Nhập Thanh Vân

Chương 61: Không thiếu phụ nữ




Bên cạnh Kỷ Bá Tể luôn luôn không thiếu nữ nhân, từ trước đến nay vẫn luôn là như thế.

Chỉ cần thể hiện một chút, hắn cũng không phải chỉ có thể yêu một mình nàng, việc nàng xem ai là đệ đệ, ai là người thân, vì ai mà khóc thì có liên quan gì đến hắn đâu? Hắn chỉ biết rằng, một lần không chung thủy thì trăm lần không cần. Không cần nàng, người tiếp theo bên cạnh hắn sẽ càng chu đáo hơn.

Ví dụ như Từ Thiên Ky.

Nàng ta hiểu biết về đấu giả, có hiểu biết để nói chuyện về nguyên lực, thậm chí còn đọc qua “Đấu giả tạo sách”, cũng không hề tò mò về quá khứ của hắn, ngay cả khi dẫn nàng ta đi ngang qua Thanh Ngoã Viện, nàng ta cũng không nhìn vào trong lấy một lần.

Ánh mắt của nàng ta hoàn toàn đặt trên người hắn.

So với Minh Ý miệng toàn lời dối trá, thì đây mới thực sự là người yêu thích hắn.

“Đại nhân không vui ạ?” Thiên Ky ân cần hỏi hắn.

Kỷ Bá Tể tỉnh táo lại, mỉm cười nhẹ nhàng: “Sao lại không, có giai nhân bên cạnh, làm sao có thể không vui chứ.”

Thiên Ky khó nén được sự vui mừng: “Có lời này đại nhân, đêm nay tiểu nữ có thể ngủ ngon giấc rồi.”

Kỷ Bá Tể gật đầu, cùng nàng ta chỉ về con đường phía trước: “Tu Viễn đang ở bên kia giả sơn chờ nàng.”

Nụ cười trên mặt phai đi một chút, Thiên Ky khẽ thở dài: “Hôm nay nếu không phải vì có thể gặp đại nhân một lần, tiểu nữ cũng không muốn đến đây.”

Nàng ta đã trốn Lương Tu Viễn mấy ngày nay, vốn chỉ muốn đến gần Kỷ Bá Tể hơn một chút, ngày học viện mở cửa lẽ nào tên kia nhìn không hiểu hay sao, vậy mà còn dây dưa không buông.

Nếu là người khác thì thôi, nàng ta còn có thể trốn được, nhưng khổ nỗi người này còn thông qua Kỷ Bá Tể để gặp nàng.

Cắn răng, nàng ta cúi chào Kỷ Bá Tể rồi đi về phía giả sơn.

Kỷ Bá Tể quay đầu lại, vừa vặn có thể nhìn thấy những bụi tre xanh cao ngút trong tường viện của Lưu Chiếu Quân.

Cô nương ấy, không hiểu sao lại không thích trồng những loài hoa kiều diễm, mềm mại như chính con người mình, mà lại thích nuôi những cây tre thanh tao, lạnh lùng. Cây tre ấy cũng dễ sống, không cần chăm sóc cũng vươn lên cao ngút, tỏa hương thơm thanh khiết trong gió.

Đêm qua trời mưa rào, trong kho củi chắc rất ẩm ướt, không biết nàng ấy thế nào rồi.

Không phải quan tâm, chỉ là tò mò, một cô nương được nâng niu chiều chuộng như vậy, bị ném vào kho củi ngủ, liệu có khóc lóc ỉ ôi không?

Hắn gọi Bất Hưu đến, còn chưa kịp mở lời thì Bất Hưu đã nói: “Đại nhân yên tâm, thuộc hạ đã giam giữ Nhị Thập Thất và Minh cô nương riêng biệt, hai người không thể bàn bạc gì được.”

“Không phải…”

“Cơm nước không cho, trà cũng không cho, Minh cô nương luôn cầu xin gặp đại nhân, nhưng vẫn không chịu khai nên thuộc hạ cũng không để ý.” Bất Hưu nghiêm mặt nhìn hắn: “Đại nhân còn muốn gia tăng hình phạt gì nữa?”

Kỷ Bá Tể im lặng.

Thôi bỏ đi.

Hắn thầm nghĩ, cô bé này ăn trong ngó ngoài, là một con sói mắt trắng vô ơn, đối xử tốt với nàng ấy cũng vô ích, hắn quan tâm đến việc nàng có sống tốt không để làm gì?

“Cẩn thận nhìn chằm chằm, đừng để nàng ấy bị thương là được.”

“Vâng.”

Minh Ý đói lả người, bám vào hàng rào gỗ nhìn người đi đến từ bên ngoài, không khỏi thở dài: “Đại nhân vẫn chưa hết giận sao?”

Sắc mặt Tuân ma ma nghiêm túc, đứng trước cửa sổ của nàng: “Đại nhân hận nhất kẻ phản bội.”

“Ai mà không hận chứ?” Minh Ý cười khổ: “Nhưng ta không phản bội ngài ấy, đến Thanh Ngoã Viện đó cũng không phải vì chuyện của ngài ấy, mà là vì chính ta thôi.”

“Cô nương từ trước đến nay ăn nói khéo léo, lão nô không tranh cãi với cô nương, nếu cô nương cảm thấy lý do của mình có thể nói ra được, thì hãy đi nói với đại nhân.” Tuân ma ma lại trở lại dáng vẻ nghiêm túc và lạnh lùng như trước đây.

Minh Ý có chút buồn: “Ma ma biểu hiện như vậy, có phải đại nhân sẽ không tha thứ cho ta không?”

“Đây là Kỷ phủ, thân phận của đại nhân nhà ta cao quý thế nào, cô nương hẳn phải hiểu rõ. Bên cạnh đại nhân, há có thể dung túng cho một kẻ mang lòng khác ý.”

Cũng phải, bà thay hắn suy nghĩ một chút, một người như vậy, quả thật không thể giữ lại.

Minh Ý im lặng hồi lâu, chớp chớp mắt nhìn Tuân ma ma nói: “Nể tình chúng ta từng quen biết, ma ma có thể giúp ta hỏi đại nhân một câu, từ khi ta đến đây, có từng khiến đại nhân vui vẻ hay không?”

“Vui vẻ?” Kỷ Bá Tể cười khẩy, trò mèo này của nàng, chẳng phải chỉ muốn hắn nhớ đến những điều tốt đẹp của nàng hay sao?

Nàng có gì tốt đẹp, chung quy cũng chỉ giúp hắn giải quyết một số phiền phức, lại thường xuyên thắp đèn chờ hắn về nhà, còn có chút ăn ý với hắn, có thể ra tay lừa gạt được Tư Đồ Lĩnh.

Ngoài ra, không có chút gì đáng khen ngợi.

Tham lam, háo sắc, lắm lời, những thứ hắn không thích, nàng đều có.

Khinh miệt nhìn chằm chằm vào góc của chiếc bàn trang điểm, hắn nhìn mãi đến mức có chút thất thần.

“Đại nhân là chủ của nô tỳ, đại nhân chính là người không gì không thể làm được.”

“Không ngờ vận may lại tốt đến vậy, vừa ra ngoài đã gặp được đại nhân.”

“Có đại nhân rồi, nô tỳ không cần gì khác nữa.”

Lúc bị thương, nàng cố sức dìu hắn đi tìm người, eo thon run rẩy; trong bóng tối, nàng chật vật dẫm lên ánh sáng đi về phía hắn, không hề sợ hãi lau máu và đút cháo cho hắn; trong mưa gió, nàng đứng ở cuối phố Nhị Cửu chờ hắn; sau chuyện loan phượng¹, nàng cũng ôm hắn ngủ vô cùng quyến luyến.

¹Chuyện vợ chồng, quan hệ á :))

Có từng vui vẻ hay không? Chắc chắn là có, nhưng có thì sao chứ.

Cụp mắt nhìn xuống một lúc lâu, Kỷ Bá Tể khoát tay ra hiệu với Tuân ma ma.

Tuân ma ma thở dài một tiếng, khom người lui xuống.

Minh Ý chờ trong nhà củi, vốn dĩ không ôm hy vọng gì. Ai ngờ, ngày hôm sau, Tuân lại mang theo y phục, trang sức và chậu tắm đến, dặn dò mấy nha hoàn chải chuốt cho nàng.

Nàng được chiều mà sợ, ngẩn người một lúc rồi đôi mắt sáng lên: “Đại nhân tha thứ cho ta rồi sao?”

Không thể nào, Kỷ Bá Tể từ bao giờ lại trở nên mềm lòng như vậy?

Hay là chỉ mềm lòng với nàng?

Tuân ma ma không trả lời, chỉ cười rồi dìu nàng vào chậu tắm.

Nước ấm xua tan hơi lạnh, Minh Ý thở phào nhẹ nhõm, càng thêm ngượng ngùng. Nàng nói những lời đó không phải để cầu xin hắn tha thứ, chỉ là muốn nghe một tiếng “đã từng”, như vậy lương tâm của nàng cũng sẽ thanh thản hơn, cho dù không thể ở lại phủ nữa, cũng coi như đã giải quyết với hắn, không mang nợ quá nhiều.

Không ngờ hắn lại phản ứng như vậy.

Sau khi tắm rửa thay quần áo, Minh Ý nhìn chiếc trâm hồ điệp bằng vàng ròng nạm đá quý trên khay, thầm nghĩ đợi gặp Kỷ Bá Tể sẽ nhận lỗi với hắn. Dù sao cũng chỉ cần nói rằng giải dược là thứ mà Nhị Thập Thất cần, cũng để hắn ta bớt giận dỗi.

Tuy nhiên, sau khi chuẩn bị xong, Minh Ý không nhìn thấy Kỷ Bá Tể đã bị đưa lên xe thú.

“Hôm nay có yến tiệc đón khách, đại nhân đã vào nội viện, mời cô nương theo tôi.”

Hít một hơi thật sâu, Minh Ý thầm nghĩ không ổn, nàng còn chưa hỏi được Nhị Thập Thất xem năm nay người đến dự tiệc đón khách ở thành Triều Dương là ai, cứ thế đi thẳng vào, lỡ gặp phải người xúi quẩy nào thì chết mất.

Nhưng Tuân ma ma đã ngồi trên xe thú chờ nàng, lúc này nàng cũng không thể lấy cớ gì được, chỉ đành cắn răng lên xe.

Thành Triều Dương hiện đang trong thời kỳ đổi mới, người đến dự tiệc chưa chắc đã là người quen biết nàng, hơn nữa, cho dù có quen, chỉ cần nàng nương dựa vào bên cạnh Kỷ Bá Tể cúi đầu xuống, hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Kỷ Bá Tể là chỗ dựa vô cùng vững chắc.

Nghĩ vậy, Minh Ý liền theo chiếc xe thú lắc lư đi từ cửa phụ vào nội viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.