Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Minh Ý hơi chột dạ, nói sao nhỉ, dù sao cũng đang ở dưới mái hiên nhà người ta, không nên làm người ta mất mặt như vậy mới phải. Cho dù nàng có chán ghét Kỷ Bá Tể thì cũng không thể khiến người ta có trải nghiệm tệ hại như vậy.
Vì vậy, nàng lập tức hoảng hốt quỳ xuống trước mặt hắn: “Gần đây thân thể nô tỳ không được khoẻ, làm phiền nhã hứng của đại nhân, đại nhân đừng giận.”
Kỷ Bá Tể cụp mắt, ánh mắt lạnh tanh: “Thân thể không khoẻ thì nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong, hắn đứng dậy, không quay đầu lại bước ra khỏi cửa.
“Này, đại nhân…” Minh Ý giả vờ giữ lại, chỉ đi theo đến cửa, ôm lấy khung cửa tiễn hắn đi xa.
Hắn trông có vẻ thực sự rất tức giận, ngay cả hình bóng cũng mang theo sự tức giận.
Có vẻ như dạo gần đây hắn sẽ không đến sủng ái nàng nữa.
Khuôn mặt thư giãn, Minh Ya ngâm nga tiểu khúc rồi trở về phòng dọn dẹp bát đĩa chuẩn bị đi ngủ.
Hoa cỏ trong sân run rẩy, phàm là nơi Kỷ Bá Tể đi qua, đều như có gió lạnh thổi tới, khiến những con chim đang ngủ say cũng thức dậy rồi bay đi.
Bất Hưu đi theo sau hắn, vừa đi vừa khuyên: “Đại nhân chẳng phải một lòng muốn quay trở về sao, hà cớ gì lại tức giận với Minh cô nương như vậy?.”
“Ta đúng là muốn về, nhưng ngươi nhìn xem.” Kỷ Bá Tể tức muốn chết: “Thái độ của nàng là như thế nào đây?”
Những cô nương khác đều ngóng trông, mong chờ hắn, không ngừng ôm lấy hắn lấy lòng, cũng chỉ có nàng, dám sau khi hôn hắn lại nôn ọe.
Hắn thắc mắc, bản thân không hề đụng chạm đến Thanh Ly, cũng không ăn thứ gì kỳ quặc, sao lại khiến nàng có phản ứng như vậy.
Chẳng lẽ là dạo gần đây qua lại với Tư Đồ Lĩnh nhiều, nên có suy nghĩ khác?
Câu nói cuối cùng này hắn vô tình nói ra, Bất Hưu bên cạnh nghe được dở khóc dở cười: “Đại nhân, Tư Đồ Lĩnh mới mười lăm tuổi.”
“Mười lăm tuổi thì sao, mười lăm tuổi cũng là độ tuổi có thể thú thê.” Hắn nheo mắt.
“Cũng không đến mức… Ôi đại nhân, ngài bình tĩnh chút, biết đâu Minh cô nương thực sự thân thể không khoẻ.”
“Thân thể không khoẻ đến độ nào mới có thể nôn mửa kiểu đó.”
Bất Hưu suy nghĩ một lúc: “Minh cô nương đến phủ cũng hơn một tháng rồi, biết đâu đã mang thai.”
Bước chân đột ngột dừng lại, sắc mặt Kỷ Bá Tể trở nên nghiêm trọng, hắn xoay người lại: “Ngươi nói gì?”
Bất Hưu sững người, sau khi phản ứng lại không ổn, vội vàng nói: “Tiểu nhân chỉ là suy đoán như vậy, chưa chắc đã đúng.”
Kỷ Bá Tể im lặng một lúc, ý thức được mình hơi thất lễ, liền hơi nhíu mày: “Nàng hầu hạ xong, ngươi không cho nàng uống thuốc à?”
“Hồi đại nhân, đã uống rồi, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy Minh cô nương uống sạch.”
“Vậy còn nói những điều vô nghĩa đó làm gì.” Hắn bước đi tiếp.
Ánh sao lấp lánh, chiếu sáng khắp hậu đình. Trong hồ nước có gợn sóng lăn tăn, cá chép tung tăng quẫy đuôi tạo thành tiếng nước vang vọng.
Kỷ Bá Tể lại từ từ dừng bước: “Loại thuốc đó… có khả năng mất hiệu lực không?”
Bất Hưu sau một lúc mới hiểu ra đại nhân vẫn đang lo lắng chuyện Minh cô nương, có chút bất ngờ lại có chút buồn cười: “Nếu đại nhân không yên tâm, ngày mai tiểu nhân sẽ tìm đại phu đến xem cho Minh cô nương?”
“Xem thử đi.” Hắn cụp mắt: “Xem cho yên tâm.”
Truyền lại hương hỏa đối với người khác là chuyện rất quan trọng, nhưng đối với Kỷ Bá Tể mà nói thì đó chỉ là phiền phức và gánh nặng, cho dù là Minh Ý…
Nói đi cũng phải nói lại, Minh Ý sinh ra đã xinh đẹp như hoa như ngọc, hắn cũng tuấn tú vô song. Nếu hai người bọn họ sinh con, vậy thì nó sẽ đẹp đến mức nào chứ?
Kỷ Bá Tể thử tưởng tượng một chút.
Mày phải giống như nàng, mày của nàng thanh tú dịu dàng. Mắt cũng phải giống như nàng, mắt nàng long lanh hút hồn. Sống mũi có thể giống hắn, cao thẳng thanh tú. Môi cũng có thể giống hắn, cong lên đầy tình ý.
Nếu như sau này mọi việc bình ổn, cũng không phải là không thể cân nhắc.
Chỉ là hiện tại, hiện tại không thích hợp, thực sự không thích hợp, lỡ như nàng mang thai, còn phải chịu tội phá bỏ. Sức khoẻ nàng quá yếu, chỉ đi theo hắn hai bước đã mệt mỏi như vậy, nếu sau này để lại di chứng gì thì nửa đời sau có thể sẽ phải sống trên giường bệnh.
Tuy nói Tây Thi khi bệnh cũng sạch sẽ, nhưng hắn vẫn muốn nàng khỏe mạnh hơn.
Nếu thực sự khỏe mạnh, thì rời khỏi thành chính, ẩn cư dưỡng thai cũng được, nhưng Minh Ý hiện tại có nhiều tác dụng, có thể bên cạnh giúp đỡ hắn là tốt nhất, nếu thực sự không được…
Vậy thì phải tìm một nơi an toàn để đưa nàng đi.
Tìm nơi nào tốt đây?
Suy nghĩ lung tung suốt dọc đường, mãi đến khi đến lối vào sân nhỏ của mình, Kỷ Bá Tể mới tỉnh táo lại, cảm thấy không ổn lắm.
Hắn đối với tất cả nữ nhân đều như nhau, sao lại đối xử với Minh Ý khác biệt? Nàng cũng chỉ là một cô nương bình thường, cho dù thông minh hơn xinh đẹp hơn được yêu thích hơn, cũng chỉ là một quân cờ cần phải vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Lắc đầu, hắn cảm thấy mình có thể bị Minh Ý làm cho tức giận, thật không ngờ lại bị nàng dẫn dắt..
Không muốn nghĩ nữa không muốn nghĩ nữa, chờ đại phu xem rồi nói sau.
Thay y phục tắm rửa xong, hắn bình tĩnh leo lên giường ngủ.
——Sau đó vào sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, Ngôn Tiếu đã bị lôi kéo chạy vào Kỷ phủ.
“Không phải chứ Kỷ đại nhân, ngài đi chậm chút coi.” Hai mắt còn chưa mở hết: “Sớm thế này mà muốn xem bệnh gì cơ chứ?”
“Cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là muốn ngươi xem mạch cho yên tâm.” Vẻ mặt Kỷ Bá Tể vẫn bình thường, nhưng bước chân lại đi nhanh như bay.
Cười không được mà khóc cũng không xong, Ngôn Tiếu vung tay áo: “Nhưng ta đường đường là Y quan tam phẩm, ngươi lại lôi ta đến đây xem mạch chỉ để yên tâm?”
“Ta không tin tưởng y thuật của người khác.”
Vậy là y còn phải cảm ơn sự tin tưởng của hắn hả? Ngôn Tiếu bất lực, bước chân lảo đảo vài lần, suýt chút nữa bị hắn lôi vào Lưu Chiếu Quân rồi
Tuy nhiên, sau khi vào trong thì Kỷ Bá Tể lại không đi nữa, chỉ dặn dò Tuân ma ma: “Dẫn đường cho đại nhân.”
Ngôn Tiếu không hiểu chuyện gì: “Sao ngươi không vào?”
“Ta còn việc khác phải bận.”
“Sáng sớm thế này ngươi có thể bận gì, bận gáy ò ó o à?”
“…” Kỷ Bá Tể nhấc chân lên muốn đá hắn vào trong.
Ngôn Tiếu thấy vậy cũng không thèm huyên thuyên nữa, lập tức cầm dây bắt mạch né nhanh như chớp, theo Tuân ma ma vào sảnh phụ.
Minh Ý cũng chưa ngủ dậy, cho dù được Tuân ma ma đỡ dậy chải chuốt chỉnh tề, nhưng nàng vẫn ngủ gật sau rèm, mặc cho Tuân ma ma buộc dây bắt mạch vào cổ tay cũng không có phản ứng gì.
Ngôn Tiếu sờ dây bắt mạch mà chẩn đoán một lúc, đảo mắt khinh thường: “Ăn ngon ngủ ngon, người trong này khỏe hơn ai hết, hắn lo lắng cái gì chứ?”
Tuân ma ma cười híp mắt đáp: “Đại nhân cũng chỉ là quá lo lắng cho cô nương thôi.”
Tên khốn nạn kia còn có thể lo lắng cho người khác à? Ngôn Tiếu không tin, kết quả vừa bước ra cửa lại phát hiện Kỷ Bá Tể vậy mà vẫn đứng dưới mái hiên hành lang bên ngoài, y không khỏi “hừ” một tiếng.
Thật sự lo lắng ư?
Đi thong thả đến bên cạnh, Ngôn Tiếu vỗ vai hắn: “Nói sớm với ta là lần này ngươi nghiêm túc đi, mấy huynh đệ trước đây cũng không nói linh tinh nữa.”
Kỷ Bá Tể hoàn hồn, liếc hắn một cái: “Cái gì nghiêm túc?”
“Người trong phòng kia.” Ngôn Tiếu nhếch môi: “Căng thẳng đến vậy, ngươi còn ngụy biện hay sao?”
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Điền vào chỗ trống: “Triết học … tất cả mọi sự vật, hiện tượng, quá trình và quan hệ của thế giới.” (9 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)