Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Ban đầu Nhị Thập Thất không phải tên Nhị Thập Thất, hắn được gọi như vậy vì số hiệu trong trại nô lệ là hai mươi bảy.
Khi Minh Ý nhìn thấy hắn, hắn đang co ro sau đám đông, thân hình gầy gò ướt sũng vì mưa, nhưng trong mắt chỉ toàn là sự hờ hững.
Tất cả những đứa trẻ đi ra từ trại nô lệ đến đều muốn được nàng nhìn trúng, để thoát khỏi cái nơi như ác mộng này, nhưng hắn thì không, hắn không những không tiến lên mà còn hét lên khi nàng đến gần: “Cút đi!”
Vào thời điểm đó, Minh Ý vẫn còn sống sung túc an nhàn, mỗi ngày đều sống trong lời xu nịnh của người khác. Lần đầu tiên có người mắng nàng, nàng cảm thấy rất mới mẻ.
“Được ha.” Nàng hất cằm lên cao: “Ngươi đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của ta.”
Nhị Thập Thất nhìn nàng với vẻ khinh bỉ không thể diễn tả thành lời, nắm chặt tay. Nói thật, nếu như lúc đó hắn có một phần vạn cơ hội đánh bại Minh Ý, hắn nhất định sẽ nhảy dựng lên rồi chiến đấu với nàng.
Tiếc thay, Minh Ý có thiên phú hơn người, lại được bồi dưỡng cẩn thận nhiều năm, đừng nói đến hắn, ngay cả Đại Tư của thành Triều Dương cũng không thể động đến một ngón tay của nàng.
Vì vậy, hắn chỉ có thể khuất nhục, không cam tâm bị Minh Ý lôi trở về nội viện, làm một tên tùy tùng nhỏ bé.
Nhị Thập Thất vừa đến đã làm vỡ nát một chiếc chén hoa lam mà Minh Ý yêu thích nhất. Hắn tưởng rằng mình sẽ bị đuổi đi, nào ngờ Minh Ý lại nhìn đống mảnh vỡ trên sàn nhà rồi cảm thán: “Ban đầu nó chỉ đáng giá năm mươi bối tệ¹, giờ thì hay rồi, giá trị của nó đã lên đến năm nghìn ba trăm năm mươi rồi.”
¹Là một loại tiền tệ cổ xưa được làm từ vỏ sò. Loại tiền tệ này được sử dụng rộng rãi ở nhiều nơi trên thế giới, đặc biệt là ở các khu vực ven biển, trong thời kỳ tiền sử và thời kỳ đồ đồng.
Nhị Thập Thất: “…”
Có cách tính toán nào như vậy không?
Hắn tiếp tục đập, đập mãi, đập tới khi giá trị của bản thân hắn từ năm nghìn ba trăm năm mươi, một mạch đập lên đến mười vạn hai trăm năm mươi, mà Minh Ý vẫn không có ý định đuổi hắn đi.
Thế nên Nhị Thập Thất đã hiểu rồi, người này thích những người chống đối nàng, vậy nếu hắn ngoan ngoãn nghe lời, có thể hắn sẽ nhanh chóng chán?
Mang theo suy nghĩ ngây thơ này, hắn bắt đầu răm rắp nghe lời Minh Ý.
Minh Ý vui vẻ, cảm thấy hắn có thể dạy dỗ được, nên bắt đầu dạy hắn học một số đấu thuật. Nhưng Nhị Thập Thất lại cho rằng nàng cố ý làm khó hắn, muốn khơi dậy sự phản nghịch của hắn để chống lại nàng một lần nữa, để có thêm niềm vui.
Hắn sẽ không để nàng toại nguyện.
Vì vậy, hắn liều mạng tu luyện, bất kể Minh Ý dạy những thứ khó khăn đến đâu, hắn đều cắn răng cắn cỏ học cho đến nơi đến chốn, không kêu khổ cũng không than mệt.
Ai ngờ Minh Ý lại dạy hắn tám năm như vậy, biến hắn từ một tên nô lệ gầy gò, yếu ớt thành một hộ vệ cao lớn, dũng mãnh.
Minh Ý cảm thấy Nhị Thập Thất có thể hận nàng, bởi vì nàng đã ép buộc hắn chịu quá nhiều khổ sở. Mỗi năm khi nàng đến sinh thần của hắn, hắn thậm chí còn không thèm nhìn mặt nàng, hoặc là trốn đi, hoặc là đánh nhau với nàng, trên mặt không có chút ý cười nào.
Những người bên cạnh cũng nói, Nhị Thập Thất là một người máu lạnh, không quan tâm đến người khác, không nghe lời nàng, là một hòn đá cứng không thể sưởi ấm, nàng nên thả hắn sớm để tránh nuôi ong tay áo.
Nàng nghe theo, dự định tìm một thời điểm thích hợp để thả hắn đi, để hắn sống cuộc sống của riêng mình.
Nhưng, chưa kịp sắp xếp cho hắn, nàng đã gặp chuyện.
Sân bãi của Đại hội Lục Thành vô cùng trang nghiêm, ban ngày người thường đi ngang qua cũng phải rùng mình, huống chi là lúc nửa đêm. Gió tuyết gào thét như tiếng rít của một con quái vật nào đó, mưa tuyết ập xuống, lạnh đến mức môi người tím tái.
Khi nàng được khiêng ra ngoài thì cả người đầy máu, tất cả các hộ vệ trong sân đều sợ bị nàng liên lụy, thậm chí không muốn tiến lên.
Đây là điều bình thường, Minh Ý không oán trách gì.
Nhưng lại có một người, im lặng đi qua đám người, đi theo nàng mà không nói một lời.
Hắn né tránh mưa tên, vượt qua hỏa trường, bất chấp tiếng la hét của người phía sau, kiên quyết đi theo xe thú của nàng, như thể trên thế giới chỉ có nơi đó có ánh sáng.
Minh Ý sau đó hỏi hắn: “Lúc đó ngươi biết ta sẽ đi đâu không?”
Nhị Thập Thất nói: “Không cần biết.”
Dù nàng đi đâu, hắn cũng có thể đến nơi đó.
***
Hơn một trăm chiếc bình sứ nhỏ được mở ra, Nhị Thập Thất mỗi cái đều uống một viên, đảm bảo mỗi bình còn lại một ít, rồi bắt đầu vận khí điều tức.
Minh Ý tỉnh táo lại, thấy mồ hôi lấm tấm trên trán Nhị Thập Thất, không khỏi lo lắng: “Đau ở đâu?”
Nhị Thập Thất không nói gì, sắc mặt cũng tái nhợt đi một chút.
Nàng hoảng hốt, đi vòng quanh hắn hai vòng: “Ta tự mình từ từ uống cũng được, ngươi ra vẻ làm gì, dù sao ta cũng đã trúng độc, không thể để liên lụy đến ngươi.”
Nói thật, những thứ này đều là thuốc uống bên trong sao? Lỡ hắn uống thuốc dùng ngoài da thì sao?
“Nhanh nhanh dừng điều tức đi, lỡ như có loại kịch độc nào đó, ngươi vận khí chẳng phải sẽ lập tức xuống suối vàng sao?”
Nàng lải nhải, vo ve như muỗi bay xung quanh hắn.
Trán Nhị Thập Thất giật giật.
Minh Ý nhìn thấy, lập tức ngồi xổm xuống cắt ngang việc điều tức của hắn, lo lắng ấn vào trán đang đập của hắn: “Trúng độc rồi? Lên não rồi?”
Cũng không biết ai mới trúng độc lên não.
Nhị Thập Thất mở mắt, bực mình hất tay nàng ra: “Thuộc hạ không sao cả, nhưng nếu ngài còn lải nhải như vậy nữa thì biết đâu tẩu hỏa nhập ma luôn cũng không chừng.”
Minh Ý thở phào nhẹ nhõm rồi lại trừng mắt nhìn hắn: “Không có chuyện gì thì sao ngươi lại đổ mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt nữa?”
“Là do ăn no quá thôi.” Hắn mặt không biểu cảm: “Hơn một trăm thứ này, tương đương hai chén cơm, ngài uống cũng sẽ no.”
Minh Ý: “…”
Tâm trạng tốt đẹp đều bị phá hỏng hết!
Nàng bĩu môi, liếc sang bình thuốc bên cạnh: “Có thể uống, vậy ta sẽ mang mỗi loại một viên về thử.”
“Ngài nhanh nhẹn lên.” Nhị Thập Thất nhắc nhở nàng: “Lần đầu tiên Kỷ Bá Tể không truy cứu, không phải vì hắn dễ lừa, mà là vì lúc đó hắn bị thương nặng, nhiều chi tiết không được quan sát. Lần sau không chắc chắn nữa đâu.”
Được rồi, Minh Ý gật đầu: “Ngươi về tiêu hóa trước đi, chỗ này ta dọn dẹp cho.”
Nhị Thập Thất đồng ý, đi được hai bước lại dừng lại: “Kỷ Bá Tể không phải người tốt, đại nhân chỉ nên chơi đùa cho vui thôi.”
“Còn cần ngươi nói chắc?” Nàng bĩu môi: “Ai có mắt đều nhìn ra được, sao ta có thể tin là thật chứ.”
Mặc dù Kỷ Bá Tể nói lời ngon tiếng ngọt rất dễ mê hoặc lòng người, nhưng chỉ là trong khoảnh khắc hắn nói ra thôi.
Cúi đầu dọn dẹp bình thuốc, Minh Ý nghe tiếng bước chân Nhị Thập Thất rời đi.
Khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nàng nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trong tay một lúc, rồi thở dài thườn thượt.
Tiếng thở dài hóa thành gió chiều, thổi qua tà áo của tình nhân.
Kỷ Bá Tể đang ngồi trên xe thú của Tần sư trưởng, cúi đầu lắng nghe lời dạy của ông, vẻ mặt cung kính, nhưng trong lòng thực sự không kiên nhẫn.
Quá nhiều lời, sao người này nói nhiều hơn cả Minh Ý vậy. Ngày đầu tiên Nguyên Sĩ Viện mở cửa, rõ ràng là học tử phải đi thỉnh cầu lão sư thu nhận, ai ngờ hắn lại bị mấy sư trưởng tranh giành, cuối cùng còn trơ mắt nhìn họ thi đấu một trận, mới được Tần Thượng Vũ – người chiến thắng, thu nhận.
Vì vậy, hắn đã nghe ông nói suốt cả buổi trên xe.
Hắn có thể hiểu được sự phấn khích của Tần sư trưởng, nhưng hắn thực sự không có thời gian. Hắn còn đang vội vàng về nhà dỗ dành kiều nhi², ai muốn nghe ông ta nói về nguồn gốc và sự phát triển của Thượng Vũ đường.
²Đứa bé được yêu chiều.
“…Ngươi đã hiểu chưa?” Tần Thượng Vũ ân cần nhìn hắn.
“Đạ tạ sư trưởng, đồ nhi đã hiểu.”
Hiểu cái quái gì, hắn nói giọng địa phương của quê hương, giọng điệu rất kỳ lạ, ngoại trừ sáu chữ cuối cùng thì hắn không hiểu một chữ nào.