Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
“Không hiểu ngươi nói gì.” Kỷ Bá Tể quay đầu đi: “Ta chỉ dậy sớm, đúng lúc lại thấy trời đẹp nên đứng ngắm thêm một chút, vừa hay đúng lúc dẫn ngươi ra phủ.”
“Ồ, vậy à.” Ngôn Tiếu gật đầu: “Vậy ta cũng không cần nói nhiểu ha, dù sao người bên trong cũng không sao.”
Kỷ Bá Tể gật đầu, vô cùng bình tĩnh đi một đoạn đường cùng y.
Ngôn Tiếu thầm tính toán, khi hai người đi qua thư trai nguyệt môn¹, quả nhiên người bên cạnh lên tiếng: “Có triệu chứng gì đặc biệt không?”
¹hay còn gọi là cửa trăng thư phòng, là một loại cửa sổ hình bán nguyệt được sử dụng trong kiến trúc truyền thống Trung Quốc. Cửa sổ này thường được đặt ở vị trí cao trên tường của thư phòng, để đón ánh trăng và tạo ra bầu không khí yên tĩnh, thanh bình cho việc đọc sách và học tập
Khẽ cười một tiếng, Ngôn Tiếu nhìn ánh bình minh rực rỡ phía xa, giả vờ ngốc nghếch: “Ngươi nói ai cơ?”
Kỷ Bá Tể không lên tiếng, khẽ khép ngón tay lại, một áp lực vô hình ập xuống đầu y.
“À haha, được rồi, không đùa với ngươi nữa.” Ngôn Tiếu vội vàng xin tha: “Minh cô nương vẫn khỏe mạnh, không có triệu chứng gì lạ.”
Mi mắt run run, Kỷ Bá Tể cụp mắt: “Ồ.”
“Sao ngươi còn có chút thất vọng vậy, người ta là một tiểu cô nương tốt, ngươi không thể mong người ta bị bệnh chứ.”
“Ta không có.”
Gió buổi sáng mát mẻ, hắn hít một hơi thật sâu rồi thở ra: “Ta không mong gì cả.”
“Vậy thì đi uống rượu thôi.” Ngôn Tiếu vỗ vai hắn: “Ta nghe được tin tức từ nội viện, vụ án của Bình Vương sắp được giải quyết rồi, các nơi trong nội viện cũng sắp được dỡ bỏ lệnh cấm, chẳng lẽ đây không phải là chuyện đáng để uống hai chén sao?”
Bọn họ là một nhóm người có chức vị nhàn hạ, hưởng bổng lộc, mỗi ngày việc tiêu khiển lớn nhất chính là uống rượu. Kỷ Bá Tể tửu lượng tốt, nhân duyên cũng tốt, các loại tiệc rượu đương nhiên đều sẽ không thiếu cái mặt hắn.
Tuy nhiên, lúc này hắn lại nói: “Thôi không cần, ta không có hứng thú.”
Ngôn Tiếu há hốc miệng kinh ngạc.
Kỷ Bá Tể biết y sẽ bất ngờ, bản thân hắn cũng rất bất ngờ, đối với tiệc rượu mà không có hứng thú, vậy thì cuộc sống còn có gì thú vị nữa?
Nhưng mà, lúc này so với tiệc rượu, hắn càng muốn biết rõ ràng chuyện khác hơn, nếu Minh Ý đã không có bệnh, vậy thì tại sao lại bài xích hắn như vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy Tư Đồ Lĩnh có khả năng nghi ngờ nhất.
Minh Ý là người tham tiền, Tư Đồ Lĩnh vừa ra tay đã tặng cho nàng một loại cổ tình quý giá như vậy, trong lòng người này không biết đang cảm kích người ta như thế nào. Mặc dù trước đó có người xuất sắc hơn, và nàng cũng không có lý do gì mà coi trọng một tên nhóc con, nhưng mấy cái này cũng không ảnh hưởng việc nàng cảm thấy người ta tốt.
Hắn không phải có thành kiến nhưng mà Tư Đồ Lĩnh tuổi nhỏ đã ngồi vào vị trí Tư tuần, tuyệt đối không phải là người hiền lành gì. Nàng là người có hiểu biết nông cạn, rất dễ bị người khác lừa gạt.
Tiễn Ngôn Tiếu ra khỏi phủ, Kỷ Bá Tể đứng ở cửa suy nghĩ một lúc, gọi Bất Hưu đến.
Vì vậy, sau khi Minh Ý tỉnh dậy đã nhìn thấy bản thân trong gương đồng đã được trang điểm đầy đủ, châu ngọc lấp lánh.
“Đây…” Nàng có chút mơ hồ: “Đây là muốn làm gì vậy?”
“Chúc mừng cô nương được sủng ái trở lại, đại nhân vừa mới dặn dò, nói hôm nay sẽ đưa cô nương đi dạo phố Trường Vinh.”
Minh Ý vốn còn đang ngái ngủ nhưng vừa nghe được ba chữ “phố Trường Vinh”, hai mắt lập tức sáng lên: “Nhanh lên, đừng để đại nhân chờ lâu!”
Phố Trường Vinh là nơi xa hoa nhất ở thành Mộ Tinh, những trang phục, trang sức trên phố đều là từ những cửa hàng trăm năm, giá cả đắt đỏ, kiểu dáng sang trọng, nếu nhà không có vài mỏ vàng bạc thì thực sự không dám đến. Hiếm khi Kỷ Bá Tể hào phóng như vậy, Minh Ý cũng muốn đi để kiếm thêm chút vốn liếng cho bản thân.
Ra cửa lên xe, đến khi nhìn thấy Kỷ Bá Tể, nàng lại cảm thấy hôm nay hắn cực kỳ thuận mắt: “Thỉnh an đại nhân.”
Vẻ mặt Kỷ Bá Tể lạnh nhạt: “Đã trúng cổ tình, ta cũng nên biểu hiện một chút.”
Nhớ đến chuyện này, Minh Ý nhanh chóng hiểu ý hắn, lập tức cười dựa vào bên cạnh hắn ngồi xuống: “Đa tạ đại nhân.”
Nàng tiến lại gần, hơi ấm trên người qua lớp vải truyền đến, mang theo hương thơm của mỹ nhân.
Nhìn thế này cũng chẳng phải là bài xích hắn.
Kỷ Bá Tể có chút khó hiểu, thử nghiêng người cúi đầu, người này lại lấy quạt che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt thu thủy nhìn hắn: “Đại nhân?”
Kỷ Bá Tể hiểu ra, người này chính là chán ghét hắn ở Hoa Mãn Lầu quá lâu, cho nên không muốn thân mật với hắn.
Hắn vừa tức vừa buồn cười: “Ta đã nói với nàng là ta không đụng đến Thanh Ly.”
“Hả?” Minh Ý ngẩn ra.
“Không đụng đến nàng ta, suốt khoảng thời gian này là Bất Hưu đưa nàng ta đi mua sắm y phục, trang sức. Buổi tối tắt đèn cũng là Bất Hưu qua ngủ cùng nàng ta. Ta ở riêng một phòng khách xử lý công việc.”
Truyện được đăng tại Truyện Mới!
Minh Ý nghe mà cười giả tạo: “Đại nhân thật là siêng năng.”
Ở Hoa Mãn Lầu mà nói xử lý công việc á hả, đúng là chuyện ma quỷ— tính lừa ai vậy?
“Thanh Ly không đẹp bằng nàng, cũng không thú vị bằng nàng, ta bỏ thịt cá không ăn, lại đi ăn rau xanh à?”
Lời này trái lại khá có sức thuyết phục, Minh Ý hơi dao động một chút.
“Hơn nữa, ta lừa nàng làm gì?” Hắn cau mày: “Có gì cũng là chuyện thường ngày, ta cần gì phải tốn công sức giải thích với nàng?”
“Vậy giờ đại nhân giải thích với nô tỳ làm gì?” Nàng nghiêng đầu.
“Vì nàng ngu ngốc.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn ra ngoài xe thú: “Nói rõ ra để tránh cho nàng khó chịu.”
Nàng có khó chịu đâu, ai khó chịu thì biết.
Tuy nhiên, Minh Ý vẫn cảm thấy thoải mái hơn chút. Rất tốt, sạch sẽ, nàng vẫn có thể dùng.
Vì vậy, khi người này lại tiến lại gần, nàng cũng không né tránh.
Thật ra Kỷ Bá Tể rất rõ ràng, kiểu suy nghĩ này của Minh Ý là vượt quá giới hạn rồi. Nàng là nữ tử, vốn dĩ đã yếu thế, không có tư cách yêu cầu nam nhân giữ gìn thân thể cho mình, như vậy là quá vô lý. Nhưng lời giáo huấn tọt ra đến miệng lại bị hắn nuốt ngược vào trong.
Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng khi nữ tử chân chính thích một người, thì chính là bá đạo lại ích kỷ, hắn uốn nắn nàng làm cái gì chứ.
Lắc đầu, hắn như trừng phạt mà cắn vào môi dưới của nàng một cái.
Minh Ý đau đớn, mềm mại trừng mắt nhìn hắn. Kỷ Bá Tể nhìn một hồi trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, sự uể oải của ngày hôm qua đã tan biến, hắn nở nụ cười, ôm người vào lòng âu yếm.
Xe thú rầm rộ đi đến phố Trường Vinh. Minh Ý vốn nghĩ chỉ cần mua được vài cây trâm cài tóc là hời to rồi. Ai ngờ Kỷ Bá Tể lại nói: “Thích gì thì tự lấy đi.”
Đôi mắt của Minh Ý sáng như sao Bắc Đẩu trong đêm đen, sáng đến mức không bình thường.
“Đại nhân không sợ nô tỳ lấy nhiều quá sao?”
Kỷ Bá Tể lười biếng hừ một tiếng: “Vậy để ta xem bản lĩnh nàng tới đâu.”
Có lời này của hắn, Minh Ý cũng không thèm khách sáo nữa.
Mặc dù lấy vàng là có lợi nhất nhất, nhưng như vậy thì không thú vị chút nào, cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Nàng suy nghĩ một lát, vẫn quyết định đi dạo từng cửa hàng, từ y phục, trang sức đến bàn trang điểm, hộp trang điểm, mỗi cửa hàng mua hai ba món.
Động tĩnh này hơi lớn, chẳng mấy chốc đã thu hút ánh mắt của các vị quý nhân khác trên phố.
“Đó không phải Kỷ Bá Tể sao?” Triệu Tư Phán kéo lấy Tư đồ Lĩnh bên cạnh hỏi: “Trước đây không phải nói rằng vũ cơ đó thất sủng rồi sao?”
Tư Đồ Lĩnh nhìn một cái, nhún vai: “Có lẽ Minh tỷ tỷ dùng thủ đoạn gì đó.”
“Nhưng như vậy, vụ án của Bình Vương vẫn còn chỗ có thể điều tra.” Triệu Tư Phán nhíu mày: “Một lần là ngẫu nhiên, nhiều lần ngẫu nhiên thì nhất định là có mưu đồ.”
Tư Đồ Lĩnh lắc đầu: “Hôm nay đại nhân đã hồi bẩm vụ án với Đại Tư, không cần phải làm thêm chuyện phiền phức.”
Đúng vậy, ông ấy đã ở cái tuổi này rồi, giữ gìn được thanh danh và cáo lão về quê mới là điều quan trọng nhất.
Nhìn Minh Ý từ xa, Triệu Tư Phán không nhịn được lẩm bẩm: “Cô nương xinh đẹp, sao lại rơi vào tay Kỷ Bá Tể.”
Tư Đồ Lĩnh cũng nhìn họ, nhưng y lại cười: “Ai rơi vào tay ai còn chưa biết đâu.”