Nhập Thanh Vân

Chương 43: Buồn nôn




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Minh Ý: “…”

Một lang quân tuấn tú, sao lại có cái miệng như vậy chứ?

Quỳ thủy của hắn mới từ miệng ra, tất cả quỳ thủy trong phủ của hắn đều từ miệng ra. 

“Sao có thể chứ, người nô tỳ không được sạch sẽ, sợ làm bẩn y phục của đại nhân.” Lẩm bẩm một thôi một hồi, nàng che miệng cười nhẹ: “Nữ nhi trong những kỳ nguyệt sự luôn bất tiện mà, mong đại nhân thông cảm. Trù phòng đã chuẩn bị món măng gà hầm giò heo và gân nai hầm tơ hồng cho đại nhân, đại nhân hãy nếm thử tay nghề của họ.”

Nàng tỏ ra thoải mái, trong mắt đầy vẻ vô tội, tự nhiên che đậy chuyện vừa rồi. Nếu hắn truy cứu, ngược lại sẽ có vẻ keo kiệt.

Kỷ Bá Tể ngồi đó với vẻ mặt không vui.

“Đại nhân cử động một chút nào~ Món ăn để lâu sẽ nguội mất.” Nàng đưa tay móc ngón tay hắn, lắc trái lắc phải.

Hắn ậm ừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.

Minh Ý đi vòng ra trước mặt hắn, chớp mắt: “Có phải đại nhân mệt quá rồi không? Nô tỳ có thể cõng ngài đi qua bàn.”

Cơ thể yếu đuối của nàng, nói vậy cũng chỉ là giả vờ. Kỷ Bá Tể liếc nhìn nàng hai lần, đột nhiên đứng dậy, áp sát vào lưng nàng: “Vậy thì làm phiền Ý nhi rồi.”

Minh Ý: “…” Không phải, nàng chỉ đùa thôi, sao người này lại cho là thật chứ. Bản thân mình tay chân dài ngoằng nặng bao nhiêu hắn không biết à, cũng không sợ gây ra chuyện nguy hiểm cho tính mạng của nàng.

Nhưng lời đã nói ra, nàng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Minh Ý hít một hơi thật sâu, móc tay ôm lấy chân hắn: “Một, hai, ba, lên——”

Kỷ Bá Tể hơi nheo mắt: “Chỉ có người khuân vác ở bến tàu thành Mộ Tinh mới la to như vậy.”

Minh Ý cõng hắn, lảo đảo đi ra ngoài đến chiếc bàn Bát Tiên, vừa đi vừa nghiến răng: “Đại nhân, ngài quý trọng lắm.”

Nàng cố ý nhấn mạnh chữ “nặng¹” nhưng người sau lưng cứ như không có tai, thản nhiên áp sát lên người nàng, còn nghịch trâm cài của nàng.

¹chơi chữ, chữ “trọng” trong quý trọng còn có nghĩa là nặng.

Từ phòng trong ra đến chiếc bàn Bát Tiên ngoài kia không xa, nhưng lại như rất xa. Minh Ý đi từng bước từng bước, gân xanh trên trán cũng nổi lên, sắp sửa đi đến nơi thì Kỷ Bá Tể đột nhiên nói: “Hoa bên ngoài nở rồi, ta muốn đi ra chỗ bệ cửa sổ xem xem.”

Minh Ý: ?

Hoa trong nghĩa địa cũng nở đẹp, sao ngài không muốn đi xem luôn đi?

Nàng cười gượng gạo: “Đại nhân, chân không sao chứ?” Nếu không sao thì xuống đi bộ giùm.

“Có sao.” Hắn than vãn: “Mệt mỏi quá.”

Câu này mà cũng nói ra được.

Minh Ý nghiến răng quay đầu đi về phía bệ cửa sổ. Vừa đi nàng vừa thầm nghĩ, may mắn là nàng đã rèn luyện gân cốt từ nhỏ, nếu không “Mỹ Nhân Phú” nghìn năm sau sẽ khó coi biết bao. Trong đó viết người khác đều là hi sinh vì nước, viết đến nàng lại là chết vì bị Thái Sơn đè.

“Không ngờ Ý nhi lại có sức lực mạnh như vậy.” Kỷ Bá Tể thong thả nói: “Là ta coi thường nàng rồi.”

“Hay là ngài coi thường nô tỳ chút nữa đi.” Nàng đặt hắn lên ghế quý phi cạnh bên bệ cửa sổ, mệt mỏi thở hổn hển: “Nếu không phải sợ đại nhân ngã, nô tỳ cũng không thể lấy ra sức lực này đâu.”

Nói rồi, nàng “ôi chao” một tiếng rồi mềm nhũn ngã sang một bên.

Mồ hôi thơm lấm tấm, phấn son cũng không che được vẻ ửng đỏ trên má nàng. Hắn nhìn rồi cười khẽ, sự khó chịu trước đây đã tan biến phần lớn: “Dùng bữa đi.”

“Đa tạ đại nhân.” Minh Ý vội vàng đi gọi người dọn thức ăn.

Thức ăn đã được nấu sẵn và ủ ấm, dọn lên rất nhanh. Nàng đứng bên cạnh Kỷ Bá Tể, cầm đũa nhỏ vén tay áo giúp hắn gắp thức ăn.

Kỷ Bá Tể đang ăn bỗng hỏi nàng: “Sao lại nghĩ đến chuyện thu nhận thị thiếp của Bình Vương?”

Tim đập hẫng một nhịp, Minh Ý ngạc nhiên nhìn hắn.

Người này không phải lúc nào cũng phong lưu khoái lạc sao, sao lại biết cả chuyện này? Nàng thậm chí còn chưa nói với Tuân ma ma, ra vào cũng không có ai theo dõi.

“Trên đời không có bức tường nào không thể lọt gió.” Hắn liếc nhìn nàng: “Nàng còn muốn giấu ta sao?”

Minh Ý tỉnh lại, vội vàng nghiêm mặt nói: “Đại nhân nói thu nhận thị thiếp là sao, nô tỳ không nghe hiểu. Trạch tử đó là của Chương Đài, nàng ấy muốn thu nhận biểu tỷ của mình cũng không liên quan đến nô tỳ.”

Kỷ Bá Tể nghe xong bật cười, gắp một miếng gân nai thưởng cho nàng như để khích lệ: “Chỉ có nàng là thông minh.”

Thu nhận thị thiếp bỏ trốn cũng là có tội, nàng rũ bỏ trách nhiệm một cách sạch sẽ, cũng là giúp hắn đỡ phiền phức.

Minh Ý thích thú say mê nhai xong nuốt xuống, tiếp tục nói: “Nô tỳ không có ý định giấu diếm, nhưng nô tỳ không ngờ đại nhân sẽ hỏi đến chuyện này.”

Chỉ là một thị thiếp nhỏ bé, trong phủ Bình Vương có rất nhiều thê thiếp, làm sao hắn biết được có một người trốn thoát.

“Bình Vương không có nhiều con nối dõi, hiện tại chỉ có một nữ nhi và một nhi tử đang còn sống, đứa con mà thiếp thất mang đi là thứ trưởng tử, đương nhiên sẽ có người chú ý.” Kỷ Bá Tể không giải thích trực tiếp, hắn chỉ nói: “Loại người như hắn ta, vốn dĩ không nên có con nối dõi.”

Minh Ý ngẩn ra, hơi căng thẳng: “Đứa trẻ sau này sẽ đổi sang họ Chương.”

Cũng không tính là con của Bình Vương.

Kỷ Bá Tể tỉnh táo lại, nhìn vẻ mặt căng thẳng của nàng, có hơi ù ù cạc cạc. Hắn chỉ nói sự thật thôi, cũng không có ý định ra tay với con nít.

Bất quá, khi Minh Ý căng thẳng, trong mắt lại lấp lánh nước, nhìn vô cùng động lòng, hắn nhịn không được muốn trêu chọc thêm: “Họ Chương cũng là con của Bình Vương, có gì khác nhau đâu.”

“Khác nhau chứ, đổi họ rồi, sau này nó không được vào từ đường nữa, mà Bình Vương cũng không có con nối dõi, cũng chẳng khác gì tuyệt tử tuyệt tôn.” Nàng liên tục khoa tay múa chân: “Chỉ cần họ không tìm thấy mẫu tử Chương Liễu thì mẫu tử bọn họ cũng chẳng khác gì đã chết, đại nhân hà cớ gì lại thêm mạng người vào tay mình?”

Kỷ Bá Tể “Ừ” một tiếng, vô cùng do dự: “Cho ta suy nghĩ thêm chút nữa.”

“Ôi chao, có gì mà suy nghĩ nhiều, đại nhân ăn cơm đi.” Nàng vội vàng ngồi lên đùi hắn, một tay ôm lấy cổ hắn, một tay gắp thịt cho hắn ăn.

Hắn ho sặc sụa: “Muốn nghẹn chết ta sao?”

“Đại nhân ăn chậm thôi.” Nàng múc canh cho hắn: “Uống canh cho dễ trôi.”

Kỷ Bá Tể cau mày: “Nàng uống trước đi.”

Còn sợ người ta hạ độc hay gì? Minh Ý nhếch mép, ngửa đầu uống ừng ực, uống đến mức thấy cả nấm tuyết và nhung hươu dưới đáy chén, sau đó với vẻ mặt ngây thơ đưa chén canh cho hắn: “Ngon quá! Đại nhân nếm thử xem?”

Đã đến nước này rồi còn nếm thử gì nữa? Kỷ Bá Tể cười khẩy, nhìn vẻ mặt tự mãn của nàng, bất chợt cúi đầu xuống ngậm lấy môi nàng.

Minh Ý giật mình, muốn giãy dụa né tránh, nhưng cơ thể lại bị siết chặt, không thể cử động chút nào.

Nàng cau mày, sự ghê tởm trong mắt không thể che giấu.

Trên người Kỷ Bá Tể thực ra rất sạch sẽ, không có mùi hương phấn son, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu.

Quy tắc ở Thanh Vân Giới đa phần là nam tử yêu cầu nữ tử phải chung thủy, nhưng nàng được nuôi dưỡng như một nam tử, yêu cầu đối với bạn lữ của nàng cũng không khác gì bọn họ. Có thể qua lại với người khác, nhưng sau khi qua lại với người khác mà còn muốn thân mật với nàng thì không được.

Vì vậy, khi Kỷ Bá Tể lưu luyến buông nàng ra, thậm chí còn muốn dịu dàng dỗ dành nàng vài câu thì Minh Ý đã nhanh chóng rời khỏi vòng tay hắn.

“Sao vậy?” Hắn không hiểu.

Minh Ý muốn nhịn, nhưng thực tế lại không nhịn được, quay đầu ra ngoài cửa sổ: “Ọe ——”

Kỷ Bá Tể sững sờ một lúc, sắc mặt dần trở nên khó coi: “Nàng chán ghét ta đến vậy sao?”

“Không phải đại nhân, ngài nghe nô tỳ giải thích, ọe——”

Minh Ý nôn đến mức bật khóc, trông vô cùng đáng thương. Đợi khi nàng bình tĩnh lại, gương mặt người ngồi bên cạnh đã đen như đáy nồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.