—
Trịnh Thiều tuy không lợi hại bằng Kỷ Bá Tể, nhưng vì là người bí ẩn, khí độ phi thường nên cũng trở thành người trong mộng của không ít cô nương ở Lục Thành. Hắn hiếm khi đối xử dịu dàng với nữ tử, thậm chí còn có tin đồn hắn là đoạn tụ¹, vậy mà giờ đây lại chủ động muốn đưa Minh Ý về nhà?
¹Đồng tính.
Từ Thiên Ky tự động phớt lờ Tu Vân, nha hoàn này căn bản không có bản lĩnh hấp dẫn Trịnh Thiều, chỉ có thể là Minh Ý lại dùng thủ đoạn gì đó mới khiến Trịnh Thiều lưu lại ở vị trí cuối cùng không chịu đi.
So với Trịnh Thiều, Từ Thiên Ky đương nhiên thích Kỷ Bá Tể hơn, nhưng nàng ta lại không phục. Minh Ý chỉ là một nữ tử bình thường, chỉ biết chút thủ đoạn mê hoặc người khác, đừng nói đến nguyên lực, ngay cả đấu thuật là gì e rằng nàng cũng không biết, vậy làm sao lại khiến những đấu giả này từng người từng người một đối xử tốt với nàng.
Đúng là phá hoại bầu không khí.
“Từ cô nương, Tư Hậu mời.” Nội thị chắp tay chào nàng.
Từ Thiên Ky hoàn hồn, đứng dậy nói với Tu Vân: “Ngươi đừng đi lung tung nữa, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi gặp người.”
Tu Vân nhíu mày, có chút không vui, nhưng biết Thiên Ky là một người bá đạo nên nàng cũng không dám cãi lại, chỉ ngước mắt nhìn về hướng Minh Ý đang ngồi.
Trịnh Triều vẫn đang khuyên nhủ Minh Ý: “Hai trăm lượng, không thể hơn nữa.”
Minh Ý co ro cả người, rúc vào dưới gầm bàn, sắc mặt tái nhợt: “Đây là chuyện tiền bạc sao?”
Chẳng lẽ không thể chọn lúc khác để nói chuyện với nàng sao?
Nhìn xung quanh, Trịnh Thiều cuối cùng cũng cảm thấy không ổn, gật đầu nói: “Sau khi về Kỷ phủ, ta sẽ đi tìm ngươi.”
Một hoạn quan đi ngang qua nghe thấy, hoảng sợ đến mức ho sặc sụa.
Hai trăm lượng, về Kỷ phủ? Bọn họ cũng quá trắng trợn đi!
“Ngươi sao vậy?” Trịnh Thiều không hiểu kiểu gì nhìn hắn.
“Lão nô, lão nô phụng mệnh của Tư Hậu, xin mời Minh cô nương qua nói chuyện.” Hoạn quan lau mồ hôi trên trán.
Tư Hậu? Minh Ý che mặt, ngẩng đầu nhìn sang một bên khác. Tư Hậu cùng một đám quý phụ phu nhân ngồi ở một góc bên trái đài Đạp Ca, được che chắn bởi bụi tre.
Ánh mắt nàng sáng lên, lập tức gật đầu: “Ta cũng đi.”
Mặc dù nàng không quen biết Tư Hậu, cũng không biết tại sao lại gọi nàng, nhưng có thể trốn khỏi vị trí cuối bàn bị mọi người chú ý quả thực là điều tốt nhất.
Minh Ý cúi đầu, ba bước gộp thành hai đi theo thái giám. Vừa qua bụi tre, nàng liền thả lỏng, chỉnh trang lại tóc tai y phục, lúc này mới đưa tay vào chào.
“Tham kiến Tư Hậu nương nương.”
Sân vườn ba mặt có rất nhiều người, mùi hương phấn thơm nức mũi, chỉ cần ngửi là biết giá trị không rẻ. Sau khi nàng hành lễ, cũng không nghe thấy tiếng miễn lễ vang lên, chỉ có tiếng thầm thì không ngừng xung quanh vang lên.
Cảnh tượng này rất khó khiến người ta thoải mái, nhưng Minh Ý cũng chỉ mỉm cười, bởi vì đối phó với những cô nương này, dễ dàng hơn nhiều so với đối phó với những người có con mắt tinh tường bên ngoài, ít nhất thì nàng cũng không đến mức chết.
“Thật là một người gan dạ.” Sau một hồi im lặng, người ngồi trên vị trí chủ tọa lên tiếng: “Ngồi xuống đi.”
Minh Ý cúi đầu tạ ơn, liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra rằng tất cả ghế trong sân đều đã có người ngồi, thái giám cũng không có ý định thêm ghế.
Thật biết cách ức hiếp người khác.
“Minh cô nương xuất thân là vũ cơ, vũ nghệ lợi hại, nếu cô mẫu có hứng thú, có thể cho nàng ấy múa một bài.” Từ Thiên Ky ngồi xổm trên chiếc bệ kê chân trước mặt Tư Hậu, cười hi hi nói.
Minh Ý vừa nhìn thấy nàng ta đã biết không ổn, lại nghe cách xưng hô này, đại khái cũng đoán ra được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cháu gái của Tư Hậu muốn gả vào Kỷ phủ, trước tiên phải loại bỏ nàng, người đang cản trở.
Nhưng mà, bên ngoài vẫn đang tổ chức yến tiệc đón khách, dù cho bọn họ có địa vị cao quý đến đâu, cũng không đến mức ra tay ở đây chứ?
Minh Ý ôm một chút may mắn.
Tuy nhiên, sự thật cho nàng biết, hoàn toàn có khả năng.
Bình thường ở Kỷ phủ không có ai dám động đến nàng, giờ đây không dễ gì Kỷ Bá Tể mới chán ghét nàng, lại vừa khéo ở chỗ Tư Hậu có thể ra tay, giết chết nàng vừa có thể lập uy vừa có thể cảnh cáo những quý bà đang có mặt ở đây để họ không dám mơ tưởng đến Kỷ phủ, quả là một công đôi việc.
Vì vậy, Minh Ý vừa định bước ra giữa sân, Tư Hậu đã nghiêm mặt nói.
“Ả ta lại dám bước chân trái trước, thật là xui xẻo.”
Hai thái giám bên cạnh phản ứng cực kỳ nhanh chóng, lập tức xông ra khống chế cô.
Minh Ý: “…”
Nàng không xứng có được một lý do khác nghe chính đáng hơn à?
“Nương nương.” Một người bên cạnh lo lắng khuyên nhủ: “Dù sao đây cũng là người do Kỷ đại nhân dẫn đến, nếu ở đây mà…”
“Ai biết ả ta là do Kỷ đại nhân dẫn đến hay là mặt dày mày dạn bám theo Kỷ đại nhân đến đây.” Từ Thiên Ky khinh miệt cười’ “Không danh không phận, giấy bán thân còn ở trong nội viện chưa lấy đi, nói cho đúng thì ả ta vẫn thuộc quyền quản lý của cô mẫu.”
Nghe Từ Thiên Ky nói vậy, những phu nhân khác cũng không lên tiếng nữa. Dù sao cũng chỉ là một vũ cơ, chết thì chết, cho dù Kỷ Bá Tể sau này biết được, cũng không vì nàng mà đến chất vấn Tư Hậu
“Nữ tử nên đọc nhiều sách hơn.” Tư Hậu nhàn nhàn nói: “Nhan sắc chỉ có thể mê hoặc nhất thời, không thể làm người khác trầm mê cả đời.”
“Nương nương nói đúng.” Mọi người gật đầu.
Minh Ý được dẫn khỏi đài Đạp Ca bằng cách này.
Từ Thiên Ky lộ vẻ mặt vui mừng, lập tức thấp giọng nói với Tư Hậu: “Cô mẫu yên tâm, Thiên Ky nhất định sẽ không phụ lòng tin của người.”
Tư Hậu nhìn theo hướng Minh Ý rời đi, hơi khó hiểu: “Ả ta thậm chí còn không cầu xin?”
Cứ thế im lặng bị đưa ra ngoài, thậm chí còn không thèm giãy dụa.
“Cầu xin cũng vô ích.” Từ Thiên Ky hừ một tiếng: “Nội viện này là của cô mẫu, cô mẫu muốn ả ta chết, ả ta nào dám thở dài thêm một hơi.”
Nghĩ cũng đúng, Tư Hậu thu hồi ánh mắt, tiếp tục sai người đi thăm dò tình hình bên ngoài.
La Kiêu Dương, Sở Hà và một số người khác nhân cơ hội xuống sân đấu. Thắng thua lẫn lộn, nhưng Kỷ Bá Tể ra tay ba lần, cả ba lần đều toàn thắng, không nói đến đối thủ thất bại đều không có gì bất ngờ.
Điều này khiến Đại Tư vô cùng tự tin, cười nói với Bạc Nguyên Khôi: “Đại nhân cũng hoạt động hoạt động gân cốt đi chứ?”
Bạc Nguyên Khôi lắc đầu: “Đi lại vất vả, ta hơi mệt mỏi, để Xà sư trưởng đi thay.”
Đại Tư nhìn về phía Xà Thiên Lân, mà Xà Thiên Lân lại đi qua đi lại tìm kiếm bóng dáng của Minh Ý, lòng không ở chỗ này: “Ta tuổi già rồi, so tài với người trẻ tuổi làm gì, gọi Trịnh Thiều lên đi.”
Đại Tư lại nhìn về phía Trịnh Thiều ở xa xa, kết quả Trịnh Thiều cũng không chú ý đến diễn biến trong sân, mà nhìn quanh tứ phía, như đang tìm kiếm thứ gì đó, không hề có ý chí chiến đấu.
Ai cũng sợ Kỷ Bá Tể đến mức này sao?
Đại Tư càng vui mừng hơn, quay đầu nói với Kỷ Bá Tể: “Khanh muốn chọn thêm đối thủ không?”
Kỷ Bá Tể liếc mắt nhìn về phía cuối cùng, lơ đãng nói: “Không còn ai để chọn nữa.”
“Được! Được!” Đại Tư cười lớn, giơ tay gọi Tư Đồ Lĩnh, thì thầm: “Khanh cẩn thận, đừng làm tổn thương chỗ dựa của thành Mộ Tinh năm sau.”
Ông ta đang nói về chuyện cổ tình.
Tư Đồ Lĩnh nghe vậy, cười nói: “Muốn làm tổn thương Kỷ đại nhân có phần khó khăn, nhưng làm tổn thương cổ mẫu kia thì đơn giản. Xin Đại Tư trước tiên trao cho vi thần lệnh bài, để thần đi cứu cổ mẫu.”
Đại Tư sửng sốt, vội vàng lấy lệnh bài đưa cho hắn: “Đi nhanh về nhanh.”
“Tuân lệnh.”
Họ nói rất nhỏ, nhưng Kỷ Bá Tể vẫn nghe thấy.