, có chút hoảng hốt lùi xuống đất: “Đại nhân mới về phủ, hẳn là đói rồi đúng không? Nô tỳ cho trù phòng chuẩn bị bữa khuya, đại nhân ăn chút rồi đi ngủ nhé?”

Trong lòng trống rỗng, hắn không vui tặc lưỡi: “Trốn cái gì?”

“Không trốn.” Minh Ý đảo mắt, “Quỳ thủy¹ của nô tì đang đến, không tiện hầu hạ đại nhân.”

¹ý chỉ chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ.

Hắn ồ lên một tiếng, rồi bình tĩnh hỏi nàng: “Quỳ thủy là từ miệng ra sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.