Nhập Thanh Vân

Chương 8: Kẻ đa tình




Huyện Uyển nằm ở phía nam dãy núi thành Mộ Tinh, nơi đây nổi tiếng với loại sâm quý gọi là Huyết Sâm. Tuy nhiên, Huyết Sâm thường mọc trên những vách đá cheo leo hiểm trở.

Kể từ khi ngự y Nguy Hồng Phi bắt đầu rêu rao về công dụng thần kỳ của Huyết Sâm, quan phủ huyện Uyển đã bắt ép người dân đi hái sâm. Do phải leo núi nguy hiểm, nhiều người đã ngã tử vong, khiến cho không ít gia đình tan đàn xẻ nghé vì mất đi trụ cột nam.

Nhiều vũ cơ đến từ huyện Uyển này có gia đình làm nghề hái sâm, Tư Phán cho rằng họ rất có khả năng vì vậy mà ôm hận Nguy Hồng Phi.

“Nói như vậy, Bá Tể nên cẩn thận.” Tề Bân nhìn anh.

Kỷ Bá Tể không cho là đúng nói: “Nếu muốn hận, họ cũng nên hận quan lại địa phương, sao lại phải rắc rối đến mức giết Nguy Hồng Phi, hơn nữa ngày hôm đó không chỉ có Nguy Hồng Phi chết, lời nói này không có căn cứ.”

“Ta thấy ngươi là bị nhan sắc làm mờ mắt, dù thế nào cũng không muốn đề phòng mỹ nhân của mình.” Lương Tu Viễn cười nhạo hắn: “Thôi được rồi, đến ngày giỗ đầu của ngươi, chúng ta lại có thể ra ngoài uống một chén rượu, không uổng phí một phen quen biết.”

“Cút đi.” Ngôn Tiếu lắc đầu.
Mọi người trên bàn tiệc bắt đầu cười nói vui vẻ, chỉ có Kỷ Bá Tể không nói gì, hắn đùa cợt cho mỹ nhân trong lòng uống hai chén rượu nồng, rồi mới vô tình hỏi Thư Trọng Lâm: “Sao ngươi biết người ta đưa về là người huyện Uyển?”

“Kỷ đại nhân còn không biết hiện giờ ngài có địa vị thế nào sao? Ngay từ ngày ngài rời khỏi nội viện, đám môn khách chúng ta đã tìm hiểu rõ ràng về nữ nhân ngài mang đi, dù sao cũng biết ngài thích kiểu gì, sau này mới dễ chọn người phù hợp để gửi qua.” Thư Trọng Lâm cũng không giấu diếm: “Lão gia nhà ta đã dựa theo dáng vẻ của tiểu mỹ nhân kia mà chọn cho ngài ba bốn người dự phòng rồi.”

“Chuyện này không sai.” Ngôn Tiếu ném hạt lạc vào miệng, lèm bèm nói: “Ngay cả ta cũng biết, mỹ nhân của ngươi là con gái nhà nông ở một ngôi làng nhỏ ở huyện Uyển, hai năm trước vì cha đẻ qua đời mà trôi dạt đến chủ thành, trải qua một quãng thời gian cực khổ, mới được ngươi để mắt đến.”

Nói xong, y lại dừng lại: “Nếu một ngày nào đó ngươi chán rồi, nhớ nói cho ta một tiếng.”

Kỷ Bá Tể liếc y một cái: “Đừng mơ tưởng nữa, người sớm đã là của ta rồi.”

“Nghĩ gì vậy, ta chỉ thấy nàng đáng thương, sợ sau này nàng không có chỗ dung thân, nên muốn thu nạp làm người hầu nha hoàn.”

“Cũng không được.”

Hắn cười khẩy.

Minh Ý có vẻ ngoài nhỏ nhắn nhưng lại rất giỏi kiếm tiền. Cho dù một ngày nào đó hắn chán nản và đuổi nàng đi, nàng cũng đã có đủ vốn liếng để tự lập, không cần phải làm nha hoàn cho nhà nào cả. Nghĩ đến nàng, lòng hắn bồn chồn, không kiềm chế được mà kéo tỳ nữ hầu rượu lại gần âu yếm.

Khi Minh Ý thức dậy, cả người đều mỏi nhừ, nàng ỉu xìu được các nha hoàn dìu đi tắm, lại nhút nhát nhận lấy bộ quần áo từ Tuân ma ma, lông mi run rẩy: “Để ta tự thay là được rồi.”

Tất cả mọi người đều thấy quen với dáng vẻ ngượng ngùng này, Tuân ma ma nhìn những vết đỏ đậm trên cơ thể nàng, cũng không nói gì thêm, chỉ dẫn người đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, sắc đỏ trên mặt Minh Ý liền tan biến không dấu vết.

Nàng xoa xoa đôi chân của mình, ngồi trước bàn trang điểm với tâm trạng cực kỳ tốt, khe khẽ hát một bài hát vui tươi.

Quả nhiên những tỷ muội trong nội viện không lừa nàng, nói về việc kích thước và sung mãn, phải kể đến Kỷ Bá Tể, thật sự khiến nàng nếm được hương vị tuyệt vời của ái ân, cũng không uổng phí khi nàng chọn hắn làm nam nhân đầu tiên.

Tuy nhiên, cũng có khả năng là do nàng ít gặp chuyện đời, sau này có cơ hội so sánh với người khác rồi đánh giá lại cũng không muộn.

Tự chải cho mình một kiểu tóc gọn gàng, lại thay một bộ yếm màu đỏ son, Minh Ý không vội vàng trang điểm, trước tiên nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra nhìn ra ngoài.

Cái sân này rất lớn, ngày thường phạm vi hoạt động của nàng cũng có hạn, nhân lúc này, nàng không nói hai lời liền trèo ra ngoài.

Hành động có chút bất tiện, nhưng dù sao nàng cũng khổ luyện nhiều năm, lẩn tránh những nha hoàn bà tử trong phủ này vẫn không khó, rất nhanh nàng đã lẻn vào thư phòng của hắn.

Kỷ Bá Tể là người giỏi thuật đấu, thư phòng cất giữ đủ loại sách giáo khoa tu luyện, Minh Ý lật qua lật lại một lúc, không tìm thấy thứ mình muốn, đang định ra ngoài thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Nàng giật mình, nhanh chóng nhảy lên xà nhà, yếm đỏ hòa vào màu đỏ của xà nhà.

“Đại nhân chậm thôi.” Hầu rượu đỡ Kỷ Bá Tể đi vào, nghiêng ngả lảo đảo, có lúc đứng không vững.
Kỷ Bá Tể mắt mở không lên, hắn vẫn còn cười nói: “Ngươi thật lợi hại, thế mà lại chuốc say cả Cung Vương.”

“Nô tỳ hầu hạ trong phủ Cung Vương nhiều năm như vậy, đương nhiên biết rõ Vương gia không thể uống rượu pha, nên mới có cơ hội này.” Hầu rượu đỏ mặt dìu hắn vào ghế, nhưng không rời đi, mà thuận thế dựa vào người hắn, nũng nịu nói: “Vì đại nhân, nô tỳ cũng coi như phản bội chủ rồi.”

Hắn khẽ cười, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên má nàng. Hầu rượu như nhận được tín hiệu, vội vàng cúi người qua.

Minh Ý nhìn thấy, mím môi.

Tên này quả thực là một tên tra nam, may mà trước đây nàng đã biết rõ bản tính của hắn, không tin lời ngon tiếng ngọt của hắn, nếu không sẽ càng thêm đau khổ.

Mới ân ái với nàng, vậy mà đã vội vàng thân mật với người khác.
Ngay cả heo cũng không biết gieo giống nhanh như vậy.

Minh Ý trợn trắng mắt, loay hoay tìm đường rút lui. Nhưng thư phòng này quả thực không đủ rộng, hai người kia đang ở ngay dưới chân nàng, chỉ cần nàng cử động là khó tránh khỏi bị phát hiện.

Hầu rượu nũng nịu nói: “Đại nhân không quan tâm đến mỹ nhân trong phủ nữa sao? Nghe nói nàng ta rất đẹp.”

Kỷ Bá Tể ném dải lưng của nàng ra, giọng trầm thấp nói: “Nàng cũng rất đẹp.”

Nàng đẩy hắn ra: “Đại nhân đáng ghét~ Vậy đại nhân nói, giữa ta và nàng ta, ai đẹp hơn?”

Minh Ý nhếch mép, dứt khoát nhắm mắt, mắt không thấy tâm không phiền.

Ai ngờ, Kỷ Bá Tể lại không xuôi theo lời khen của nàng ta, ngược lại buông tay ra: “Tranh giành tình ái chẳng có ý nghĩa gì.”

Hầu rượu hiển nhiên không ngờ câu nói này sẽ khiến hắn không vui, lập tức cầu xin tha thứ: “Nô tỳ không hỏi nữa, đại nhân bớt giận.”
Hắn lười biếng nói: “Nhìn bộ dạng say khướt của nàng, ta cho người đưa nàng đến hậu viện nghỉ ngơi trước đi.”

Hầu rượu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, kinh ngạc là chỉ một câu nói như vậy, hắn vậy mà lại không tiếp tục nữa rồi, mừng rỡ là bản thân thế mà được lưu lại trong phủ.

Đây quả thực là chuyện vui lớn.
Nàng ta vội vàng tạ ơn, lại luyến tiếc mặc y phục, từng bước ngoảnh đầu nhìn hắn.

Kỷ Bá Tể xoa bóp huyệt thái dương nằm trên ghế, không giữ nàng lại.
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, hắn liếc nhìn xà nhà trên đầu, lại giả vờ như không thấy, hướng ra ngoài gọi: “Tuân ma ma.”

“Lão nô ở đây.”

“Ý cô nương đã tỉnh chưa?”

“Đã tỉnh, cũng đã thay y phục và đang dọn dẹp ạ.”

Hắn gật đầu, lảo đảo đứng dậy: “Ta qua xem thử.”

Minh Ý hoảng sợ toát mồ hôi hột.

Chẳng lẽ tên súc sinh này say khướt rồi còn muốn đi tìm nàng?
Nàng vội vàng nhìn vị trí của mình, lại tính toán khoảng cách hắn đi từ hành lang, nín thở chờ hắn bước ra khỏi thư phòng, sau đó lập tức nhảy xuống và trèo qua cửa sổ.
Hành lang không thể đi, nàng nhìn bức tường rêu phong bên cạnh, cắn răng trèo lên, dẫm lên mái ngói chạy trốn.

Kỷ Bá Tể đi qua hành lang, nàng chạy đến bức tường sau nhà kho.
Kỷ Bá Tể bước vào sân chính, nàng nhảy xuống góc tường sau sân chính.

Kỷ Bá Tể đẩy cửa ra, bên trong không có ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.