—
“Đúng vậy, trước đây mỗi khi ta đến gặp Minh Hiến, hắn đều dùng nguyên lực cản đường, ta chưa bao giờ phá vỡ được nguyên lực của hắn.” Trịnh Thiều vừa né tránh vừa ra tay đáp trả: “Nhưng ngày hôm đó, hắn không giăng nguyên lực cản đường, ta tưởng hắn đồng ý gặp mình nên mới vào trong sân.”
Xà Thiên Lân khựng lại, cau mày nhìn Trịnh Thiều.
Minh Hiến có lòng đề phòng rất cao, khi ở bên ngoài không thể không giăng trận nguyên lực. Tuy nhiên, Trịnh Thiều nói cũng không sai, nếu Minh Hiến giăng trận nguyên lực, Trịnh Thiều thật sự không thể vào trong.
Chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?
“Ta vào trong chỉ đứng ở sân nói với hắn hai câu, đại khái là năm nay nhất định sẽ đánh bại hắn, nói xong ta liền ra ngoài, thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt hắn, ta làm hại hắn bằng cách nào?” Trịnh Thiều chớp lấy cơ hội, tung một đòn nguyên lực về phía đối diện.
Xà Thiên Lân có chút thất thần, không chú ý đến động tác của người bên kia.
“Cẩn thận!” Minh Ý không kìm được mà hét lớn.
Xà Thiên Lân khựng lại, đột ngột quay sang nhìn về phía nàng. Cùng lúc đó, Bạc Nguyên Khôi phá vỡ chiến trường hỗn loạn này, vất vả đỡ lấy đòn tấn công của Trịnh Thiều và kéo ông ấy ra ngoài.
Nguyên lực của Trịnh Thiều quả thực đáng sợ, cho dù Bạc Nguyên Khôi đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi đỡ đòn này, sắc mặt ông ta cũng trở nên tái nhợt. Tuy nhiên, có thể giúp Xà Thiên Lân một việc, Bạc Nguyên Khôi vẫn rất vui vẻ. Ông ta đứng dậy đi đến, định nói thêm vài câu quan tâm, nhưng lại thấy Xà Thiên Lân vừa đáp xuống đất liền chạy về phía nhã tịch ở cuối.
Minh Ý giật mình, lập tức lại rụt đầu, tức mình nhắm chặt mắt.
Rõ ràng là ông trời muốn hại nàng. Không nhắc nhở Xà Thiên Lân một tiếng, chắc chắn ông ấy không chịu nổi đòn này. Mà nhắc, thì chính là hiện nguyên hình trước mặt ông ấy.
Hai tay ôm đầu, Minh Ý chui đầu thật sâu xuống gầm bàn.
Nàng không muốn lão Xà nhìn thấy bộ dạng này của mình.
“Xà sư trưởng.” Bỗng nhiên một thiếu niên xuất hiện chặn đường ông, cười híp mắt, giơ tay về phía ông: “Xin hỏi đại nhân, có cách nào có được thần khí của ngài hay không ạ?”
Đầu óc ong ong, Xà Thiên Lân ngẩn người hồi lâu mới nghe thấy lời y nói, lý trí cũng dần dần quay lại.
Không thể đi tiếp được, nếu không phải là nàng, vậy hành động này của ông sẽ khiến các thành nghi ngờ. Nếu là nàng, vậy ông có thể sẽ hại chết nàng.
Hít một hơi thật sâu, Xà Thiên Lân bình tĩnh lại, nhìn nhìn thiếu niên trước mặt, lấy cớ đưa ra một cái Kính Vạn Hoa đưa cho y: “Vừa rồi thấy công tử hai mắt sáng rực, vô cùng yêu thích bảo vật này, lão phu đặc biệt tặng, mong công tử nhận cho.”
Tư Đồ Lĩnh cười híp cả mắt nhận lấy Kính Vạn Hoa: “Sư trưởng quả là người hào phóng, nhất định sẽ tâm tưởng sự thành¹.”
¹Lòng mong muốn điều gì đều sẽ thành sự thật.
Phù Việt ở phía sau nhìn ngây người.
Vậy cũng được hả?
Xung quanh rộ lên âm thanh ghen tị, Bạc Nguyên Khôi trên đài cũng chua lè: “Xà sư trưởng quả là hào phóng.”
Xà Thiên Lâm quay đầu, chắp tay chào Bạc Nguyên Khôi: “Đa tạ đại nhân đã ra tay cứu giúp, phủ của ta có một thanh bảo kiếm mới rèn, không lâu nữa sẽ gửi tặng đến phủ đại nhân.”
Vừa nghe lời này, Bạc Nguyên Khôi vui mừng, cũng phụ họa giúp giải vây: “Vừa rồi thấy sư trưởng khí thế hung hăng, còn tưởng là đến trút giận, không nghĩ rằng có thể kết được một mối duyên, thật tốt quá, tốt quá.”
Xà Thiên Lân kín đáo liếc nhìn chỗ ngồi trống không của người kia, mím môi, rồi ung dung quay về chỗ ngồi của mình
Trịnh Thiều có vết thương, nhưng lại từ chối thuốc trị thương của nội thị, cũng quay về chỗ ngồi cuối cùng.
Minh Ý ngửi thấy một mùi tanh nồng nặc.
Mùi vị này quá quen thuộc, cực kỳ quen thuộc, là máu của Trịnh Thiều, trước đây mỗi năm nàng đều sẽ ngửi được một lần.
Nhưng bây giờ, không biết vì sao, nàng không dám quay đầu nhìn lại.
Tu Vân không biết gì, gan lại lớn, thấy gần đó, dứt khoát quay đầu lại nói chuyện với người ta: “Trịnh đại nhân, vết thương của đấu giả không cần băng bó sao?”
“Trước đây không cần dùng đến.” Trịnh Triều đột nhiên lên tiếng đáp lời: “Trước đây chỉ có Minh Hiến và Kỷ Bá Tể mới có thể làm ta bị thương. Hai người này ra tay đều rất nhanh, mạnh, chuẩn xác, vết thương rất phẳng phiu, chỉ cần dùng nguyên lực tự dưỡng thương là được.”
Nhưng hiển nhiên, vết thương do Xà Thiên Lân gây ra này không thể dùng nguyên lực chữa là khỏi.
Tu Vân vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng kéo Minh Ý: “Ngươi nghe thấy không? Nguyên lực còn có thể dùng để chữa lành vết thương.”
Minh Ý: “…”
Có nghe gì đâu, điếc mất rồi, điếc hai tai luôn.
“Vị cô nương này làm sao vậy?” Trịnh Thiều đột nhiên hỏi, “Vừa nãy cứ cúi người mãi, làm rơi đồ à?”
Trước đây khi nhìn ánh mắt của Trịnh Thiều, bản thân Minh Ý cũng không chắc chắn. Nhưng giờ đây, khi hắn ta hỏi câu này, nàng đã biết đáp án.
Trịnh Triều nhận ra nàng.
Cho dù nàng đã biến thành nữ, thay đổi vóc dáng, Trịnh Thiều vẫn có thể nhận ra nàng, vậy thì nói gì đến Xà Thiên Lân.
Lòng chùng xuống, Minh Ý cũng không khách sáo với hắn: “Rơi mất mười lượng vàng, đang tìm đây, đại nhân có nhìn thấy không?”
Trịnh Thiều gật đầu: “Nếu ngươi chịu tiếp tục so tài với ta, ta cho ngươi một trăm lượng.”
Bà nội ngươi cái đồ điên.
Minh Ý tức đến mức nghẹn họng.
Trong đầu người này ngoài đấu pháp còn có chuyện gì khác không? Đây là lúc gió tanh mưa máu, trên bàn tiệc chắc chắn còn có không ít người đang nhìn hắn, vậy mà hắn lại muốn so tài với nàng?
Nàng không tham gia được Đại hội Lục Thành năm nay, là do nàng không muốn hay gì? Hả?
Minh Ý khẽ quay đầu, trừng mắt hung dưz liếc hắn ta một cái rồi quay đầu lại, tiếp tục úp mặt xuống đệm giả chết.
Hắn ta nói không to lắm, chỉ có Tu Vân nghe thấy. Tu Vân ngơ ngác nhìn hắn ta, lại nhìn vũ cơ nhỏ nhắn không biết phép tắc bên cạnh mình, thực sự không hiểu.
Tại sao Trịnh đại nhân lại muốn so tài với Minh Ý? So cái gì? So nhảy múa hả?
Nàng không ngờ một đấu giả lợi hại như vậy mà cũng biết nhảy múa.
Lại nhìn Trịnh Thiều, trong mắt Tu Vân hiện lên hai phần sùng bái.
Trên đời này có rất nhiều nam nhân biết vận nguyên lực, nhưng nam nhân vừa biết vận nguyên lực vừa biết nhảy múa, quả thực là lông phượng sừng lân.
Quá hiếm hoi, nàng nghĩ.
Trịnh Thiều nhìn Minh Ý, sau khi sự phấn khích ban đầu lắng xuống, cuối cùng hắn ta cũng nhận ra điều không ổn.
Lần đầu tiên gặp Minh Ý, hắn ta đã quan sát rất kỹ, màu sắc kinh mạch trên cổ tay nàng không rõ ràng, cũng không có chút phản ứng bản năng nào, vì vậy lúc đó hắn ta đã trả lời Kỷ Bá Tể rằng, nữ nhân này không có nguyên lực.
Nhưng nàng ấy lại là Minh Hiến, là đích tử Minh gia, là người đứng đầu Đại hội Lục Thành bảy năm liên tiếp, sao kinh mạch nàng ấy lại mờ nhạt, không có nguyên lực được?
Nhớ lại lời của Xà Thiên Lân nói lúc nãy, sắc mặt Trịnh Thiều cũng trở nên nghiêm túc.
Chẳng lẽ nàng ấy thực sự bị người khác hãm hại?
Tiệc chiêu đãi khách vẫn tiếp tục, nhưng điều bất ngờ là, lần này thượng tam thành không hề cướp bóc thành Mộ Tinh như trước, thành Triều Dương chỉ lấy một nửa so với trước đây, thành Trục Nguyệt và thành Tân Thảo cũng không đòi hỏi nhiều, tổng cộng cống phẩm còn chưa bằng hạ phần ba năm ngoái.
Mọi người trong thành Mộ Tinh vừa buồn vừa vui, tinh thần của các đấu giả cũng lên cao, lần lượt bước đến để giao lưu với người của thượng tam thành, không khí dần sôi nổi.
Bầu không khí trên bàn tiệc trở nên ôn hòa, các cô nương Hoa Phượng Vĩ cũng bắt đầu đi lại, Từ Thiên Ky cuối cùng cũng có thể nhân cơ hội Kỷ Bá Tể rời đi, gọi Tu Vân trở lại: “Hai người nói chuyện gì vui vẻ thế?” Nàng ta liếc nhìn Tu Vân.
Tu Vân hưng phấn, hai má đỏ bừng: “Trịnh đại nhân nói, chờ khi yến tiệc kết thúc, hắn sẽ đưa ta và Minh Ý trở về!”
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Ai là tác giả của câu nói nổi tiếng “Tôi muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá kình ở biển Đông, chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu cong lưng để làm tì thiếp người ta”? (13 ký tự, viết cách, viết hoa theo thể thức tên riêng, có dấu)