—
Kỷ Bá Tể cũng không biết vì sao hôm nay Trịnh Thiều lại đến đây, theo lý mà nói những trường hợp thế này hắn nên tránh mặt mới phải, dù sao đây cũng không phải thành trì của hắn, lỡ như bị người ta hạ chiến thư thì chẳng những phí phạm nguyên lực mà còn không thu hoạch được gì.
Kết quả là hắn không những tránh mặt mà còn cố ý hỏi lấy một chỗ ngồi.
Kỷ Bá Tể nhìn đến vị trí trước mặt hắn.
Tu Vân ngồi bên cạnh vị trí đó, đang hưng phấn nhìn Trịnh Thiều, mà người bên cạnh nàng lại như đang trốn tránh gì đó mà cúi gằm mặt xuống, nhìn từ phía trước thậm chí còn không thấy đầu đâu.
Chắc đây mới là phong cảnh đẹp mà hắn nói?
Kỷ Bá Tể cụp mắt, cong môi mỉa mai, nhấp một ngụm trà.
Đại Tư bị từ chối cũng không hề tức giận, chỉ cười bảo nội thị thêm thức ăn cho hắn, vừa định hàn huyên thêm vài câu với Trịnh Thiều thì lại nghe thấy Xà Thiên Lân bên cạnh cất lời với giọng điệu cứng rắn: “Khó có dịp được gặp gỡ, kính xin Trịnh đại nhân chỉ giáo.”
Miệng thì khách sáo, nhưng tay lại hành động nhanh như chớp. Vừa dứt lời, một chiến thiếp đã lơ lửng bay vào giữa sân.
Mọi người trên bàn tiệc một phen ồn ào, đây là yến tiệc của thành Mộ Tinh, không ngờ người của thành Triều Dương và thành Phi Hoa lại sắp đánh nhau.
“Xà sư trưởng, thế này có ổn không?” Bạc Nguyên Khôi cau mày: “Ở đây so tài với Trịnh Thiều làm gì? Không bằng ngài giao đấu với Kỷ Bá Tể đi?”
“Kẻ có nguyên lực cường thịnh, lão phu đã từng gặp, biết là dạng người gì, cũng chẳng có gì hiếm lạ.” Xà Thiên Lân đứng dậy bước vào sân, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trịnh Thiều, hận ý ngày càng sâu: “Nhưng kẻ bề ngoài si mê thuật đấu, nhưng ngấm ngầm lại ra tay với người khác, lão phu ít gặp, xin được mở mang tầm mắt.”
Lời nói này rõ ràng là nhắm thẳng vào Trịnh Thiều, khiến hắn dừng bước, ngơ ngác nhìn Xà Thiên Lân.
Mọi người ở hiện trường đều nghe thấy nhưng không ai hiểu, La Kiêu Dương, bối rối quay đầu hỏi Sở Hà: “Hai người này có thù hận gì à?”
Sở Hà lắc đầu: “Chưa từng nghe nói.”
Năm nào Trịnh Thiều cũng đối đầu với Minh Hiến, nhưng chưa bao giờ chiến thắng. Tuy nhiên, hắn ta biết cách chấp nhận thất bại, mỗi lần thua đều dứt khoát quay đầu đi, không nói nhiều lời.
Xà Thiên Lân cũng không phải là người hẹp hòi, có đệ tử như Minh Hiến, ông ấy luôn hài lòng, ngày ngày vui vẻ, không bao giờ tính toán thiệt hơn với người khác.
Nhưng hành động và lời nói của ông ấy lúc này dường như đang ám chỉ rằng Trịnh Thiều là người đã hại Minh Hiến.
Chuyện này quả thực nghiêm trọng, Bạc Nguyên Khôi không nhịn được đứng dậy: “Xà sư trưởng, hôm nay sứ giả thành Phi Hoa không đến, ngài không nên ỷ thế hiếp người.”
Tả Bình cũng phụ họa: “Chuyện của đích tử Minh gia ai cũng tiếc nuối, nhưng ngài cũng không thể tùy tiện trút giận, thậm chí năm nay Trịnh Thiều còn chưa gặp mặt Minh Hiến.”
Tiếng bàn tán của mọi người văng vẳng bên tai, Xà Thiên Lân coi như không nghe thấy, đứng trong sân đấu, lập tức hạ Minh Vực xuống.
Ông ấy nổi tiếng với việc chế tạo thần khí, nguyên lực không hẳn là cao thâm, Minh Vực này hạ xuống, cũng chỉ là màu xanh lam, còn chưa bằng màu tím của Tả Bình.
Tuy nhiên Trịnh Thiều lại cảm nhận được sát khí nồng nặc, khiến da gà nổi lên.
“Sư trưởng.” Hắn ta không nhịn được lên tiếng: “Ta sử dụng thủ đoạn đê hèn lúc nào?”
Xà Thiên Lân không thèm trả lời, trước tiên vận nguyên lực, kết hợp với Vạn Tiễn Xuyên Tâm mới tạo ra, tặng cho hắn ta một trận mưa tên dữ dội.
Mũi tên được rèn bằng thép thật, nguyên lực chỉ có thể đỡ chứ không thể phá vỡ, bắn tới tấp, hắn ta chỉ có thể vội vàng né tránh.
Cũng chẳng trách sao người ta lại dè chừng những Chú Khí Sư¹, trong khi người ta dùng nguyên lực để chiến đấu, bọn họ còn có thể móc ra đủ loại thần khí cùng sử dụng với nguyên lực, cho dù chỉ là nguyên lực màu xanh, cũng khó đối phó hơn cả màu tím thuần.
¹Người chế tạo vũ khí, thần khí, khí cụ.
Trịnh Thiều đã là người có khả năng kiểm soát xuất sắc, thế nhưng muốn hoàn toàn khống chế được nhiều mũi tên như vậy cũng là chuyện viển vông, sơ ý một chút đã bị đâm vào vai.
“Lợi hại thật.” Tư Đồ Lĩnh nhìn đến mức mắt sáng rỡ, quay đầu hỏi Phù Việt: “Thứ này không có nguyên lực cũng có thể sử dụng được không?”
“Có thể, nhưng không có nguyên lực thì dùng cũng chỉ là vũ khí bình thường.” Phù Việt đáp.
“Được thôi, nhìn cũng đẹp mắt.” Tư Đồ Lĩnh vỗ tay: “Tìm cách kiếm người xin một cái.”
Phù Việt muốn nói rằng việc này sẽ không dễ dàng gì, bởi vì Xà Thiên Lân nổi tiếng là người khó tính bảo thủ, có rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi để có được thần khí của ông ta.
Nhưng thấy đại nhân kích động như vậy, hắn cũng không thể làm ngài ấy mất vui, chỉ có thể gật đầu theo.
Trận chiến càng lúc càng trở nên gay cấn. Ban đầu, Trịnh Thiều còn nể nang Xà Thiên Lân là trưởng bối nên thủ hạ lưu tình. Nhưng nào ngờ, Xà Thiên Lân lại có vô số ám khí, liên tục lựa chỗ hiểm mà tấn công. Dù Trịnh Thiều cố gắng né tránh thế nào, cũng luôn có một vài món ám khí găm vào da thịt.
Thấy vậy, Trịnh Thiều cũng không còn giữ kẽ nữa. Nguyên lực màu tím thuần phóng ra từ cơ thể, quyết tâm chiến đấu hết mình với Xà Thiên Lân.
“Trước đây ta tưởng thần khí chỉ là thứ đồ dành cho những kẻ không đủ nguyên lực.” Tu Vân kinh ngạc nhìn động tác của Xà Thiên Lân: “Không ngờ lại lợi hại đến vậy.”
Minh Ý hơi nghểnh cổ, chỉ để lộ đôi mắt trên mặt bàn: “Đó chính là thứ đồ tập cho người ta lười biếng chứ gì nữa.”
Thần khí và vũ khí thông thường chỉ khác nhau ở chất liệu. Vũ khí thông thường cồng kềnh, khó mang theo, nhưng thần khí được rèn bằng nguyên lực, nhẹ như lông vũ, có thể hòa quyện với nguyên lực. Hàng ngàn con dao, hàng vạn thanh kiếm, chỉ cần nguyên lực của bạn mạnh mẽ, đều có thể cất vào kinh mạch.
Đây chính là thứ được tạo ra dành cho những đấu giả có thiên phú không cao, giúp họ tiết kiệm công sức hóa hình, đồng thời có thể gây sát thương gấp bội.
Trước đây, nàng cũng từng nghĩ đến việc sử dụng thần khí, nhưng bị Xà Thiên Lân đuổi theo cả nửa Nguyên Sĩ Viện mắng là vô tích sự, nhưng Xà Thiên Lân lại không ngại truyền cho nàng cách rèn thần khí. Thậm chí cây cung Vạn Tiễn Xuyên Tâm mà ông ấy đang sử dụng cũng có công lao nàng thức đêm canh lò.
Hai người trên sân đấu càng đánh càng hăng, mọi người xung quanh đều reo hò cổ vũ, nhưng Minh Ý lại có chút bất an.
Lão Xà tuổi đã cao, sức khỏe vốn không tốt, sao lại phải đến đây liều mạng với người khác chứ. Hơn nữa Trịnh Thiều còn trẻ, kéo dài đến cuối thì chắc chắn lão Xà sẽ chịu thiệt.
Bình thường vốn là một người thông minh, lúc giáo huấn người khác thì rành mạch rõ ràng, sao đến lúc bản thân mình lại tùy tiện hồ đồ như vậy?
Minh Ý bắt đầu quan sát xung quanh, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem có cách nào để cắt ngang họ hay không.
Nguyên lực của Trịnh Thiều tiêu hao khá nhiều, nhịn không được nhìn về phía Minh Ý, sau đó quay đầu lại, cười nói: “Chẳng lẽ ông không tìm được đồ đệ của mình nên muốn đổ lỗi cho ta?”
Xà Thiên Lân nhanh chóng vung thần khí, mặt không đổi sắc: “Ngươi không cần phải ngụy biện với ta, tối hôm trước Minh Hiến xảy ra chuyện, ta đã nhìn thấy ngươi ở bên ngoài sân của hắn.”
Tối hôm trước?
Trịnh Thiều vô cùng bất lực: “Lúc đó ta chỉ đến tìm hắn nói vài câu.”
“Ngươi đến tìm hắn nói chuyện, vừa hay ngày hôm sau hắn xảy ra chuyện, trên đời có chuyện trùng hợp đến vậy sao?” Xà Thiên Lân từng bước áp sát, một mũi tên bắn thẳng vào yết hầu của hắn.
Trịnh Thiều cảm thấy lạnh gáy, vội vàng nghiêng đầu né tránh, mũi tên mang theo nguyên khí xẹt qua da thịt của hắn, máu đỏ tươi chảy dọc theo cổ xuống.
“Lão Xà!” Đơn Nhĩ cũng không thể nhịn được đứng dậy: “Đã đến lúc dừng lại rồi.”
Đây là địa bàn của người khác, không thể muốn làm gì thì làm.
Xà Thiên Lân như không nghe thấy, chỉ lẩm bẩm tiếp tục: “Bao nhiêu năm nay, Minh Hiến chưa bao giờ gặp đối thủ trước khi thi đấu, ngươi hẳn cũng biết, lý do này nói ra ngươi tự nghe thấy được không?”