Nhập Thanh Vân

Chương 7: Nhất dạ ngư long vũ




Minh Ý không kể hết một lượt, chỉ lơ lửng nhắc vài câu, rồi cười nói sang chuyện khác.

Nàng nép vào lòng hắn, ngoan ngoãn đến mức Kỷ Bá Tể không kìm được lòng thương xót.

Làm vũ cơ trong cung cũng không phải chuyện vẻ vang gì, đa phần đều xuất thân từ nhà bần nông hoặc nô lệ, nhờ có chút nhan sắc mà vào cung học múa, trở thành phần thưởng được ban cho các thần tử, được bày ra trong các buổi yến tiệc để mọi người tùy ý lựa chọn. Ngoại trừ lúc có yến tiệc, phần lớn thời gian còn lại họ chỉ ăn mặc giản dị, đơn sơ.

Bé chim hoàng yến nhỏ xinh này trước đây chắc hẳn đã phải chịu nhiều khổ cực.

Vậy nên nàng ham tiền như vậy cũng dễ hiểu, cũng là do nàng sợ nghèo mà thôi.

Hắn khẽ thở dài, vuốt ve mái tóc của nàng: “Còn muốn gì nữa không?”

Minh Ý ngẩng đầu, đôi mắt đen lay láy mở to, nhìn chiếc rương vàng rực rỡ mà mình ôm còn chưa kịp ấm, lại nhìn hắn, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Đại nhân, ngài phải đi thuê một người quản lý sổ sách.”

“Hửm?” Kỷ Bá Tể khẽ nhướng mày, “Để làm gì?”

“Để quản lý chi tiêu cho phủ đệ của ngài.” Nàng ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Ngài ra tay hào phóng, nô tỳ đương nhiên vui mừng, nhưng ngài cũng sắp đến lúc thành gia lập thất rồi, cứ tiêu tiền như nước chảy thế này là không được.”

Kỷ Bá Tể nhướn mày, sau đó trong lòng có chút tự hào, với tính tình tham tiền của Minh Ý, lại có thể nói ra những lời như vậy, thật khiến hắn yên tâm.

Không hổ là Kỷ Bá Tể, bất kể là nữ nhân như thế nào, cuối cùng đều sẽ si mê hắn.

Khẽ tặc lưỡi một tiếng, hắn véo nhẹ đầu mũi của nàng: “Vậy thì ta nhận lời. Gia sản của ta sau này sẽ giao cho nàng quản lý.”

Minh Ý lộ vẻ bất ngờ, vô cùng sùng bái và khao khát nhìn hắn: “Thật sao?”

“Về phủ ta sẽ bảo Tuân ma ma đưa chìa khóa kho cho nàng.”

“Đại nhân đối xử với nô tỳ tốt quá.” Nàng dùng khăn lụa chấm nhẹ khóe mắt: “Nô tỳ đây đã tu được phúc gì mà lại được đại nhân ưu ái.”

Nói rồi, nàng vô cùng e ấp nép vào lòng hắn, đầu ngón tay khẽ khàng vẽ lên lòng bàn tay hắn.

Đây là đang đáp lại ý của hắn.

Kỷ Bá Tể cười thầm, dùng ngón tay cái mơ hồ lau khóe miệng nàng, sau đó cho quay xe về phủ.

Dưới ánh trăng tròn, đêm nay quả thật là thời điểm tuyệt vời.

Đàn bà, đa phần chỉ cần một vài khoảnh khắc vui vẻ đã có thể dễ dàng dỗ dành, dụ dỗ. Hắn đã bỏ ra nhiều tiền vốn, đương nhiên cũng muốn xem xem nàng có xứng đáng hay không.

Minh Ý vốn là người khéo léo, nàng cũng cố ý thể hiện một phen. Chẳng những quét dọn nhà cửa sạch sẽ, còn treo một tấm rèm đỏ lên trên. Khi hắn bước vào, nàng đang khoác lên mình bộ xiêm y bằng lụa mỏng màu ngọc bích, tà áo mỏng manh như sương khói lượn quanh, ôm lấy vòng eo thon thả cùng chiếc cổ trắng ngần như ngọc.

“Nghe nói quan nhân có tửu lượng cao, nô tỳ đặc biệt chuẩn bị rượu để góp vui.” Môi đỏ của nàng khẽ hé, ngậm lấy chén rượu đưa đến trước mặt hắn.

Nàng có một khuôn mặt nhỏ nhắn, dưới ánh nến nó trở nên thật xinh đẹp, môi đỏ mọng, khẽ mím chặt lấy mép cốc, khiến hắn không kiềm được mà cúi đầu tiến lại gần.

Uống cạn chén rượu, không bỏ sót cả giọt rượu vương trên môi mỹ nhân.

Kỷ Bá Tể đã gặp vô số nữ nhân, và đây là lần đầu tiên nếm thử một người nhỏ nhắn ngọt ngào như vậy, miệng như đang ngậm mật, làn da mịn màng, trắng trẻo, thân hình mềm mại, nhạy cảm, run rẩy nhẹ trong vòng tay hắn, chỉ cần chạm vào là co rúm lại.

Hắn ôm người lên, ủ trong chăn gấm.

Mùi rượu quyện với hương thơm của người đẹp tràn ngập màn trướng, hắn biết mình say, nhưng không rõ bản thân đang say rượu, hay say người.

Bầu trời xoay chuyển, tiếng chim oanh báo hiệu trời đã sáng.

Tuy Minh Ý là người trong sạch, nhưng thủ đoạn lại vô cùng nhiều, Kỷ Bá Tể đã lâu không được thỏa mãn như vậy, lần đầu tiên qua đêm còn ôm người ta.

Khi tỉnh dậy, người đẹp má ửng hồng, nép chặt vào lòng hắn, lấp đầy trái tim hắn. Hắn cúi đầu nhìn, đột nhiên không muốn dậy.

“Đại nhân.” Bên ngoài vang lên giọng nói của Tuân ma ma: “Xe ngựa của phủ Cung Vương đã đến.”

Người trong lòng hắn bị đánh thức, mở đôi mắt lấp lánh nước, hoang mang nhìn hắn.

Kỷ Bá Tể dịu dàng nhìn nàng, khẽ khàng vuốt ve sống mũi nàng: “Đi một chuyến rồi về với nàng.”

Nàng chu môi giận dỗi, kéo chăn gấm che kín đầu.

Hắn mỉm cười, hôn lên đầu nàng qua lớp chăn, sau đó lật người ngồi dậy thay y phục, đi ra ngoài.

Có lẽ vì tâm trạng thỏa mãn nên thần sắc Kỷ Bá Tể càng thêm phần chói mắt, vừa bước vào cửa đã bị mọi người trêu chọc: “Đây là có được bảo bối gì ghê gớm vậy, khiến Kỷ đại nhân vui vẻ như vậy.”

“Ngươi không thấy đấy, hôm qua Bá Tể đánh xe đưa mỹ nhân đi chơi, nhan sắc thật sự là khuynh thành”

“Khuynh thành ư? Chẳng lẽ Bá Tể muốn gác kiếm?”

Mọi người ngồi đây đều là quý tộc trong thành, ngày thường hay chơi bời cùng nhau, Kỷ Bá Tể cũng không giả vờ với họ, vừa ngồi xuống đã vươn tay ôm lấy mỹ nhân rót rượu bên cạnh, cười nhẹ: “Thưởng thức chút hương vị mới mẻ thôi.”

Cung Vương Tề Cung xoay chén rượu, lắc đầu: “Đều sắp làm tế tử rồi, còn ham chơi như vậy không được đâu.”

Hắn nói đùa, nhưng mọi người trong sảnh đều dừng ly, nụ cười trên môi tắt dần, không kìm được mà cúi người hỏi: “Đã quyết định rồi ư?”

“Đại Tư đã hạ lệnh, chỉ còn chờ thủ tục của nha môn nội thị.” Tề Cung nâng ly chúc mừng Kỷ Bá Tể: “Tiệc này coi như ta mừng cho ngươi.”

“Vừa vào đã làm tế tử, Bá Tể quả nhiên tiền đồ vô lượng.” Mọi người cũng lần lượt nâng ly.

Tế tử trên danh nghĩa là quản lý việc tế lễ trong nội viện, nhưng ai cũng rõ ràng, người ở vị trí này đều là người được Đại Tư sủng ái nhất, bên trong có thể tham gia vào việc của tôn thất¹, bên ngoài có thể chỉ điểm việc xây dựng thành trì, địa vị còn cao hơn cả một số thân vương không có thực quyền.
Đại hội Lục Thành năm sau còn chưa đến, Đại Tư đã ban cho hắn tước vị như vậy, đủ để thấy mức độ coi trọng.

Kỷ Bá Tể cầm ly rượu đáp lại mọi người, không hiểu sao trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh bộ quan phục vô cùng lộng lẫy của Đại Tư tế, thêu rồng thêu phượng, dát vàng dát bạc, nếu hắn mặc vào, chắc chắn con nhóc ở nhà sẽ há hốc mồm.

Trước đây trong bữa tiệc, bộ quan phục tam đẳng quan nhỏ xíu đã khiến nàng ham muốn vô cùng, huống chi là bộ quan phục nhất đẳng lộng lẫy này.

Khóe miệng hắn khẽ cong lên, hắn uống cạn ly rượu.

Hầu rượu bên cạnh vội vàng rót đầy rượu cho hắn, lại cố ý hay vô ý dựa vào người hắn: “Đại nhân tửu lượng cao.”

Kỷ Bá Tể kéo nàng ngồi lên đùi mình, cúi mắt nhìn, dung nhan tuy nhiên kém xa Minh Ý, nhưng lại có ưu điểm là trẻ tuổi, eo thon.

Vì vậy, hắn ôm lấy nàng, tiếp tục trò chuyện với bằng hữu.

“Nói về vị trí Đại Tư này, ban đầu là nhi tử của lão Kiều muốn tranh, nhưng không hiểu sao, từ sau vụ việc xảy ra trong bữa tiệc lần trước, Kiều gia đã đóng cửa im ỉm, lão Kiều còn lấy cớ bệnh để không tham dự triều hội.” Thư Trọng Lâm phẩy quạt: “Nói là sợ hãi thì cũng không đến mức đấy, bình thường ông ta gan dạ lắm, mấy vị đại thần bị hại cũng không liên quan đến ông ta.”

Nhắc đến chuyện này, Ngôn Tiếu cũng tò mò: “Hung thủ vẫn chưa bắt được ư?”

“Chưa đâu, nghe nói đã tra tấn mấy vũ cơ, còn đánh chết ba bốn người, nhưng vẫn chẳng hỏi được gì.”

Thư Trọng Lâm nói xong liền nháy mắt với Kỷ Bá Tể: “Cũng may có ngươi bảo vệ, nếu không con nhóc tiểu yêu nhà ngươi chắc chắn cũng phải chịu một trận đòn roi.”

“Sao vậy?” Kỷ Bá Tể không hiểu: “Chỉ nhảy múa thôi mà cũng phải chịu đòn?”

“Bản thân việc nhảy múa không có lỗi, nhưng trong số những vũ cơ đó, có vài người là từ huyện Uyển đến, Tư Phán đã quy chụp những vũ cơ từ huyện Uyển là những kẻ có động cơ, đều phải tra tấn nghiêm khắc.” Thư Trọng Lâm nói: “Con nhóc tiểu yêu nhà ngươi cũng là từ huyện Uyển.”

Chú thích:
¹Tôn thất: họ hàng, thân thích gần xa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.