Nhập Thanh Vân

Chương 59: Đánh chết người




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Tần Thượng Vũ hài lòng nhìn hắn, liếc trái liếc phải rồi lại vui vẻ vuốt râu: “Về sau có gì không hiểu, cứ đến hỏi ta, nếu không ta, hãy hỏi Thiên Ky, chỗ ở của nàng cách Thượng Vũ Đường không xa.”

Nhắc đến chuyện này, Kỷ Bá Tể nghiêm mặt: “Hiếm khi Thiên Ky cô nương hiểu biết về đấu thuật, để nàng dẫn dắt mấy kẻ ít nói là tốt nhất, đồ nhi không cần lắm.”

Tần Thượng Vũ hơi bất ngờ: “Bên ngoài đều đồn là ngươi thích mỹ nhân, không ngờ mỹ nhân đưa tận miệng mà ngươi vẫn đẩy ra?”

“Trong Nguyên Sĩ Viện nào có tâm trí mà nhìn mỹ nhân.” Kỷ Bá Tể cười khẽ: “Năm sau đồ nhi còn muốn thắng nữa.”

“Tốt! Tốt!” Tần Thượng Vũ vui mừng khôn xiết, lập tức nói: “Ta về sẽ cho nàng đổi sang phòng xa hơn.”

“Đa tạ sư phụ.”

Ngồi thẳng người dậy, Kỷ Bá Tể nghĩ, hắn thực sự không phải muốn giữ gìn cho ai, mà là bản thân hắn thích làm việc toàn tâm toàn ý. Hoặc là ở Hoa Mãn Lầu say sinh mộng tử¹, hoặc là ở Nguyên Sĩ Viện chuyên tâm tu luyện, hai việc này tuyệt đối không lẫn lộn.

¹Là một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là “sống trong men say và giấc mộng”, hoặc “sống một cách u mê, không có mục đích”.

Hơn nữa, Nguyên Sĩ Viện này quả thật có chút huyền bí, loại tinh thạch mà hắn tìm kiếm bên ngoài bán với giá cao, trong viện lại bày biện tùy ý như không cần tiền, và còn cho phép các đấu sĩ mang theo một tùy tùng bên mình đi vào.

Bất Hưu không có khả năng sử dụng nguyên lực, vì vậy tinh thạch của Nguyên Sĩ Viện chẳng có ích gì với hắn. Kỷ Bá Tể suy nghĩ một hồi, quyết định dẫn theo Nhị Thập Thất.

Bất Hưu đã điều tra rõ lai lịch của Nhị Thập Thất, cũng là một kẻ khổ xuất thân từ trại nô lệ, từng tu luyện một số đấu thuật ở thành Triều Dương, nhưng không biết đắc tội với ai, bị truy sát, tình cờ trốn vào phủ của hắn, không cầu giàu sang phú quý, chỉ mong bình an.

Không có gì có thể bảo vệ con người an toàn hơn việc tu luyện ra nguyên lực thâm hậu.

Kỷ Bá Tể tưởng Nhị Thập Thất sẽ lập tức đồng ý, ai ngờ hắn ta đứng trước mặt hắn, lắc đầu nói: “Kẻ hèn này chỉ mong muốn được làm người bình thường, sống yên ổn quãng đời còn lại.”

Kỷ Bá Tể cảm thấy hắn ta thật vô dụng, một đấu giả chỉ cần mất đi tinh thần chiến đấu, thì dù có nguyên lực cao đến đâu cũng vô ích.

Hắn vung tay định cho hắn ta đi xuống, ánh mắt lướt qua vạt áo của hắn ta, đột nhiên khựng lại: “Hôm nay ngươi đi đâu?”

Nhị Thập Thất cúi đầu, nhanh chóng nhìn quanh mình một lượt, không thấy gì sai sót mới trả lời: “Chỉ ở phòng người hầu, không đi đâu khác.”

“Có thật vậy không?” Kỷ Bá Tể đứng dậy đi đến trước mặt hắn, khẽ nhấc tay, một mảnh rêu xanh nhỏ xíu trên mũi giày của hắn ta rơi vào lòng bàn tay hắn.

“Kỷ phủ này mới được sửa sang lại, ngay cả phòng người hầu cũng sạch sẽ và mới tinh, ngươi đi đâu dính phải thứ này?”

Lòng Nhị Thập Thất chùng xuống, mím môi không nói gì nữa.

Hắn ta không giỏi nói dối, càng nói càng sai.

Khuôn mặt Kỷ Bá Tể dần dần trở nên khó coi.

Bên ngoài trời dần sáng, Minh Ý tỉnh dậy từ cơn ác mộng trong đêm, phát hiện Kỷ Bá Tể đang ngồi bên giường mình.

Minh Ý giật mình, đưa tay ra sờ: “Đại nhân?”

Kỷ Bá Tể tỉnh lại, mỉm cười với nàng: “Hôm qua vốn định cùng nàng trở về, nhưng bên kia có việc trì hoãn, sợ nàng đợi lâu nên để nàng đi trước. Ý nhi có giận ta không?”

Hóa ra là cố ý ở đây đợi nàng tỉnh dậy để nói chuyện này?

Vẻ mặt Minh Ý phức tạp nhìn hắn, mí mắt khép lại, khi mở ra lại nở nụ cười: “Đại nhân nói gì vậy, chính sự quan trọng, nô tỳ nào dám giở tính trẻ con với ngài?”

“Ý nhi thật là hiểu chuyện.” Hắn vén mái tóc dài xõa xuống của nàng, đặt lên lòng bàn tay vuốt ve: “Có nàng ở đây, phủ này không cần chủ mẫu nữa.”

Câu nói này, không biết là mỉa mai hay là gì.

Minh Ý ngước lên nhìn hắn, phát hiện trong mắt hắn lại là một mảnh chân thành, tựa như đang thực sự khen ngợi nàng.

Nàng vội vàng lắc đầu: “Nô tỳ xuất thân thấp kém, không dám nhận lời khen này.”

Kỷ Bá Tể cười khẽ, lật tay biến ra một cây trâm cài tóc bướm bằng vàng ròng nạm đá quý đưa cho nàng: “Hai ngày nữa là yến tiệc đón khách trong nội viện, nàng đi cùng ta.”

Yến tiệc đón khách?

Minh Ý ngẩn người một lúc mới nhớ ra, thành Mộ Tinh thua cuộc trong Đại hội Lục Thành, là thành trì thuộc hạ tam thành, theo quy định thì phải làm chủ thành tổ chức yến tiệc đón khách để mời người từ thượng tam thành đến dự.

Tất nhiên, mục đích chính không phải là để uống rượu, mà là để cống nạp. Mỗi năm, thượng tam thành sẽ lấy đi rất nhiều thóc gạo, gia súc, lụa là, vàng bạc, trang sức, hương liệu, đồ ngọc… từ hạ tam thành, số lượng tùy thuộc vào tâm trạng của họ. Nhưng luật bất thành văn là giá trị sẽ không vượt quá một nửa thuế thu được hằng năm của thành đó.

Trước đây ở thành Triều Dương, Minh Ý chưa bao giờ tham dự yến tiệc tiếp khách, bởi vì có nàng ở đó, thành Triều Dương chưa bao giờ rớt khỏi ba hạng đầu.

Bây giờ ở thành Mộ Tinh, cũng coi như là… ừm, tăng thêm kiến thức.

Nàng mỉm cười đáp lời, nhìn cây trâm cài tóc.

Phải nói rằng, chỉ cần không rung động với hắn thì Kỷ Bá Tể chính là một nam nhân hoàn hảo, miệng ngọt, ưa nhìn, làm việc cũng tốt, càng hiếm hơn nữa là vừa hào phóng vừa có gu thẩm mỹ, cây trâm cài tóc này sang trọng lại không mất đi vẻ yêu kiều, có thể thu hút mọi ánh nhìn nhưng cũng không lấn át phong độ của người khác.

Tuy nhiên, có một vấn đề.

Năm nay thành Triều Dương sẽ cử ai đến?

Kỷ Bá Tể trằn trọc suốt đêm, Minh Ý trải giường thơm cho hắn nghỉ ngơi, sau đó muốn đi tìm Nhị Thập Thất hỏi tin tức.

Kết quả tìm kiếm một vòng, nàng vẫn không thấy bóng dáng hắn.

Minh Ý cảm thấy kỳ lạ, đi loanh quanh trong phủ một vòng lại một vòng, bất ngờ gặp Bất Hưu.

“Cô nương đang tìm gì vậy?” Bất Hưu hỏi.

Minh Ý cúi đầu: “Ta muốn đi đưa cho Chương Đài ít tiền, để nàng có thể sống yên ổn, ai ngờ đi được nửa đường thì tiền rơi mất, đang tìm đây.”

Bất Hưu nhíu mày, vội vàng gọi thêm vài người đến cùng tìm. Minh Ý liếc nhìn những người đó, vẫn không thấy Nhị Thập Thất.

Hỏi trực tiếp là không được, Bất Hưu cũng rất hay nghi ngờ, biết đâu sẽ phát hiện ra nàng và Nhị Thập Thất quen biết, đến lúc đó sẽ phiền phức. Minh Ý suy nghĩ một chút, giả vờ tức giận ngẩng đầu lên: “Những người trong phủ này đều là người trung thành và trong sạch, không thể nào lén lút tham ô tiền bạc mà không nói gì.”

Bất Hưu nói: “Những người già trong phủ trước đây không dám, nhưng gần đây phủ thiếu người, nên đã tuyển không ít gia nô mới.”

“Vậy gọi hết bọn họ đến tra hỏi. Hai mươi lượng bạc đấy, có thể đổi được vài nghìn bối tệ.”

Việc nàng ham tiền cả phủ đều biết, Bất Hưu không thấy có vấn đề gì, liền lập tức đi gọi tất cả những người mới được tuyển vào phủ sau khi nàng đến.

Minh Ý liếc mắt nhìn một lượt, lòng chùng xuống.

Nhị Thập Thất không có ở đây.

“Đều ở đây rồi.” Bất Hưu nói với nàng: “Ngoài ra còn có một người phạm tội tối qua, bị đánh chết bằng gậy và ném ra bãi tha ma ngoài thành.”

Ngón tay đột nhiên siết chặt, Minh Ý ôm một tia hy vọng: “Đánh chết người rồi? Tên gì?”

Bất Hưu nhìn nàng một cái, hơi bối rối: “Có lẽ cô nương không quen đâu, hắn tên Nhị Thập Thất.”

“…”

Đầu óc ong lên một tiếng nổ tung, môi Minh Ý trắng bệch.

Nàng biết mình không thể lộ ra vẻ mặt như vậy, cũng biết không thể để Bất Hưu phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng khi nghe câu nói này, nàng thực sự không thể giữ bình tĩnh, vươn tay túm lấy vạt áo Bất Hưu, gân đỏ lan đầy mắt: “Ai đánh chết?”

Một cơn gió mạnh thổi qua, trong sân đầy hoa cỏ tươi tốt bỗng có cảm giác lạnh lẽo như giữa mùa đông.

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Cố Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng được kết nạp vào Đảng vào ngày nào? (8 ký tự, viết liền, số)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.