Nhập Thanh Vân

Chương 67: Sư phụ của nàng




Minh Ý nhìn mái tóc ấy, theo bản năng rụt cổ lại, như thể quay về những ngày tháng ở Nguyên Sĩ Viện của thành Triều Dương.

Xà Thiên Lân là cơn ác mộng của tất cả các đấu giả thành Triều Dương. Bất kể ngươi tài giỏi đến đâu, địa vị cao quý thế nào, khi bước vào Nguyên Sĩ Viện đều phải cung kính gọi ông ấy một tiếng sư trưởng, và phải chấp nhận sự “quan tâm” tùy thời của ông ấy.

Ông ấy giỏi chế tạo các loại thần khí, kiệt tác của ông ấy là một cái Quỷ môn quan to như ngôi nhà, chuyên dùng để huấn luyện khả năng ứng phó, khả năng kiểm soát và sức chịu đựng của các đấu giả.

Lúc mới đến, Minh Ý không hiểu chuyện nên không cẩn thận đi vào Quỷ môn quan, còn nói cũng có gì khó đâu, sao lại gọi là Quỷ môn quan.

Vừa dứt lời, Xà Thiên Lân đã ném nàng vào lại bên trong, tiện tay khởi động một cơ quan.

“Ta quên mất ngươi là Minh Hiến.” Ông ấy cười hiền hậu: “Ngươi với bọn họ không giống nhau.”

Một trò chơi đơn giản bỗng chốc hoá thành địa ngục trần gian, mọi thứ đều tăng tốc gấp năm lần. Minh Ý bị quả trứng thối bay tới tấp ném vào, kêu la inh ỏi. Vừa qua được hai cửa ải, nàng đã vội vàng quỳ lạy cầu xin: “Là ta thất lễ, xin sư trưởng tha mạng.”

Thế nhưng, Xà Thiên Lân không hề nương tay, cứ thế chờ cho đến khi nàng bầm tím khắp người, mới chịu tắt cơ quan, đưa nàng ra ngoài.

Và từ đó về sau, bất kể lúc nào Minh Ý cũng có thể gặp phải tập kích bất ngờ từ vị sư trưởng đó. Có khi là tên tẩm độc, có khi là thuốc độc, thậm chí còn có cả cơm thiu gói trong lá cải và bùn vàng trong vườn hoa.

Một hai lần còn có thể chống chịu, nhưng quá nhiều lần, dù cho nàng lợi hại đến đâu cũng không thể chịu đựng nổi.

Sau này, nàng đành phải chuẩn bị lễ vật, ngoan ngoãn quỳ ba lạy trước cửa phòng Xà Thiên Lân: “Xin người bớt giỡn đi.”

Xà Thiên Lân khẽ cười khẩy: “Tên nhóc này không biết điều, lão phu thấy ngươi có tiềm năng lớn.”

Có tiềm năng lớn đến mức đang đi trên đường bỗng dưng bị ném một bịch cơm thiu vào người hả? Minh Ý nhăn mặt.

“Kẻ tầm thường chỉ cần sống qua ngày trong hỗn độn, nhưng con là Minh Hiến.”

Xà Thiên Lân nhìn Minh Hiến, đôi mắt đen tím đầy hy vọng: “Minh Hiến là người có thể phân chia lại Thanh Vân Giới.”

Thành Triều Dương là thành trì hùng mạnh nhất, nhưng lại là thành trì có diện tích nhỏ nhất và địa thế hiểm trở nhất. Hơn nữa, nơi đây có khi nắng nóng kéo dài đến ba trăm ngày, khiến bách tính khổ sở vô cùng.

Muốn phân chia lại lãnh địa, cần phải liên tục chiến thắng, liên tục trở thành thành trì mạnh nhất.

Muốn liên tục chiến thắng, tất nhiên là Minh Hiến không thể thua.

“Phản ứng và khả năng kiểm soát của con tuy tốt, nhưng so với đấu thuật của con thì vẫn còn kém một bậc.”

Xà Thiên Lân nói: “Con bái ta làm sư phụ, ta có thể khiến con không có điểm yếu.”

“Làm sao con người có thể không có điểm yếu?”

“Đồ đệ của ta không có điểm yếu.”

Này chẳng phải là cưỡng từ đoạt lý sao? Một người tu luyện đấu thuật như nàng, bái sư ở Thần Khí Đường để làm gì?

Minh Hiến quay đầu bỏ đi.

Xà Thiên Lân không hề nói đùa, ngày đêm huấn luyện Minh Ý. Bất kể gió to hay mưa lớn, bất kể lúc ăn hay lúc ngủ, đòn tấn công của ông ấy luôn có thể bất ngờ ập đến.

Vì vậy, những năm tháng Minh Ý ở Nguyên Sĩ Viện, không phải là trốn chạy thì cũng là chiến đấu.

Tuy nhiên, nhờ sự “quan tâm” của Xà Thiên Lân, khả năng phản ứng và kiểm soát của Minh Ý ngày càng tăng, thi đấu cũng dễ dàng hơn. Một năm hai năm, sáu năm bảy năm, chỉ cần có nàng ở đó, năm thành còn lại chỉ tranh vị trí thứ hai.

Lúc ấy, Minh Ý thật sự rất hăng hái, khoác lên mình chiếc áo choàng họa tiết hoa sen rực rỡ, lướt qua tường ngói, tà áo tung bay, tay áo phấp phới, khuôn mặt rạng rỡ nở nụ cười tự tin.

Nàng là mặt trời mọc từ phía Đông, cũng là hy vọng của vô số người.

Nhưng bây giờ…

Váy áo lấm lem bùn đất, trâm cài tóc rối tung, Minh Ý vội vàng xé một mảnh lụa mỏng, che giấu khuôn mặt và buộc chặt sau gáy. Nàng nghiêng người tránh khuất tầm mắt vị trí đó, có chút xấu hổ nói với Tu Vân: “Ta đi thay đồ.”

Tư Vân đang vui vẻ, nghe vậy, nhìn nàng với ánh mắt đồng cảm: “Đã vào Đài Đạp Ca thì khó mà ra ngoài, lúc này ngươi còn đổi trang phục làm gì, nhịn một chút đi.”

Lưng Minh Ý cứng đờ, vội cụp mắt giả vờ tìm kiếm đồ vật, cả người thiếu điều nằm bò trên đệm ngồi.

Ánh mắt Xà Thiên Lân liếc nhìn qua, như đang tìm kiếm ai đó.

Ông ấy hỏi Đại Tư của Mộ Tinh Thành: “Bên kia là chỗ ngồi của ai?”

Đại Tư nhìn thoáng qua, cung kính đáp: “Là nhã tịch, dành cho các võ sĩ không có chức quan hoặc thương nhân nổi tiếng ở thành Mộ Tinh để quan sát.”

Nói cách khác là chỗ ngồi của người có địa vị thấp nhất.

“Ồ?” Xà Thiên Lân cười khẽ, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên một chỗ ngồi ở nhã tịch: “Người kia cũng là người thành Mộ Tinh sao?”

Mọi người đều nhìn theo.

Minh Ý bò trên đệm, vừa vặn tránh được ánh mắt của họ, lòng đầy may mắn, nàng cũng ngẩng đầu nhìn về phía sau, muốn xem Xà Thiên Lân đang nói đến ai.

Lúc đầu nàng không để ý, nhưng khi nhìn kỹ lại thì phát hiện ra người ngồi cách nàng hai chỗ là Trịnh Thiều. Hơn nữa, đôi mắt đen láy của Trịnh Thiều vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, cũng không biết đã nhìn từ lúc nào.

Nàng hoảng sợ đến mức nấc lên một cái, lại vội vàng che miệng mình.

Nhận ra ánh mắt xung quanh, Trịnh Thiều ngẩng đầu lên, nhàn nhạt chắp tay chào về phía Xà Thiên Lân.

“Sao hắn ta lại ngồi đây?!” Tu Vân sợ hãi đến mức liên tục kéo tay Minh Ý: “Trịnh Thiều á! Trịnh Thiều của thành Phi Hoa!”

Được rồi, ta biết rồi, người mà ngươi đang kéo đây là Minh Hiến của thành Triều Dương.

Minh Ý cố gắng giữ tay nàng ấy lại, buồn bã nói: “Ta đau bụng, ngươi đừng động vào ta.”

“A, xin lỗi!” Tu Vân vội vàng buông nàng ra, sau khi buông ra lại có chút ghét bỏ: “Sao ngươi lúc nào cũng chậm chạp thế hả? Chuyện lớn như vậy mà không muốn đi xem hả?”

Minh Ý khoát tay, cúi đầu không nhúc nhích.

Nếu nàng đứng dậy thì mới thực sự là lớn chuyện nè.

“Trịnh đại nhân sao lại ở đây?” Bạc Nguyên Khôi kinh ngạc đứng dậy: “Lần trước đến thành Phi Hoa cũng không gặp được ngài.”

Tả Bình cũng nhìn hắn ta một cái, miễn cưỡng đứng dậy: “Có lẽ là đến tìm Kỷ đại nhân so tài.”

Ai cũng biết Trịnh Thiều là một tên võ si¹, trên đời này chẳng có gì có thể khiến hắn động tâm, ngoại trừ những đấu giả có nguyên lực cao cường.

¹Người say mê võ thuật.

Có Tả Bình đệm lời, Trịnh Thiều cũng thuận thế đáp: “Là đến tìm Kỷ đại nhân, tiện thể góp vui, không ngờ Xà sư trưởng có con mắt tinh tường, cách xa như vậy cũng có thể nhận ra tại hạ, là tại hạ thất lễ.”

Nói xong, Trịnh Thiều chắp tay chào Đại Tư đang ngồi ở ghế chủ tọa.

Đại Tư hai mắt sáng rỡ, vui vẻ nói: “Không thất lễ không thất lễ, Bá Tể đã nói với ta về chuyện này rồi, chỉ là vì thân phận của ngươi đặc biệt nên nội thị cũng không tiện tự ý mời ngươi đến ngồi ở chủ vị. Bây giờ Xà sư trưởng đã nhận ra ngươi, vậy mời ngươi đến chủ vị ngồi.”

Thành Mộ Tinh đã ảm đạm bao nhiêu năm nay, hiếm hoi lắm mới có tổ tiên phù hộ, xuất hiện một người như Kỷ Bá Tể. Hôm nay vốn là ngày chịu nhục, ai ngờ không chỉ có Kỷ Bá Tể uy chấn một phương, mà còn có Trịnh Thiều của thành Phi Hoa đến dự với tư cách bạn bè, quả thực khiến ông ta nở mặt đến mức muốn đốt pháo ăn mừng tại chỗ.

Tuy nhiên, Trịnh Thiều lại áy náy cúi người chào: “Đa tạ Đại Tư đã ưu ái, nhưng tại hạ thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, không cần phiền nội thị chuyển chỗ ngồi.”

Chỗ ngồi xa xôi hẻo lánh như vậy, phía trước có nước bắn tung tóe, phía sau có côn trùng chim chóc, có phong cảnh gì đẹp để xem? Mọi người đều không hiểu.

Kỷ Bá Tể nghe vậy, tay khẽ khựng lại, rồi nhìn Trịnh Thiều một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.