Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Bất Hưu chưa bao giờ nhìn thấy Minh cô nương như vậy, khuôn mặt dịu dàng như trăng rằm bỗng trở nên sắc sảo, đôi mắt phượng cong cong mở to, sát khí khiến hắn lạnh toát cả người.
Có một khoảnh khắc Bất Hưu thậm chí còn nghĩ rằng Minh cô nương muốn ra tay giết mình.
Hộ vệ bên ngoài sân nhận ra nguy hiểm, ùa vào sân nơi họ đang đứng. Bất Hưu tỉnh táo lại, vội vàng giơ tay chặn họ lại, cụp mắt: “Là do đại nhân ra lệnh, Nhị Thập Thất vốn là kẻ không rõ lai lịch, hôm qua lại dám xông vào Thanh Ngõa Viện mà không được cho phép, theo quy củ của phủ, phải xử phạt bằng trượng hình.”
“Hắn cũng là một hán tử, bị đánh gãy ba cái xương cũng không rên rỉ, đến chết cũng không nói mình rốt cuộc đến cái sân đó để làm gì.”
Nỗi nghẹn ngào như nước thủy triều ập đến, Minh Ý lảo đảo người.
Bỗng nhiên nàng nhớ đến ngày hôm đó Kỷ Bá Tể nói: “Tư Đồ Lĩnh để nàng đến Thanh Ngõa Viện, là muốn lấy mạng nàng.”
Ngày hôm đó nghe chỉ thấy như là lời nói đùa, hôm nay nghĩ lại, nàng run lên cầm cập.
“Dẫn ta đi gặp hắn.”
Bất Hưu thâm trầm nhìn nàng: “Minh cô nương, nếu ngài muốn rời khỏi phủ này, tiểu nhân ắt sẽ phải báo cho đại nhân.”
Báo thì báo, nàng lạnh mặt bước ra ngoài.
Thuốc giải gì chứ, cơ hội quay lại thành Triều Dương gì chứ, tất cả đều nhuốm máu của Nhị Thập Thất.
Nàng không cần nữa.
Nàng chỉ muốn đưa Nhị Thập Thất về nhà.
“Minh cô nương.” Bất Hưu không đành lòng gọi nàng một tiếng.
Minh Ý không dừng bước, đôi giày thêu hoa mai bằng gấm tuyết đính châu chim hỷ thước thượng hạng giẫm lên bùn đất trong vườn hoa, gót giày tuột ra. Nàng không thèm nhìn, dùng lực kéo tuột đôi tất lụa, bước thẳng ra khỏi cổng trăng của hậu viện.
Đôi giày thêu tinh xảo bị bỏ lại đó, dính đầy bùn, trông có vẻ lẻ loi.
Bất Hưu tiếc nuối nhìn đôi giày, hơi nghiêng người, nhường chỗ cho Kỷ Bá Tể đang đứng phía sau.
Kỷ Bá Tể đứng dưới mái hiên nhìn bóng lưng của nàng.
Hắn rất muốn giả vờ như không quan tâm, dù sao ở đây cũng có nhiều người, nếu tức giận sẽ chứng tỏ hắn quá quan tâm đến nàng. Khi đối mặt với lợi ích, hắn chưa bao giờ là người dễ bị chi phối bởi tình cảm nam nữ.
Nhưng, hắn thực sự rất tức giận.
Hắn đã nói đừng lừa dối hắn, vậy mà nàng dám diễn trò trước mặt hắn lâu như vậy? Lần trước trong phủ xảy ra hỏa hoạn hắn đã thấy kỳ lạ, sao nàng có thể tình cờ tìm được một người hộ vệ có nguyên lực, mà người hộ vệ này cũng vừa hay được tuyển vào khi nàng nũng nịu đòi hắn tăng cường canh gác trong phủ.
Hắn đã sớm nên nghi ngờ nàng, hắn sớm nên như thế.
Nhưng, khi thực sự phát hiện ra nàng nói dối, hắn lại nghĩ, nếu bây giờ không có nhiều người xung quanh thì tốt biết bao.
Nếu không có nhiều người, hắn có thể bắt nàng về phòng hỏi cho ra lẽ, có lẽ còn có thể cứu vãn được, không giống như bây giờ, hắn đối diện với ánh mắt của Bất Hưu, hoàn toàn không thể nói ra lời tha thứ nào.
“Giam nàng vào nhà củi, cho đến khi tiệc đón khách diễn ra.”
“Đại nhân, nhà củi…”
“Vâng.”
Minh Ý bước đi hối hả, sắp sửa bước ra khỏi cửa tây thì bất ngờ bị mấy tên hộ vệ thượng đẳng khống chế tay chân, áp giải vào một căn phòng tối tăm đầy bụi bặm.
Nàng vừa định nổi giận thì ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Nhị Thập Thất bị trói ở phía đối diện.
Hắn không nhìn nàng, trên người cũng không có gì thương tích, chỉ bị trói bằng loại dây thừng chuyên trị đấu giả khiến hắn không thể cử động.
Nỗi uất ức trong lòng bỗng tan biến, Minh Ý nghẹn ngào, hốc mắt đỏ hoe.
“Sao lại luyến lưu hắn đến vậy?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Nàng quay đầu sang, mới phát hiện Kỷ Bá Tể đang ngồi bên cạnh trong bóng tối, chiếc áo choàng gấm màu đen hòa vào với bóng tối, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn.
Suy nghĩ trở lại, nàng cuối cùng cũng nhận ra mình đã rơi vào bẫy.
Nhanh chóng thu liễm biểu cảm, Minh Ý cúi đầu: “Đại nhân nói gì, nô tỳ nghe không rõ.”
Kỷ Bá Tể vung tay đập vỡ tay vịn ghế, mảnh vụn gỗ bắn tung tóe vào người nàng.
Thân hình Nhị Thập Thất vô thức khẽ nhúc nhích.
Dường như bảo vệ nàng là bản năng của hắn.
Kỷ Bá Tể nhìn mà bật cười, đáy mắt ẩn chứa vẻ u ám: “Hai người quả là tình sâu nghĩa nặng.”
Thấy giả vờ ngây ngô không được, Minh Ý quỳ xuống, thở dài: “Đại nhân hiểu lầm, hắn là đệ đệ của nô tỳ.”
“Ồ?” Hắn lạnh lùng nhìn nàng: “Đệ đệ ruột à.”
“Không phải đệ đệ ruột, nhưng hơn cả đệ đệ ruột.” Nàng nghiêm túc nói: “Nhị Thập Thất từng cứu mạng nô tỳ, sau khi phụ thân nô tỳ mất, nô tì và hắn đến chủ thành. Nhưng người hắn mang án, không muốn liên lụy nô tì, nên đã tự mình đi kiếm sống. Sau khi đến đây, nô tỳ thấy phủ của đại nhân an toàn, có thể giúp hắn tránh được truy sát, nên mới nghĩ cách đưa hắn đến đây.”
Truyện được đăng tại TruyenMoi!
“Hắn có hoàn cảnh đặc biệt, nô tỳ sợ đại nhân chê bai nên đã giấu giếm không nói. Nhưng từ khi Nhị Thập Thất đến phủ, hắn chưa từng làm hại đại nhân, lần trước còn giúp giải quyết nguy cơ cho phủ, không phải sao? Hôm nay nghe tin đại nhân đánh chết hắn, nô tỳ đương nhiên sẽ mất bình tĩnh, nhưng chuyện này không liên quan gì đến tình ái.”
Nàng nhìn thẳng vào hắn, vô cùng quang minh chính đại.
Đáng tiếc, Kỷ Bá Tể trước mặt vô cùng lãnh đạm, hoàn toàn không vì vẻ mặt đáng thương của nàng mà động lòng.
“Hắn không hại ta.” Hắn nhàn nhạt lặp lại lời nàng, rồi nhìn sang Nhị Thập Thất: “Vậy hắn ta đến Thanh Ngõa Viện làm gì?”
Minh Ý liếm môi, nàng không trả lời được.
Nàng không thể nói ra chuyện thuốc giải được, nói ra thì chẳng phải là nói cho Kỷ Bá Tể biết nàng có nguyên lực sao. Vậy thân phận con gái nhà nông mà nàng dày công bịa đặt ở thành Triều Dương sẽ không còn giữ được nữa. Nhưng nếu không nói ra điều này, thì bất kỳ lý do nào khác cũng không có sức thuyết phục.
Nhìn thấy phản ứng của nàng, Kỷ Bá Tể cười lạnh: “Hai người quả là như tỷ đệ ruột, chỉ cần nhắc đến chuyện này, ngay cả tư thế im lặng cũng giống nhau như đúc.”
Hắn đứng dậy, mất kiên nhẫn: “Cứ ở đây đi, nghĩ thông suốt rồi hãy nói chuyện với ta.”
“Đại nhân!” Minh Ý vội vàng gọi hắn.
Hắn tưởng rằng nàng định nói thật, nhưng khi quay đầu thì lại nghe thấy nàng nói: “Ở đây tối và ẩm ướt quá, có thể đổi cho nô tỳ một căn phòng có hướng mặt trời được không?”
Kỷ Bá Tể: “…”
Cửa bị đóng mạnh đến mức có một mảng bụi bay lên, Minh Ý bị sặc ho liên tục.
Bốn phía xung quanh dần dần yên tĩnh, nàng ngừng ho, quay đầu nhìn Nhị Thập Thất: “Làm sao lại bị phát hiện?”
Nhị Thập Thất cúi đầu, nghèn nghẹn nói: “Mũi giày dính rêu xanh.”
Chỉ là rêu xanh bình thường mà hắn cũng có thể tra được đến Thanh Ngõa Viện, Kỷ Bá Tể người này, tâm tư quả thực tỉ mỉ.
Minh Ý thở dài, đang định an ủi hắn vài câu nhưng lại nghe Nhị Thập Thất nói: “Phải chi đại nhân thận trọng một chút, hôm nay cũng không đến nỗi bị giam cùng thuộc hạ.”
Được rồi, đây là lỗi của nàng sao?
Minh Ý hừ một tiếng: “Ta chỉ có một mình ngươi là người thân, sao có thể không quan tâm.”
Càng nói giọng càng khàn đi, thậm chí âm cuối còn như thể đang nức nở.
Nhị Thập Thất không dám nói nữa. Hắn ta nhanh chóng liếc nhìn Minh Ý một cái, mím chặt môi, muốn nói lời an ủi nhưng lại không tìm được từ ngữ nên đành im lặng.
Tất cả huyết mạch chí thân¹ của nàng đều phản bội nàng, quả thực chỉ còn mình hắn bên cạnh nàng. Nhưng hắn không ngờ, nàng lại coi hắn như người thân.
¹Người thân ruột thịt.
Hắn ta chỉ là một nô lệ được nàng cứu mà thôi.
Kỷ Bá Tể đứng trong sân ngoài nhà kho củi, thản nhiên nghe cuộc đối thoại bên trong, cảm thấy nhàm chán, hất tay áo bỏ đi.