—
Minh Ý xảy ra chuyện gì rồi?
Ngón tay đặt trên chén trà khẽ siết chặt rồi lại buông lỏng, Kỷ Bá Tể cụp mắt.
Nhưng nếu Tư Đồ Lĩnh đi rồi vậy thì hắn cũng không cần đi nữa.
Mà nói đi cũng phải nói lại, trong yến tiệc này quả thực có quá nhiều người quan tâm đến Minh Ý.
Nếu nói Tư Đồ Lĩnh chỉ là theo bản năng muốn phá án, Trịnh Thiều là có ý đồ riêng, vậy Xà Thiên Lân thì sao? Ông ấy là người của thành Triều Dương, đột nhiên quan tâm đến nàng làm gì?
Rốt cuộc Minh Ý muốn Nhị Thập Thất đến Thanh Ngoã Viện làm gì?
Trong lòng như có đá đè, Kỷ Bá Tể cảm thấy không thoải mái. Bởi vì, cho dù lý do là gì, một người phức tạp như vậy không thể tiếp tục ở bên cạnh hắn.
Uống một ngụm rượu, hắn nhìn về một hướng, Từ Thiên Ky đang vui vẻ bước từng bước nhỏ đi tới, muốn quay lại ngồi bên cạnh hắn.
“Ngươi qua bên kia đi.” Hắn chỉ vào chỗ ngồi cuối cùng.
Nụ cười trên mặt Từ Thiên Ky cứng đờ, hoảng hốt: “Đại nhân, vì sao ạ?”
Còn có thể vì sao, đương nhiên là hắn đã biết rõ mấy người ở đây, không cần nàng ta nữa.
Trước đây, trong những trường hợp như vậy, hắn vẫn sẽ dịu dàng dỗ dành người ta đi, nhưng hiện tại hắn không có hứng thú, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta không thích có người ngồi bên cạnh.”
Từ Thiên Ky: ?
Trước đây hắn dẫn Minh Ý đi dự các loại yến tiệc, Minh Ý không phải lúc nào cũng ngồi bên cạnh hắn sao?
Cô mẫu còn đang ngồi sau bụi trúc nhìn nàng ta, hiện tại nàng ta đi đến chỗ ngồi ở dưới cuối, chẳng phải là đang nói rõ mình không quan trọng gì trong lòng Kỷ Bá Tể sao? Với tính khí của cô mẫu, sao có thể tha cho nàng ta?
Từ Thiên Ky run rẩy, vội vàng quỳ xuống trước mặt Kỷ Bá Tể: “Tiểu nữ nếu có chỗ nào làm không tốt, đại nhân có thể nói ra, tiểu nữ sẽ sửa đổi. Xin ngài đừng đuổi tiểu nữ đi, xin cho tiểu nữ ngồi đây.”
Nhiều lời quá, có biết điều không vậy?
Kỷ Bá Tể bực bội đứng dậy, tìm đến chỗ Ngôn Tiếu mà ngồi.
Từ Thiên Ky ngẩn người nhìn hành động của hắn, nhanh chóng nhớ lại chuyện vừa rồi có phải đã truyền đến tai hắn hay không.
Càng nghĩ càng tức, Minh Ý thì có gì tốt, cũng chỉ có một khuôn mặt đẹp thôi.
Nàng ta cứng đầu ngồi xuống bên cạnh chỗ ngồi của Kỷ Bá Tể, vờ như đang giữ chỗ cho hắn.
Tu Vân nhìn thấy vẻ lúng túng của nàng ta, không nhịn được khuyên nhủ: “Kỷ đại nhân không phải là người tốt gì đâu, ngươi hà cớ gì phải chịu khổ như vậy?”
“Ngươi thì biết gì chứ!” Từ Thiên Ky tức giận nói: “Nếu hắn không phải là người tốt, trên đời này sẽ không có người nào tốt nữa.”
Mỗi thành trì ở Thanh Vân Giới, để bảo tồn sự tồn tại của thành trì, đều sẽ bồi dưỡng một người thừa kế. Người thừa kế này có thể là huyết mạch của chính mình, cũng có thể là người có nguyên lực cường thịnh nhập tự.
Người thừa kế trước đây của thành Mộ Tinh là con trai ruột của Đại Tư, nhưng đã chết yểu từ nhiều năm trước. Hiện nay, người có khả năng trở thành người kế vị nhất chính là Kỷ Bá Tể.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, cho dù không phải là chính thê, cũng sẽ có đủ tiền tài và địa vị.
Từ Thiên Ky nắm chặt lấy tà váy của mình.
Nàng ta không thể từ bỏ, mà cô mẫu cũng sẽ không cho phép nàng ta dừng lại.
Dù sao Minh Ý cũng đã chết, tranh với người khác, nàng ta sẽ thua kém ai chứ.
—
Minh Ý, người được cho là đã chết, đang thở dài bên miệng giếng cạn trong một khu vườn hoang vắng.
Phía sau nàng, hai tên thái giám mặt mũi bầm dập nằm sõng soài trên mặt đất, không còn sức để đứng dậy.
“Ngươi, ngươi…” Tên thái giám hoảng sợ nhìn nàng, hoàn toàn không hiểu vì sao cô nương nhỏ bé, trông yếu ớt như thế này lại có thể dùng một đấm đánh gãy xương sườn của gã ta.
“Đừng lằng nhằng nữa, mau nghĩ cách cho ta đi thôi.” Minh Ý nhìn chằm chằm vào cái giếng cạn và suy nghĩ: “Nếu thả các ngươi đi, ta sẽ không thể thoát khỏi đây. Nhưng nếu không thả, cái giếng này quá nhỏ, cũng không nhét vừa hai người các ngươi.”
Tên thái giám sợ đến tè ra quần: “Cô nương tha mạng, chúng ta sẽ không đi báo tin.”
“Ồ?” Nàng nhảy xuống khỏi miệng giếng, vỗ tay nhẹ nhõm: “Vậy thì làm phiền hai vị ở đây thêm một chút.”
Nội viện được canh gác cẩn mật, nhưng khi Tư Hậu hạ lệnh giết nàng cũng chỉ có hai người này biết, chỉ cần chạy được về đường chính, nàng vẫn có thể quay lại Đài Đạp Ca, rồi tìm cơ hội trốn thoát sau.
Minh Ý cố gắng nhớ lại đường đi, vừa nhìn đường vừa đi.
Nhưng ngay lúc đó, một trong hai tên thái giám đang ngã gục bất ngờ đứng dậy, rút dao găm đâm vào lưng nàng.
Minh Ý nhận ra, nhưng chưa kịp quay đầu, một mũi tên đã bay đến từ xa.
“Vút ——”
Mũi tên bay vun vút, ánh thép lạnh băng lướt qua người Minh Ý, đâm sâu vào xương bả vai của tên thái giám.
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Xà Thiên Lân đang đứng ở phía trước, tay cầm Kính Vạn Hoa, lạnh lùng nhìn mình: “Đã dạy bao nhiêu lần rồi hả, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.”
Trời đã chạng vạng, ánh tà dương nhuộm lên mái tóc hoa râm của ông ấy, nhưng những đường nét trên gương mặt không hề nhu hoà đi.
Đồng tử co lại, Minh Ý lập tức giơ tay che mặt, vội vàng chạy đến sau tảng đá giả bên cạnh.
Xà Thiên Lân bị hành động của nàng chọc cười: “Nhìn ta già chứ không có mù, lăn ra đây nhanh lên!”
Minh Ý áp lưng vào giả sơn lạnh ngắt, không nhúc nhích.
“Này, ta tưởng con chết rồi, ta còn cúng bảy bảy bốn mươi chín ngày cho con, hơn một tháng không ăn thịt.” Ông đứng bên ngoài tảng đá giả, thấp giọng mắng: “Con biết món bò kho của sư nương con ngon cỡ nào không?”
“Ta là sư phụ duy nhất của con, nhìn con lớn lên, coi như là nửa cha của con rồi, có chuyện gì con không thể nói với ta mà lại chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này?”
“Nếu không phải vì Đơn Nhĩ có việc cầu xin ta, lỡ miệng nhắc đến thì ta còn tưởng con chết thật rồi!”
Vừa nói, ông vừa tiến về phía nàng.
Minh Ý mím môi lắng nghe tiếng bước chân của ông, trán lấm tấm mồ hôi lạnh: “Ta không phải Minh Hiến.”
“Không mi thì là ai?!” Xà Thiên Lân tức muốn thổ huyết, bước nhanh lên tóm lấy Minh Ý xách ra: “Đừng nói là mi ăn mặc thành bộ dạng ma quỷ này, cho dù mi hóa thành tro, nhìn cách tro bay trong gió, sư phụ cũng nhận ra mi!”
Minh Ý: “…” Lợi hại thật.
Nàng cố gắng đứng thẳng để nói chuyện với ông, nhưng khi chân vừa chạm đất, nàng lại muốn trốn, cúi thấp người, muốn đập đầu vào chậu hoa bên cạnh ngỏm luôn cho xong.
Minh Hiến không hề giống nàng, Minh Hiến hiên ngang lẫm liệt, khí phách phi thường, gánh vác tương lai của thành Triều Dương. Còn nàng yếu đuối vô dụng, hèn hạ thấp kém, chỉ là một bình hoa cần dựa vào nịnh hót để sống sót.
Cúi đầu nhìn xuống khe hở trên phiến đá xanh, Minh Ý cố gắng nở nụ cười, nhưng giọng nói lại không kiềm được run rẩy: “Sư trưởng quả thực đã nhận sai người.”
Tay liên tục rúc vào trong tay áo, mũi chân cũng cố gắng giấu vào trong tà váy, nàng vội vàng hành lễ với ông: “Nô tỳ còn phải quay lại yến tiệc, không cản đường sư trưởng nữa.”
Nói rồi, xoay người định chạy.
Xà Thiên Lân cổ họng nghẹn lại, một phát chụp lấy Minh Ý: “Lão phu tốn nhiều công sức mới khiến ngươi gọi được một tiếng sư phụ, giờ tính ăn quỵt hả?”
Ông ấy vén tay áo nàng lên xem kinh mạch, khẳng định nói: “Ngươi lừa được người khác nhưng không lừa được ta, kinh mạch này——”
Ánh mắt nhìn xuống cổ tay nàng, lời nói của Xà Thiên Lân đột nhiệt kẹt lại trong cổ họng.
Kinh mạch vốn đỏ rực như lửa, giờ đây vô cùng hỗn độn, màu xanh, màu tím, còn pha chút màu đen, nói gì đến nguyên lực cường đại, nàng còn giữ được cái mạng này đã là phúc đức.
Xà Thiên Lân đỏ mắt.